Mặt trời sáng rực rỡ, những chú chim oanh nhảy nhót trên cành cây, tiếng hót lanh lảnh vang cả một góc trời.
Liễu Ương Ương tỉnh giấc lúc trời sắp trưa, nhớ tới đêm qua còn ở trong đình nghỉ mát tại hoa viên cùng ân công ngắm trăng uống rượu, sao hiện tại mình lại nằm trên giường, chẳng lẽ là mình đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Vén chăn ngồi dậy, một trận mùi hương truyền vào mũi, nàng nhận ra được, mùi hương này lúc nào nàng cũng ngửi thấy trên người Nam Cung Lân, xem ra mình đang ở trong phòng của hắn.
Đột nhiên, nàng hoảng loạn nhìn xuống, may mà yếm và áo lót vẫn còn ở trên người, xem ra nàng và hắn là thuần khiết, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi dậy mặc lại y phục đã được để sẵn ở trên giường, gò má nàng hiện lên nhàn nhạt ửng hồng, trong đầu thì suy nghĩ lung tung tối hôm qua có phải Nam Cung Lân cùng nàng ngủ chung một giường hay không, vì trong lúc mơ màng nàng cảm giác được hắn ôm nàng, sờ nàng, nhưng lại không chắc chắn lắm.
Tỉnh lại không thấy hắn ngủ bên cạnh, có thể hắn đã ngủ ở nơi khác, nhưng theo lý mà nói thì nàng phải ngủ ở phòng khác, sao lại nằm trong phòng ngủ của hắn được?
Ngẫm lại, Nam Cung Lân đối xử với nàng rất tốt, là chính nhân quân tử, khả năng hắn nhường lại phòng ngủ cho nàng không phải là không có.
Có điều, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến những việc này, nàng suốt đêm không về, ắt hẳn Lâm đại nương đã vô cùng sốt ruột, trước mắt nàng phải chạy về đại trạch mới được.
Liễu Ương Ương rời khỏi phòng ngủ, ở hành lang uốn khúc đụng phải một a hoàn, liền nhờ đối phương hỗ trợ nhắn cho Nam Cung Lân, sau đó vội vã chạy về nhà.
Đại trạch, trong phòng bếp…
Lâm đại nương đang mất hứng càm ràm với Liễu Ương Ương mới vừa trở về, trên mặt mang theo bất đắc dĩ, không biết nên làm sao nói với nàng, tiểu nương tử này xem ra ôn hòa tú lệ, nhưng trong xương lại là một người tính tình cố chấp, rất có chủ kiến khiến người khác không biết phải làm sao với nàng.
“Ương Ương, con mỗi ngày xuất môn, đại nương là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng dường như ta đã quá dung túng con rồi, tối hôm qua lại dám không về nhà.”
“Lâm đại nương, xin lỗi, ta không phải cố ý, thực sự là say không biết gì hết, nên mới ở lại chỗ đó nghỉ ngơi.”
“Con nói xem, một người đã có chồng lại tới ngủ ở nhà nam nhân khác, việc này nếu truyền ra ngoài có tốt hay không? Vị công tử kia cũng thật là, chẳng lẽ không biết danh tiết đối với nữ nhân mà nói là mệnh hay sao, đại nương thật cảm thấy hắn là túy ông chỉ ý bất tại tửu.” (ý nói người có dụng ý khác)
“Lâm đại nương! Không phải như vậy!” Liễu Ương Ương vừa nghe, cảm thấy Nam Cung Lân bị đem ra làm bia để mắng, nàng không nhịn được giậm chân kêu oan cho hắn.
Vừa thấy Liễu Ương Ương lên tiếng bênh vực, Lâm đại nương càng nhận định đều là Nam Cung Lân làm hư nàng, khẩu khí tràn ngập trách cứ, “Con xem con kìa, nói giúp người khác tức giận với đại nương, đại nương quen biết con bao lâu, lẽ nào không sánh được với những lời hoa ngôn xảo ngữ của tên công tử nhà giàu kia?”
“Aiz… Lâm đại nương, ngài ấy không phải như bà nói đâu…” Liễu Ương Ương còn muốn tiếp tục biện hộ cho Nam Cung Lân, lại bị một giọng nam vang lên cắt đứt.”
“Ương Ương! Ta đã trở về!”
Đưa mắt nhìn ra phía cửa bếp, nàng kinh ngạc nhìn trượng phu vốn năm ngày sau mới trở về, giờ đang đứng trước mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Liễu Hữu Trình vốn mang tâm tình vô cùng phấn khởi, bị bầu không khí quái dị của tiểu thê tử và Lâm đại nương trong lúc đó làm cho với đi không tí, hắn hỏi “Sao vậy? Ương Ương có phải đã khiến Lâm đại nương đau đầu?”
Lâm đại nương sau khi quét ánh mắt phức tạp về phía Liễu Ương Ương, lập tức che giấu tâm tình, tuy rằng kinh ngạc Liễu Hữu Trình trở về trước thời gian, nhưng hắn về thật đúng lúc, Liễu Ương Ương sẽ phải an phận ở nhà, tránh cùng vị công tử kia lui tới.
“Ai nha, con không biết đấy thôi, Ương Ương không có con bên cạnh, đang buồn chán đến phát ngấy rồi đây.” Bà hóa ái cười nói, “Nếu như con trở về muộn mấy ngày, phỏng chừng nàng sẽ ra khỏi thành đi tìm con đấy.”
Lời này là nói cho Liễu Hữu Trình nghe, để hắn an tâm yên lòng, mà đồng thời cũng là nói cho Liễu Ương Ương nghe, để cho nàng biết nữ nhân nên lấy phu quân làm đầu, không thể nhớ tới nam nhân khác ngoài trượng phu của mình.
Thông minh nhanh trí như Liễu Ương Ương sao lại nghe không hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của Lâm đại nương kia chứ, nàng không tự nhiên cúi đầu xuống mím miệng nhỏ lại.
“Xem ra Ương Ương rất nhớ ta.” Liễu Hữu Trình đi về phía trước, bàn tay to ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thê tử, thấy nàng cúi mắt, cho rằng nàng đang thẹn thùng, trong lòng như được rót mật.
“n.” Liễu Ương Ương lúng túng trả lời, luôn cảm thấy bàn tay bên hông khiến nàng không thể thích ứng, nhịn xuống kích động muốn đẩy trượng phu ra, nàng ngẩng đầu hỏi “Sao chàng lại trở về sớm như thế?”
“Lần này nhờ có Lâm đại thúc hỗ trợ, thương nhân rất vừa ý đồ sứ chúng ta làm, đồ mang đi đều bán được giá rất cao, ngày tháng sau này sẽ không cần phải quá vất vả nữa.” Liễu Hữu Trình rất vui mừng trả lời, hắn nỗ lực không phải là muốn cho nàng có cuộc sống tốt hơn hay sao.
Nghe trượng phu nói, nhìn trượng phu tinh thần phấn chấn, trong ngực Liễu Ương Ương nổi lên một cảm giác tội lỗi.
Nàng đang làm cái gì?
Trượng phu vì che chở nàng mà ở bên ngoài bôn ba dốc sức kiếm tiền, thương yêu nàng đến một chút việc nặng cũng không nỡ để cho nàng làm, nàng chỉ cần làm một thê tử an nhàn tự tại, hắn một tay lo kế mưu sinh, mà nàng lại ở sau lưng hắn yêu người khác.
“Tướng công, chàng vất vả rồi.” Liễu Ương Ương nắm khăn tay khẽ lau mồ hôi lấm tấm trên trán Liễu Hữu Trình, viền mắt ngân ngấn nước, nàng biết hắn vừa về tới đại trạch, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống đã vội vã chạy đến tìm nàng.
Người nam nhân này thật sự rất yêu nàng a.
Nàng thật sự không nên có lòng tham, đã có phu quân thì không nên đi vọng tưởng vị công tử mỹ mạo tuyệt sắc kia.
Đế vương của Đại Cảnh quốc to lớn sao có thể có quan hệ với một thiếu phụ nông thôn như nàng chứ, hắn cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió, chỉ cần hắn muốn, dạng mỹ nhân nào mà không sẵn lòng lao vào vòng tay của hắn, mà nàng lại có gì để hắn lưu luyến đây?
Kỳ thực, từ lúc bắt đầu chỉ là nàng muốn đơn phương mà quấn lấy hắn, là nàng không chịu nổi cô đơn mới nắm lấy hắn không tha.
Liễu Hữu Trình ôn nhu cười nhìn thê tử, “Không vất vả, vì nàng, vất vả bao nhiêu cũng đều đáng giá.”
Bởi vì nàng, hắn liều mạng muốn trong năm năm ngắn ngủi phải kinh thương làm giàu, chỉ vì để cho nàng có thể cẩm y ngọc thực, hắn không hy vọng nàng theo hắn chỉ có thể trải qua những ngày tháng khổ cực thiếu thốn.
“Ha ha, xem phu thê hai người tình cảm tốt như vậy, đại nương liền hài lòng.” Lâm đại nương nhìn vẻ mặt của Liễu Ương Ương hẳn là tâm lạc lối của nàng đã trở về trên người trượng phu, tảng đá lo lắng trong lòng bà đã có thể buông xuống.
“Cảm tạ đại nương nhiều ngày như thế đã tới chăm sóc Ương Ương, sau này Hữu Trình tất sẽ báo đáp.”
Lâm đại thúc và Lâm đại nương dưới gối không con, lúc Liễu Hữu Trình mới chuyển tới đây, bọn họ tựa như thân phụ thân mẫu của mình mà quan tâm chăm sóc hai người bọn họ khiến hắn vô cùng cảm kích.
Không nhịn được ha ha cười, Lâm đại nương nói, “Được rồi được rồi, chúng ta đi ăn cơm, đã lâu không cùng ăn một bữa thịnh soạn rồi.”
Liễu Ương Ương và Liễu Hữu Trình bèn nhìn nhau cười, chủ động tiến lên hỗ trợ bưng thức ăn ra phòng ngoài. Bốn người cùng dùng bữa, Liễu Ương Ương nghe Lâm đại thúc nước bọt tung tóe kể lại những chuyện lý thú đã gặp ở bên ngoài, thỉnh thoảng trượng phu nàng lại tiếp lời, một nói một đáp, khiến cho hai người các nàng cười to.
Nàng nghĩ, ngày tháng nên như vậy bình thản nhưng vui vẻ trôi qua là tốt rồi.
>>>>>>>>>>
Trời vừa sáng, Nam Cung Lân liền bị Mãn Tử Đình đánh thức, muốn hắn cùng đi dò xét dân tình biên cảnh, xin hắn kiểm tra, hai người có thể thảo luận làm sao cải thiện cuộc sống của châu huyện địa phương.
Hai người bọn họ thuở nhỏ giao tình rất tốt, nhưng xúc tác lớn nhất khiến cho bọn họ tình như huynh đệ chính là có cùng mục tiêu chí hướng với quốc gia hưng thịnh giàu mạnh, bởi vậy bọn họ xuyên trao đổi ý kiến và suy nghĩ với nhau.
Trước khi rời đi, Nam Cung Lân ngồi bên cạnh giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa gò má trắng mịn của nàng, yêu thương nhìn bộ dáng ngủ say ngây thơ của nàng, một lát sau đặt nụ hôn lên trán nàng, sau đó mới lưu luyến không rời đi đến điểm hẹn.
Nào biết, sau khi trở về, Kim Phúc dùng vẻ mặt đưa đám nói “Liễu cô nương nhắn lại rằng nàng về đại trạch báo bình an, chạng vạng sẽ tới.”
Hắn không ngờ rằng trong lúc mình đi vệ sinh, Liễu Ương Ương vừa vặn tỉnh lại rồi chạy mất, khiến hắn lo sợ chờ chủ nhân trở về bẩm báo lại, bản thân chuẩn bị tinh thần nhận phạt.
“Ừ.” Nam Cung Lân cười cợt, liền bước vào phòng ngủ, ngồi ở trước bàn sách chấp bút viết, lưu lại Kim Phúc đang toát mồ hôi lạnh đứng phía sau.
Tuy rằng chờ mong về tới Luật Ánh biệt uyển sẽ có thể nhìn thấy Liễu Ương Ương, có điều nàng muốn trở về đại trạch cũng nằm trong dự liệu của hắn, nàng luôn là người lo lắng suy nghĩ cho người khác.
Buổi sáng lúc đi cùng Mãn Tử Đình có nhắc tới Liễu Ương Ương, đối phương đã đại khái nói với hắn tình hình và tư liệu tra được của nàng.
Hiện tại chân tướng duy nhất còn thiếu là, rốt cuộc tại sao nàng lại xuất hiện ở biên cảnh Thường Mãn quốc cách Đại Cảnh quốc 500 dặm, mà nàng tại sao lại mất trí nhớ.
Chẳng trách nàng không nhận ra hắn, còn kiên trì nói tên của nàng là Liễu Ương.
Bảo bối của ta, lần này ta tuyệt đối sẽ không để nàng biến mất trước mặt ta nữa, tuyệt đối sẽ đặt nàng trong lòng mà nâng niu sủng ái và bảo vệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...