Thời điểm Tần Vân tỉnh dậy vào buổi sáng, hắn mới phát hiện thư Mặc Xá Lý gửi đều đã bị mình ôm đến nhăn nhó trong lòng, hắn phát ngốc trong chốc lát, mới một lần nữa đem giấy vuốt phẳng, đặt dưới gối đầu.
Trong khoang thuyền có chút im lặng đến quỷ dị, Tần Vân xốc lên tấm che nắng mới phát hiện trời còn chưa sáng hẳn.
Máy liên lạc trên tay vang lên, hình ảnh toàn tức xuất hiện gương mặt nghiêm túc của Tristana:
“Ngươi ở yên trong phòng đừng đi ra, cũng không cần phát ra âm thanh, chờ ta xuống đón ngươi.”
Vừa dứt lời, cũng không đợi hắn trả lời, nữ tướng quân trực tiếp đóng cuộc trò chuyện.
Tần Vân cau mày, hắn đợi trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng gõ cửa của Tristana.
“Mặc áo chống đạn chưa? – Tròng mắt Tristana đã biến thành màu đỏ nhạt – “Chúng ta đi khoang điều khiển.”
“Làm sao vậy?” – Tần Vân đi theo sau nàng – “Là người của Nội Các tập kích chúng ta sao?”
Tristana thật cẩn thận mở ra đạo môn, nàng thò người ra nhìn.
“Lúc chúng ta rời cảng đã có phi thuyền bám theo rồi, vốn cho rằng đối phương sẽ không động thủ nhanh như vậy… kết quả so với trong tưởng tượng của ta, bọn họ thiếu kiên nhẫn hơn nhiều lắm.”
Nữ tướng quân ý bảo đối phương hạ thấp người, hai người mới hướng về phía trước bước vài bước, sắc mặt Tristana lập tức khó coi lên:
“Cao cấp Dẫn đường… Đáng chết! Bọn họ mở lưới tư duy! – Nàng một phen đẩy Tần Vân ra, tròng trắng cơ hồ đã bị nhuộm một màu đỏ thẫm – “Ta cầm chân, ngươi mau chạy về phía khoang điều khiển.”
Tần Vân không do dự một giây, xoay người chạy thật nhanh, kết quả mới vừa qua khỏi hành lang, lập tức nghênh diện một Dẫn đường, tròng mắt đối phương xanh biếc, đồng tử không hề chớp mà theo dõi hắn.
Tần Vân: “…”
Biểu tình Dẫn đường có chút sửng sốt:
“Gì… không có tác dụng?”
Tần Vân không nói hai lời, vươn tay một đao đập đối phương hôn mê.
Thời điểm Tristana chạy tới, Tần Vân đã liên tục đánh hôn mê năm sáu Dẫn đường, bộ dáng hắn rất thoải mái, tựa hồ không hề nhận đến bất kỳ lực công kích tinh thần nào.
“…Bọn họ không có thôi miên ngươi?” – Tristana có chút không tin – “Ngươi đến cùng đã làm cái gì?”
Tần Vân gãi gãi cái ót, vẻ mặt hắn rất thành thực, ngữ khí đầy vô tội:
“Ta không biết… hình như tinh thần lực của họ không có tác dụng gì với ta?”
“…” – Tristana không tin – “Sao có thể… ngươi đã không còn là Dẫn đường nữa.”
Tần Vân nhún vai, hắn kỳ thật cũng biết nên giải thích như thế nào, vì thế dứt khoát ngoan ngoãn ngậm miệng không lên tiếng.
Khi hai người đuổi tới khoang điều khiển, Trần Kiêu đang giằng co với một Lính gác, Tần Vân chỉ nghe thấy Tristana hét lớn một tiếng:
“Nhân tra!”
Trên mặt Trần Kiêu nháy mắt liền nhiều thêm một cái dấu tay…
Tần Vân: “…”
Trần Kiêu tức đến sắp hộc máu:
“Ngươi phụ trợ tinh thần lực có thể ôn nhu một chút hay không a?! Lần nào cũng đều lấy xúc tu tư duy đánh ta! Siêu đau a!!”
“Đánh với một con gấu ngốc còn lên tiếng muốn ta hỗ trợ!” – Tristana không chút khách khí phản kích – “Ngươi liệt dương sao?!”
Trần Kiêu cắn răng:
“Lát nữa ta liền cho ngươi nếm thử ta đến cùng có liệt dương hay không… thao chết tiểu nương môn nhà ngươi!”
Tristana “Ha” một tiếng:
“Đừng làm màu nữa! Là nam nhân thì đến đây đi!”
Tần Vân: “…”
Loan đao của Trần Kiêu như nguyệt câu ngân bạch, gã bung người nhảy về phía sau đối phương, phản chộp lấy chuôi đao cắt qua yết hầu đối phương.
Tristana ghét bỏ bĩu môi:
“Rốt cuộc cũng giải quyết xong…”
Trần Kiêu mặt âm trầm không để ý tới nàng, gã nhìn về phía Tần Vân:
“Các ngươi giải quyết bao nhiêu Dẫn đường?”
Tần Vân tính tính:
“Tướng quân giải quyết một, ta đánh hôn mê sáu…”
“Đánh choáng?” – Trần Kiêu nhíu mày – “Ngươi còn rất lợi hại đâu.” – Gã đem vết máu bầy nhầy trên loan đao chùi lên quần – “Số Dẫn đường còn lại đều có Lính gác đi cùng, sẽ tương đối phiền toái.”
Tristana cười lạnh một tiếng:
“Giết hết bọn họ là đến nơi, vô nghĩa nhiều như vậy làm gì.”
“Cái kia…” – Tần Vân rụt rè nhấc tay – “Có thể cho ta vũ khí sao?”
“Đây là năng lượng cao pháo.” – Tristana cố hết sức nâng lên một cái pháo đồng siêu đại – “Độ giật quá lớn, bình thường căn bản không có Dẫn đường thích hợp để dùng, bất quá hiệu quả rất tốt, một phát nổ đầu cái gì, ngay cả Lính gác cũng ăn không tiêu đâu.”
Tần Vân nhận lấy, thoải mái khiêng lên vai, hắn nhắm nhắm xem thử:
“Không sai, hẳn là không thành vấn đề.”
“…” – Tristana có chút không biết nói gì – “Không tưởng được khí lực ngươi còn lớn đến như vậy…”
Tần Vân cười:
“Thời điểm ta ra tiền tuyến cõng bao cấp cứu nhưng là nặng 20 kg đâu… bất quá nặng 40 kg còn có chút cố sức, long lân thì chỉ nhấc thôi cũng không được.”
“Long lân ngay cả Lính gác bình thường cũng nâng không lên.” – Tristana trợn trắng mắt – “Ngươi cho rằng ai cũng biến thái như bệ hạ sao?”
Tần Vân cười không nói gì, ở trong mắt người khác, Mặc Xá Lý cường đại đến không thể chiến thắng, không gì cản nổi, không gì phá được, đánh đâu thắng đó, nhưng trong lòng hắn lại không phải.
Hoàng đế bệ hạ nhà hắn a, tính trẻ con, lại lãng mạn đến kỳ quái, kiên nhẫn không tốt nhưng rất biết chăm sóc người khác, mạnh miệng khả ái, lúc không được tự nhiên lên lại khiến người đau đầu.
“Dù cho không có năng lực Dẫn đường, ta cũng không cảm thấy mình là phế vật.” – Tần Vân bĩnh tĩnh nói, ánh mắt hắn trầm ổn mà kiên nghị – “Ta muốn quang minh chính đại, đứng ở bên cạnh y.”
Trong hoàng cung, Lâm Đống Lương đang khẩn trương nhìn chằm chằm hệ thống truyền, video và hình ảnh Trần Kiêu phát đến đang chậm rãi trình chiếu, Scart nhìn chằm chằm màn hình, hơi hơi nheo mắt:
“Hình vừa rồi, tua lại đi.”
Lâm Đống Lương nhìn gã một cái, ngoan ngoan quay trở lại.
“Là Polly.” – Scart khẳng định nói, gã nhìn về phía Mặc Xá Lý đang đứng bên cửa sổ – “Thủ tịch học viện Averio năm nay, cái người muốn khai thông tư duy cho bệ hạ lại thiếu chút nữa tự hại mình phá vỡ tinh thần đó.”
Biểu tình Mặc Xá Lý lạnh lùng, biểu tình hoàn toàn chính là không hề nhớ ra nhân gia là ai.
Scart cũng không trông cậy y có thể nhớ được, gã khiến Lâm Đống Lương đem những phần có hình Polly đều tải xuống, giao cho đối phương:
“Hiện tại liền đi Nội Các sao?”
“Không, chúng ta không đi Nội Các.” – Hoàng đế bệ hạ sửa sang lại bao tay, ra hiệu cho Ba Kim mặc áo choàng vào cho mình, giọng điệu bình thản nói – “Nếu Nội Các có quyền tự ý xâm nhập phủ đệ quốc vụ khanh đại nhân, như vậy, ta đi một chuyến đến nhà thủ tướng cũng không phải chuyện lớn gì.”
Berlin phu nhân đang ở trong viện dùng điểm tâm sáng, bà mặc chính trang, kiểu tóc được làm cẩn thận tỉ mỉ, cho nên khi quản gia nhà bà đầy mặt bối rối chạy tới, tâm tình thiết nương tử không được tốt lắm.
“Lỗ mãng như vậy làm cái gì?” – Berlin đem chén trà nhẹ nhàng đặt xuống – “Không hiểu quy củ sao?”
Quản gia gấp đến độ không nói ra lời, run tay liều mạng chỉ về phía sau.
Berlin lúc này mới ý thức được xảy ra vấn đề, bà nhanh chóng xoay người lại, liền thấy được Đội hộ vệ hoàng gia đế quốc sắp thành từng hàng chỉnh tề đáp xuống mặt cỏ trong viện.
Berlin: “…”
Đi đầu là một chiếc phi cơ đính đầy pha lê, cửa cabin chậm rãi mở ra, Mặc Xá Lý từ trên cao nhìn xuống thủ tướng Nội Các.
“Buổi sáng tốt lành, phu nhân.” – Hoàng đế trẻ tháo quân mạo, mặt nạ che khuất đường cong lãnh ngạnh nửa bên mặt – “Hi vọng ngài hôm nay cũng có được tâm tình khoái trá, giống như ta.”
Berlin: “…”
Berlin phu nhân thần sắc trấn định nhìn hình chụp rõ mặt Polly cắt ra từ video, Mặc Xá Lý thảnh thơi uống trà, chỉ có biểu tình Lâm Đống Lương túc mục:
“Căn cứ dự luật quy định của đế quốc, bất luận kẻ nào gây nguy hại đến an toàn của bệ hạ cùng vương hậu, đều lấy tội phản quốc để luận xử.”
Berlin cười lạnh một tiếng:
“Liền tính Polly là thủ tịch học viện Averio cũng không thể đại biểu cho Nội Các, huống chi…” – Bà đưa mắt nhìn Mặc Xá Lý – “Tần Dẫn đường còn chưa phải là vương hậu.”
“Ta nhớ rõ…” – Mặc Xá Lý gõ nhẹ bàn trà một chút – “Thời điểm ta cầu hôn, phu nhân ngươi cũng có mặt ở đó.”
Berlin tiếp:
“Nhưng Nội Các đến bây giờ đều không có thừa nhận, bệ hạ, hôn nhân không phải trò đùa, ngài có phải quá tùy hứng rồi không?”
Mặc Xá Lý cười nhạo một tiếng:
“Như vậy, ngươi cảm thấy, ai mới có quyền quyết định hôn nhân của ta?”
Berlin há miệng thở dốc, bà vốn định nói gì đó, lại nhìn đến ánh mắt băng lãnh của hoàng đế, lập tức mất tiếng.
“Nội Các luôn chủ trương lấy đẳng cấp thống trị, như vậy cứ chiếu quy củ đó của các ngươi mà làm.” – Mặc Xá Lý đứng lên, vóc người y cao lớn, áo choàng đỏ tươi sau lưng mang đến áp lực trầm trọng – “Nói vậy ngươi hẳn là hiểu rồi. Trong lịch sử, sự tích đế vương vì sủng phi mà ra quyết sách tàn bạo ngu ngốc vốn không hề ít.”
Berlin sắc mặt tái nhợt, bà cường chống thắt lưng thật thẳng, lạnh lùng nói:
“Bệ hạ, thỉnh ngài chú ý thân phận của mình!”
“Thân phận của ta?” – Mặc Xá Lý khinh miệt cười cười – “Thân phận của ta là hoàng đế, là Lính gác Thần cấp, ta đối với các ngươi, bao gồm cả đế quốc này, có quyền thống trị tuyệt đối.” – Y nhìn về phía Lâm Đống Lương, bình tĩnh hạ lệnh – “Từ hôm nay trở đi, hủy bỏ toàn bộ các hoạt động của Nội Các liên quan đến quân đội, cấm túc Berlin thủ tướng, điều tra rõ ai là người sai sử học viện công kích phi thuyền của vương hậu.”
Berlin cơ hồ không còn đứng nổi nữa, bà hoảng sợ nhìn chằm chằm đế vương trẻ tuổi.
Mặc Xá Lý nói:
“Ta sẽ cho Nội Các nhìn thấy cái gì gọi là đẳng cấp chuyên chính.” – Y một lần nữa mang lên quân mạo, vành mũ hướng xuống, tạo thành bóng ma che khuất mặt nạ băng lãnh – “Nếu vương hậu của ta thiếu mất một sợi lông, ta sẽ khiến Nội Các vĩnh viễn không còn tồn tại.”
“Đương nhiên, Nội Các cũng có thể nếm thử khiêu chiến uy quyền của ta, về phần hậu quả—” – Mặc Xá Lý lạnh lùng nói – “…Không phải thứ các ngươi có thể thừa nhận được.”
Tristana đem xúc tu tư duy tận lực kéo dài đến phạm vi lớn nhất, nhưng vẫn không thể chạm đến Tần Vân đang núp ở nơi bí mật gần đó, nàng nhịn không được thường thường sẽ phân tâm đi dùng mắt tìm kiếm.
“Ở trên chiến trường phải tin tưởng chiến hữu của ngươi.” – Trần Kiêu cắm loan ra sau lưng, gã đá đá thi thể trên mặt đất, mắt nhìn Tristana có vẻ mệt mỏi – “Tinh thần lực còn đủ sao?”
Tristana mạnh miệng nói:
“Giết phần của ngươi đi.”
Trần Kiêu liếm liếm môi, gã đột nhiên thò tay nắm lấy cằm Tristana, cúi đầu chặn miệng đối phương.
Tin tức tố của Lính gác xoa dịu tinh thần lực cạn kiệt của Dẫn đường, Tristana ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, nàng một bên hận không thể đem đối phương xé nát nhừ, một bên khống chế không được hấp thu càng nhiều.
Hai người đang hôn đến thiên hôn địa ám khó mà chia lìa, bỗng nhiên “Oành” một tiếng vang lớn tạc về phía sau lưng Trần Kiêu.
Tristana hoảng sợ, máy liên lạc trên tay nàng truyền đến thanh âm trêu tức của Tần Vân:
“Giúp các ngươi giải quyết kẻ phá đám… còn muốn tiếp tục sao tướng quân?”
Trần Kiêu mắng một tiếng “Dựa vào”, gã cúi xuống nhìn Lính gác đã bị bắn nát nửa đầu nằm trên mặt đất, nửa ngày nói không ra lời, kết quả giây tiếp theo, một Lính gác cách gã hơn hai mét, chưa kịp tiếp cận đã bị bắn nát vụn.
“…” – Tristana câm nín – “Hắn thật sự từng là Dẫn đường sao?!”
Trần Kiêu cũng có chút không biết nói gì, gã không phải chưa từng thấy Tần Vân dùng tiễn thuật, đích xác là không sai, nhưng chung quy người này trước đây được Mặc Xá Lý bảo vệ quá tốt, không có chỗ cho chính hắn phát huy.
“Ngươi xử lý bao nhiêu?” – Trần Kiêu không quá xác định, đếm đếm số người mình đã xử lý, gã lần đầu tiên cảm giác mình thật sự là không xứng làm Lính gác…
“15… 16? Hình như nhiều hơn ngươi vài cái.” – Tần Vân chẳng hề để ý nói – “Đúng rồi, ta còn bắt một Dẫn đường, nàng nói nàng tên là Polly, các ngươi biết sao?”
Tristana:
“…Trạng thái tinh thần của nàng bây giờ thế nào?”
Tần Vân lúng túng nói:
“Không được tốt lắm, vẫn đang khóc… có thể khiến nàng nín sao?”
“Ha ha.” – Tristana trào phúng nói – “Thủ tịch năm nay của học viện Averio, bị một người đã từng là Dẫn đường cấp thấp bắt lấy, đổi thành là ta cũng phải khóc.”
Tần Vân: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...