Cuối thu dưới mái hiên xa hoa, ngọn đèn sáng treo đầu tiên rọi sáng hành lang cung đình gấp khúc uốn lượn.
Vẫn là bầu không khí im ắng thường ngày, hoa phù dung tinh khiết nở rộ trên ngọn cây, theo gió lướt qua, nhẹ nhàng lay động, vài đóa hoa rơi xuống hành lang.
Khi thái giám dẫn mỹ nhân từ Thường Mãn quốc đường xa mà đến Ngự thư phòng, tôi tớ và thị vệ thâm niên không khỏi lộ nét mặt kinh ngạc, len lén nói nhỏ phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
>>>>>>>>>>
Hai tay Kim Phúc khép cửa Ngự thư phòng lại, xoay mặt liền nghênh đón mấy người, không khỏi biến sắc.
“Kim Phúc công công, đây là thư của Thường Mãn quốc quân.” Thị vệ trực tiếp trình thư ra.
Đợi sau khi Kim Phúc tiếp nhận, ánh mắt phức tạp nhìn Nghê Ngạo Lam nói, “Chỉ để lại nàng, còn lại toàn bộ lùi ra hết.”
Nghê Ngạo lam dời bước về phía trước, khẽ nỏi, “Công công, Nam… hoàng thượng hắn… ừm… ngủ rồi hả?” vốn định gọi là Nam Cung công tử, nhưng ở trong hoàng cung, lễ nghi không hợp, huống chi hiện giờ nàng chỉ là một dân thường, không nên xưng hô kiểu này.
“Vừa nãy nói mệt mỏi, muốn chợp mắt.” Sau khi Kim Phúc xoa xoa mi tâm, trong đầu bèn suy tính có nên đi thông báo không, “Liễu cô nương, đã chọn rồi sao còn tới đây?”
Cảnh tượng một tháng trước vẫn khắc sâu trong lòng, khiến hắn nghĩ tới còn hoảng sợ.
“Công công, ta họ Nghê tên Ngạo Lam… Sau ngày đó mới nghĩ thông suốt tình ý của mình dành cho hoàng thượng, nên mới kiên trì đến đây.” Nghê Ngạo lam biết mình nói một đằng làm một nẻo rất xấu hổ, song nàng không thể lùi bước.
Kim Phúc nghe vậy, kinh ngạc hỏi, “Người khôi phục trí nhớ rồi?”
Nghê Ngạo lam mím môi, lắc đầu.
“Người… haizz…” Kim Phúc cũng không biết nên nói sao, hơi khó xử nói, “Nô tài không biết hoàng thượng muốn gặp người không?”
Sau khi từ Thường Mãn quốc trở về, chủ tử càng thêm im lặng, giống như muốn tiêu hao hết toàn bộ thể lực vậy, lúc thức dậy nếu không phê duyệt tấu sớ, triệu kiến thần tử thì cũng đọc sách.
Hắn đau lòng cho chủ tử mà, nhưng nói sao và khuyên thế nào, hắn không có chút đầu mối.
Thủ phạm đã tạo ra vết sẹo cho chủ tử rõ ràng đang đứng trước mặt, hắn nên cho vào hay không? Ông trời đúng là thử thách đầu óc hắn mà.
“Công công, xin ngươi để ta đi vào đi, ngươi chỉ cần báo Thường Mãn quốc quân gửi thư, ngoại trừ nô gia là được, nếu hoàng thượng trách tội thì một mình nô gia gánh hết.”
Tiếp nhận ánh mắt khẩn cầu của Nghê Ngạo Lam, Kim Phúc khó có thể từ chối, đành lên tiếng đồng ý.
Sau khi gõ cửa hai cái, Kim Phúc bèn dẫn Nghê Ngạo lam vô Ngự thư phòng, vào phòng bên cạnh.
Đế vương đưa lưng về phía cửa phòng, nằm nghiêng trên giường, mái tóc đen nhánh không buộc, dài thật dài rơi xuống nền gạch, lóe lên vẻ dịu dàng sáng bóng, trông rất đẹp mắt.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Thường Mãn quốc vương gửi thư tới, mời ngài xem qua.”
“Để đó di.”
Kim Phúc nhát gan vội vàng đặt bức thư bên giường, sau đó nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng. Nam Cung Lân đương nhiên nghe được tiếng bước chân vội vàng của tôi tớ, chẳng qua không có tâm tư để ý.
Đợi cửa phòng khép lại, Nghê Ngạo Lam mới hít sâu một hơi, quỳ xuống, “Nô gia Nghê Ngạo Lam, bái kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Giọng nữ hơi khàn chọc cả người Nam Cung Lân chấn động, năm ngón tay khẽ nắm chăn, trái tim đau đớn lạnh buốt thấu xương.
Lúc này trong Ngự thư phòng im lặng đến mức ngay cả tiếng gió nhẹ nhàng thổi bên ngoài cũng có thể nghe rõ.
Rất lâu không đợi được nam nhân đáp, Nghê Ngạo Lam hơi hốt hoảng, lên tiếng lần nữa, nhưng hàm chứa sự chua chát khiến giọng nói khàn thêm mấy phần.
“Mời hoàng thượng mở thư của Thường Mãn quốc quân ra đọc.”
Nàng càng cúi thấp người hơn, hai cái tay nhỏ bé dán lên nền đất lạnh lẽo, đôi mắt to chỉ có thể nhìn mặt đất mơ hồ phản chiếu ra bóng dáng của bản thân.
Cuối cùng, Nghê Ngạo lam nghe được tiếng lẩm bẩm, tiếng mở trang giấy sột soạt từ đầu giường truyền tới. Nàng thoáng thở phào, chỉ sợ hắn không đọc thư, không nhìn nàng, trực tiếp bảo Kim Phúc đuổi nàng ra ngoài thôi.
Con ngươi đen của Nam Cung Lân quét qua thiên hạ đang quỳ sấp trên mặt đất càng lộ vẻ nhỏ nhắn, lại rũ mắt đọc thư.
“Thân là bạn tốt, sinh tử chi giao của ngươi, thực sự không đành lòng thấy ngươi ủ rũ không phấn chấn. Do đó, đặc biệt tặng một mỹ cơ cho ngươi, làm ơn vui lòng nhận cho. Nếu ngươi không thích muốn trả lại, ta sẽ không chứa chấp vì hàng đã ra, miễn trả. Bạn tốt, Tử Đình.”
Nam Cung Lân kìm nén cơn kích động mắng Mãn Tử Đình, cái tên này rõ ràng ép hắn phải tiếp nhận Nghê Ngạo Lam mà.
“Nàng đã vô tâm thì cần gì miễn cưỡng tới bên cạnh trẫm?” Nam Cung Lân lạnh lùng chất vấn.
“Hoàng thượng, nô gia không vô tâm, chỉ… nhất thời chọn sai phu quân.”
“Hả, ngẩng mặt lên.” Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn rõ ràng xa cách khiến lòng nàng đau đớn, hắn nói, “Dựa theo cách nói của nàng, chẳng phải trẫm như một kẻ ngốc, mặc cho nàng kêu tới hô đi, hửm?”
Nhớ trước khi nàng rời khỏi Luật Ánh biệt uyển, Mãn Tử Đình có nói với nàng, “Bất kể thế nào, nhất định phải lấy mông nóng dán mặt lạnh Nam Cung Lân, dần dần hắn sẽ mềm lòng, hắn có trái tim mỹ nhân yếu đuối đấy.”
Lời này tất nhiên nàng sẽ không nói cho Nam Cung Lân biết, hiện tại và sau này cũng không nói, lẳng lặng nhớ trong lòng.
Nam Cung Lân trông thấy chút sợ hãi trong đôi mắt to của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào cũng gầy đi, thoạt nhìn càng đáng thương hơn, nếu không thể trả lại, vậy chỉ có thể nhận.
Gọi Kim Phúc vào, lệnh cho hắn dẫn Nghê Ngạo Lam xuống bên dưới, cũng bố trí ở hậu cung.
Vốn bị cơn buồn ngủ áp chế, song sau khi bị Nghê Ngạo Lam náo loạn như thế, Nam Cung Lân cũng không còn tâm tư nghỉ ngơi, lại đến trước bàn, vùi đầu vào văn tự.
>>>>>>>>>>
Ngày kế tiếp, Nghê Ngạo lam đã thức dậy trang điểm từ sớm, chuyện đầu tiên nàng làm không phải đi gặp Nam Cung Lân mà đi tìm Kim Phúc, hỏi cặn kẽ lịch trình cả ngày của hoàng thượng, rồi ghi chép lại.
Hiện nay Kim Phúc gặp trắc trở lớn nhất chính là nhìn chòng chọc chủ tử uống thuốc. Thứ nhất chủ tử vốn không thích mùi thảo dược, thứ hai hình như chủ tử muốn tự ngược, kéo dài vết thương kiếm đâm khiến hắn sốt ruột, vết thương không trị tận gốc sẽ để lại di chứng.
Sau khi dùng bữa trưa, Nghê Ngạo Lam vào Ngự thư phòng, cười tủm tỉm, cầm bát sứ đến trước mặt đế vương.
“Nàng tới đây làm gì?” Nam Cung Lân liếc nhìn thiên hạ, không thèm đếm xỉa tới dung dịch đen ngòm trong tay nàng. Mùi thuốc đắng làm hắn khẽ nhíu mày.
“Hầu hạ hoàng thượng là trách nhiệm của nô tỳ.” Nghê Ngạo Lam trải qua tối qua, da mặt dày thêm tí, có chút thích ứng với khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Nam Cung Lân mặt không đổi sắc, “Trẫm không uống, cút.”
Tiếng cút ấy khiến chóp mũi Nghê Ngạo Lam hơi chua xót, song lập tức bị nàng áp chế, nàng biết mình thực sự chọc hắn bực bội rồi.
Trước đây tuy hắn cũng lạnh lùng như vẻ mặt luôn luôn ôn hòa, khác với bây giờ, chẳng nể mặt nàng gì cả. Hiện tại hắn còn đang nổi nóng, hung ác nói lời tàn khốc với nàng, nàng cũng chỉ có thể sờ mũi chấp nhận số phận.
“Hoàng thượng, nếu ngài ngại mùi thuốc thì nô tỳ có mang kẹo cam tới.”
“Nàng xem trẫm là trẻ con ba tuổi à? Không uống là không uống, cút xa một chút cho trấm.”
Xoay đầu sang chỗ khác, Nam Cung Lân không muốn để ý đến thiên hạ, càng tiếp xúc với nàng, thì tình cảm lại càng dây dưa không rõ.
Nếu thánh thượng đã khí khái không uống như thế, vậy nàng cũng rất khí phách ép hắn uống. Ngay sau đó nàng một hơi ngậm một phần ba chén thuốc, vòng tới trước mặt hắn, cái tay nhỏ dùng sức nâng mặt hắn lên, bờ môi lấp kín.
Không ngờ Nghê Ngạo lam chẳng có ý lui xuống, trái lại dán sát, nhất thời làm hắn sửng sốt, đôi môi hé mở thuận thế để nàng đút thuốc.
Con ngươi gắt gao trừng đôi mắt to gần trong gang tấc, vị đắng vọt xuống cổ họng, cho đến khi đút xong ngụm đầu tiên, hắn còn cảm giác được nàng khẽ liếm môi mình.
Nữ nhân này rất đáng chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...