Buổi sáng ngày hôm sau, Tiết Tiểu Tần tỉnh dậy, không ngoài dự đoán Hoắc Lương đã dậy trước cô, khóe miệng mang theo tươi cười nhìn cô. Mặt của cô có chút đỏ vì nhớ tới chuyện điên cuồng tối hôm qua, kế đó là vì bản thân không có mặc quần áo. Thói quen đỏ mặt này không biết theo cô bao lâu, Tiết Tiểu Tần ho nhẹ một tiếng, chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Hoắc Lương cúi đầu hôn cô, khóe mắt tràn đầy ý cười và dịu dàng.
Cô không nhịn được chủ động ôm cổ anh, cả hai chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, hôn xong Tiết Tiểu Tần mới nhớ mình chưa đánh răng… Không biết đây là lần thứ mấy rồi, mỗi buổi sáng thức dậy đều mở màn bằng một nụ hôn khi chưa đánh răng, lúc đầu cô còn ra sức từ chối, dần dần thành thói quen luôn rồi…
“Em đói bụng.” Cô lẩm bẩm.
Hoắc Lương hỏi: “Em muốn ăn món gì?”
Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một chút, nói: “Ừm… Gì cũng được ạ.”
“Trứng chiên thịt hun khói được không?”
Thịt hun khói à… Tiết Tiểu Tần rất thích ăn món này, nói đúng hơn chính là món nào ngon cô cũng thích. Nhưng bây giờ nghe Hoắc Lương nói trứng chiên thịt hun khói, cô suy nghĩ một chút cảm thấy món này đầy mỡ béo ngậy khiến cô chịu không nổi, vội lắc đầu: “Em không muốn ăn món này, anh làm món khác đi.”
Hoắc Lương gật đầu, hôn cô một cái, mới rời giường đi nấu bữa sáng. Tiết Tiểu Tần cũng đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc soi gương cô chợt phát hiện bản thân hình như béo một tí!!!
Không phải cái kiểu béo phì mà là mượt mà. Thật kỳ lạ, cô vẫn tập thể hình thường xuyên thì làm sao có thể béo lên? Tiết Tiểu Tần nhìn trái nhìn phải bản thân ở trong gương, vươn tay lên nhéo nhéo, xúc cảm thật là tốt, hèn gì Hoắc Lương luôn thích véo mặt cô.
Cô cũng không nghĩ nhiều, rửa mặt xong cô đi vào phòng bếp ăn điểm tâm. Kết quả vừa nhìn thấy điểm tâm là món cháo cá, Tiết Tiểu Tần hơi nhíu mày nhưng nghĩ tới công sức Hoắc Lương xuống bếp, cô vẫn ngồi xuống cầm muỗng lên ăn, vừa đưa tới bên miệng thì cô ngừng lại vài giây, bỏ cái muỗng xuống vọt tới bồn rửa chén, há miệng ói ra.
Tiết Tiểu Tần ói đến choáng váng. Buổi sáng, cô chưa ăn gì, cái loại cảm giác bụng đói mà buồn ói thật khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới món cháo cá là Tiết Tiểu Tần liền muốn ói. Cô ói đến ứa nước mắt, nhếch nhác chịu không nổi, chóp mũi cay cay nhưng dạ dày vẫn không thoải mái, hoàn toàn không kiểm soát được.
Hoắc Lương thấy cô vụt đứng dậy cũng lâp tức theo sát cô, anh không ngừng vỗ vỗ lưng cô, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sợ hãi. Tiết Tiểu Tần muốn an ủi anh một chút nhưng vừa ngẩng đầu thì cảm giác buồn ói lại tới, không nhịn được tiếp tục ói.
Bởi vì bụng đói nên cô chỉ có thể ói nước chua ra bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn, Tiết Tiểu Tần chưa bao giờ chịu tội như vậy, lúc học đại học, cả phòng ngủ nấu mì gói ăn chung, nửa đêm ba người kia trên ói dưới ị, còn cô chẳng có bị làm sao, nhặt vỏ mì gói lên xem mới biết đã hết hạn sử dụng hơn nửa năm.
Sau đó, chị cả bị giày vò phải vào bệnh viện truyền nước biển, chị hai và chị ba cũng nằm trên giường bệnh mấy ngày mới khỏe, chỉ có Tiết Tiểu Tần từ đầu đến cuối vẫn vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cô được cảm nhận cái cảm giác ói ra nước chua, ói xong còn khó chịu hơn, dạ dày cuồn cuộn không ngừng giống như có vô số người đang nhảy clacket ở trong đó.
Hoắc Lương rót nước ấm cho Tiết Tiểu Tần súc miệng, đút cho cô một viên kẹo ngậm, đỡ cô đến ghế sô pha ngồi. Anh ngây ngốc nhìn cô mấy giây, sau đó, đi vào phòng bếp bưng cháo cá đổ vào cống thoát nước, quay đầu liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiết Tiểu Tần, anh lặng lẽ nấu món khác.
Nửa giờ sau, Tiết Tiểu Tần nửa sống nửa chết nằm trên ghế sô pha ngửi thấy mùi cháo sơn tra đường phèn. Mặc dù chẳng muốn nhúc nhích nhưng mùi cháo thơm ngào ngạt đã khiến cô thèm ăn. Sau khi ói xong, trong bụng cô có cảm giác nóng bỏng, cô rất đói nhưng nghĩ tới món cháo cá lại muốn ói.
Hoắc Lương múc cho cô non nửa chén cháo sơn tra, Tiết Tiểu Tần được anh đút ăn sạch sẽ, sau đó, cô dùng ánh mắt đầy khát vọng nhìn Hoắc Lương như muốn nói ‘em muốn ăn nữa, mau đi múc cháo cho em’. Hoắc Lương im lặng nhìn cô, trái lại không có múc thêm cháo mà là chiên bánh trứng, xịt một chút sốt tương ớt trên bánh bưng qua cho cô, Tiết Tiểu Tần ăn ngon lành. Chờ cô ăn xong, Hoắc Lương dẫn cô về phòng ngủ, Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn ngồi để mặc cho Hoắc Lương giúp cô thay quần áo, mang vớ mang giày đủ thứ.
Kế đó, cô mới phát hiện: “Ơ, chúng ta đi ra ngoài hả anh?”
“Ừm.”
Tiết Tiểu Tần cũng không hỏi Hoắc Lương muốn đi đâu, tóm lại mặc kệ Hoắc Lương muốn đi chỗ nào cũng có ly do của anh. Vừa ngồi lên xe cô liền ngủ gật, mãi đến khi xe ngừng cô mới mở mắt: “Hôm nay, anh có ca phẫu thuật nào à?”
“Không có.”
“Như vậy, chúng ta đến bệnh viện làm cái gì?” Tiết Tiểu Tần tò mò hỏi.
Hoắc Lương nhìn cô, Tiết Tiểu Tần thấy ánh mắt của anh có chút tối tăm, cầm tay anh, dịu dàng hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao em cảm thấy hình như anh không được vui?”
Hoắc Lương yếu ớt lắc đầu, dừng xe, nắm tay Tiết Tiểu Tần vào bệnh viện.
Trải qua một loạt kiểm tra, Tiết Tiểu Tần luôn trong trạng thái ngây ngốc, đến khi cô nhận được báo cáo kiểm tra, nhìn dòng chữ ghi kết quả kiểm tra nước tiểu dương tính, cô đỡ đẫn quay đầu nhìn qua Hoắc Lương giống như cô không hiểu mấy chữ này có ý nghĩa gì.
Hoắc Lương rõ ràng không vui mừng khi làm cha.
Bác sĩ phụ khoa là đông nghiệp của Hoắc Lương, người dân cả nước đều biết bác sĩ Hoắc hết sức yêu thương vợ, nhưng tình huống hiện tại là thế nào? Bà Hoắc mang thai không phải là chuyện vui à? Vì sao hai vợ chồng một người mặt không biểu cảm, người còn lại thì ngây ngây ngốc ngốc? Có kinh ngạc không dám tin, có giật mình hoảng hốt nhưng không có vui sướng!
Vì vậy, bác sĩ phụ khoa cũng không biết bây giờ nói lời chúc mừng có thích hợp hay không. Cô nhìn trái một chút lại nhìn phải một chút, thử dò hỏi: “Bà Hoắc, bà đã mang thai ba tuần, thời gian hành kinh của bà là bao nhiêu?”
Tiết Tiểu Tần vẫn dại ra, Hoắc Lương đáp lời: “Ngày 22 mỗi tháng, chênh lệch không vượt quá một ngày.”
Bác sĩ gật đầu: “Vậy thì được rồi. Tháng trước kinh nguyệt của bà có tới không?”
Tiết Tiểu Tần vẫn không nói chuyện, Hoắc Lương nói: “Không có.”
Bác sĩ cẩn thận cảm nhận không khí giữa hai vợ chồng bọn họ, cảm thấy hai người này vẫn còn yêu nhau. Bởi vậy, cô lựa chọn chúc mừng: “Vậy tôi xin chúc mừng hai người, hai người đã lên chức làm ba mẹ! Bác sĩ Hoắc và bà Hoắc đã kết hôn hơn một năm rồi đúng không? Chúc mừng, chúc mừng, đây là một niềm vui lớn phải không ạ >w
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...