Thời gian tưởng chừng như đang lắng đọng lại hẳn, mọi thứ xung quanh tôi đều ngừng hoạt động trong ít phút. Mãi cho đến khi Trịnh Tâm ngồi xuống ghế, tiếp tục vẻ mặt bất cần mà rót rượu nốc như uống nước, tôi mới sực tỉnh.
Trong câu nói của cậu ta quả thực chứa nhiều ẩn ý quá, đầu óc tôi hoang mang không kịp phân tích được gì, chỉ bất lực ngẩng mặt chờ đợi cậu ta.
Trịnh Tâm uống xong hai ly rượu, sau đó mới ngả người ra sau, cười khan một tiếng.
" Trước đây, tôi vô tình phát hiện mình thích con trai. Cảm giác lúc đó nó rất kinh khủng, có lẽ cậu không hiểu được nó đâu. Khoảng thời gian đó, mọi người vẫn còn đặt nặng vấn đề đồng tính, trong khi đó tôi lại là một người được thầy cô khá đề cao trong học tập, bạn bè lại hết mực tôn sùng. Ha, cứ như thế, tôi cảm thấy vô cùng hoảng sợ với con người thật của mình..."
" Sau đó, tôi gặp Lưu Nghệ Kiên. Anh ta là một nam sinh lớp trên, chơi bóng rổ rất giỏi, học hành khá tốt, với cả gương mặt trông rất được. A Kiên được khá nhiều con gái yêu thích, trong đó...vô tình xuất hiện một thằng con trai là tôi. Từ ngày đầu chạm mặt anh ta, tôi bỗng dưng cảm thấy bị thu hút đến kỳ lạ. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều muốn được nhìn thấy anh ta, chỉ nhìn thấy thôi, tôi cũng đã vui rồi."
Im lặng nghe Trịnh Tâm nói, lòng tôi như đang thắt lại. Chẳng biết là vì đồng cảm với cậu ta hay vì tôi lại đang ghen tị? Mà, tại sao tôi phải ghen tị cơ chứ? Đằng nào đi nữa thì hai người đó...cũng không thành đôi.
" Và rồi tôi đem tình cảm của mình nói ra, cậu cũng biết kết quả sau đó là như thế nào rồi đấy. Nhận lấy cú đấm của anh ta, lòng tôi đau đớn vô cùng. Không nghĩ đến việc tình cảm của mình lại bị người khác coi thường đến mức ấy. Lúc đó, tôi vừa yêu A Kiên mà cũng vừa hận anh ta. Tôi hận đến mức muốn trả thù cho anh ta cho bằng được."
Nói đến đây, Trịnh Tâm quay sang nhìn tôi, đôi mắt ánh lên đầy vẻ đáng thương cùng chua xót:
" Cuối cùng, tôi đã phát hiện ra một điều rất quan trọng. Ngay cả cậu có khi cũng không thể biết được."
Nghe vậy, tôi bất giác căng thẳng, hai bàn tay lồng vào nhau, ngập ngừng hỏi:
" Điều gì?"
Trịnh Tâm bỗng cười ha hả mấy tiếng rồi đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào tôi:
" Tôi phát hiện điểm yếu của A Kiên...chính là cậu!"
"..."
Tôi đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, đến mức miệng mở ra nhưng không thể thốt nên lời.
Cái gì? Tại sao tôi lại là điểm yếu của A Kiên? Anh ta với tôi cũng không phải là mối quan hệ thân thiết đến mức như vậy. Tôi...không hiểu, thật sự không hiểu.
Cắn chặt môi mình, tôi muốn phản kháng:
" Đừng nói bậy! Tại sao tôi lại là điểm yếu của anh ta?"
Tôi chỉ định hỏi như vậy chứ không cần một câu trả lời nào cả. Có những chuyện mình không nên biết thì sẽ tốt hơn là biết tất cả. Đôi lúc biết nhiều sẽ khiến mình đau hơn.
Trịnh Tâm nhìn tôi, nhún vai:
" Sao vậy? Cậu không vui mừng khi mình là điểm yếu của anh ta à? Chán nhỉ! Vậy để tôi nói tiếp cho cậu nghe nhé?"
Tôi im lặng đưa mắt nhìn cậu ta, tỏ ý cứ nói đi.
Ngay lập tức, Trịnh Tâm cúi thấp mặt, giọng trầm đi:
" Lần đầu tôi bắt chuyện với cậu khi cậu vừa đến lớp, cậu có biết vì sao không?"
" Không biết." Tôi trả lời cho có, trong lòng chỉ nghĩ, không phải cậu chỉ đơn giản là xã giao thôi sao?!
" Tôi bắt chuyện với cậu vì tôi biết cậu là người quen của A Kiên. Khi A Kiên chở cậu đến trường, tôi đã thấy cậu đi cùng anh ta. Ngay sau đó, tôi đi lên lớp. Thật sự, tôi không ngờ đến việc cậu lại xuất hiện trong lớp của tôi. Điều đó vừa khiến tôi vui mừng mà cũng rất khó chịu."
Dừng lại một chút, Trịnh Tâm hơi mỉm cười, nụ cười không còn thân thiện như trước đây nữa:
" Quên nói, khoảng thời gian lúc đó, tôi vẫn rất ghét những ai thân thiết với A Kiên. Căn bản vì tôi rất ghét anh ta. Trong đầu tôi chỉ có một chuyện là trả thù anh ta, muốn làm cho anh ta phải đau khổ. Và cậu biết không? Tôi đã làm được. A Kiên hiện tại rất đau khổ..."
"Anh ta đau khổ vì con người thật của mình, sau những ngày cố tình lảng tránh đi chuyện bản thân là đồng tính rồi đến chuyện của cậu, anh ta đã rất mệt mỏi."
Trịnh Tâm, cậu rốt cuộc đang muốn nói cái gì thế?
Đôi chân mày ngày càng nhíu lại, tôi càng lúc càng chìm trong đống suy nghĩ của bản thân. Cuối cùng, tôi thốt ra một câu:
" Như vậy, A Kiên là đồng tính?"
Trịnh Tâm cũng rất dứt khoát nhìn tôi, mỉm cười:
" Dĩ nhiên! Anh ta chỉ là trốn tránh mà thôi, nhưng không ngờ sau khi gặp cậu, sống cùng với cậu, anh ta đã không thể lảng tránh được điều đó nữa rồi. Tiểu Đan, cậu cũng hay thật đấy, haha..."
" Nhưng mà....Nhưng mà..." Giọng tôi bỗng nhiên lại run lên, cũng không biết mình đang định nói cái gì, trái tim ngày càng đập như trống dồn.
Tôi vốn định nói, thế còn chị Nhược Anh thì thế nào? Nếu như A Kiên là đồng tính thật thì chuyện hai người đó tìm hiểu nhau là sao?
Nhưng nghĩ lại, có lẽ Trịnh Tâm không biết gì về Nhược Anh đâu nên đành im lặng.
Đầu óc tôi bỗng căng thẳng khi sắp được nghe hết mọi chuyện, trong đó có cả niềm hy vọng nhỏ nhoi của mình.
" Ngày cậu làm mất điện thoại của tôi, tôi đã đến nói cho A Kiên biết. Và rồi anh ta bảo anh ta sẽ trả giúp cậu. Lúc đó, tôi thật sự ghen tị với cậu đấy, Tiểu Đan. Cậu có thắc mắc chiều hôm đó chúng tôi đang nói về cái gì không?"
"..." Có, có chứ, dĩ nhiên là có.
Tôi kêu lên trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không muốn nói gì cả. Tuỳ tiện cầm ly rượu lúc nãy của mình lên, tôi run rẫy nhấp môi, hy vọng rượu sẽ giúp tôi bình tĩnh hơn.
" Chiều hôm đó A Kiên hẹn tôi ra để nói chuyện. Chúng tôi nói cũng khá nhiều, chủ yếu là về cậu. A Kiên nhất mực muốn trả tiền điện thoại, nhưng tôi không cho. Tôi muốn làm khó anh ta, ép anh ta đến đường cùng. Thế rồi, A Kiên đã phải đồng ý với điều kiện tôi đưa ra. Điều kiện đó cũng rất đơn giản, chỉ cần anh ta đi ăn với tôi vào mỗi cuối tuần mà thôi. Trong một tháng, chúng tôi đã đi ăn với nhau được tám lần."
Hoá ra lần đó mình bắt gặp hai người họ dùng bữa cùng nhau là vì điều kiện này sao?
Tôi cúi gằm mặt suy nghĩ, khoé môi bỗng nhếch lên cười hết sức điên loạn. Trong lòng tôi bây giờ chẳng biết là vui hay buồn nữa, A Kiên rõ ràng quan tâm tôi như vậy, hết lòng vì tôi như vậy mà tôi đã không hề hay biết.
Nên trách anh ta quá khờ hay trách tôi quá ngu ngốc?
Trịnh Tâm lẳng lặng nói xong, cậu ta lại nhấp môi một ngụm rượu rồi thở hắt ra.
" Mọi chuyện cũng chỉ có như thế. Tôi quyết định nói ra vì tôi nghĩ, dù mình có làm cách gì đi nữa cũng chẳng thể chen vào giữa hai người được. Có thể tôi rất tàn nhẫn, nhưng tôi sẽ không bao giờ đi phá hoại tình cảm của người khác, cũng sẽ chẳng buồn giành giựt. Cho nên..."
Nói đến đây, cậu ta xoay người nhìn tôi, mi mắt nhướng lên về phía cửa:
" Cậu đi đi, có thể...A Kiên đang chờ cậu cũng không chừng."
Chờ? A Kiên đang chờ tôi?
Mơ màng đứng dậy, hai chân tôi có phần loạng choạng bước lùi về sau. Mọi chuyện đã được sáng tỏ, thế nhưng sự thật lại khiến tôi mất đi niềm tin vào Trịnh Tâm.
Tại sao từ đầu đến cuối cậu ta chỉ lợi dụng tôi cho mục đích của riêng mình? Vậy những tình cảm bạn bè, những lời nói ngọt ngào kia đều là giả?
Đưa mắt nhìn Trịnh Tâm, tôi muốn hỏi nhiều hơn nhưng lại không đủ can đảm để chấp nhận hết tất cả, cho nên im lặng.
Tôi vừa xoay người bước được hai bước thì phía sau, Trịnh Tâm nói vọng đến, giọng điệu có phần mệt mỏi.
" Tôi thích cậu, Tiểu Đan."
Vì xoay lưng về người kia cho nên tôi có thể thoả thích biểu tình thái độ của mình. Đôi môi cong nhẹ, tôi cười lên khi nghe câu nói kia, song trong lòng cũng đau đáu không ngừng.
Bây giờ, lời nói của cậu có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là hư ảo đây, Trịnh Tâm?
Lững thững rời khỏi nhà Trịnh Tâm, tôi mới biết ngoài trời tuyết đang rơi trắng xoá cả mặt đường. Ngày lễ tình nhân mà tuyết rơi thế này, bỗng dưng có phần ảm đạm buồn tẻ.
Con đường cũng vắng vẻ không có nhiều người qua lại. Tôi ngẩng mặt nhìn xung quanh tìm chuyến xe nhưng không có, đành phải bước bộ ra ngoài đường lộ. Cứ thế, tôi đi một cách thẫn thờ, trí óc toàn để tâm đến những lời mà Trịnh Tâm vừa nói.
Nếu đúng như những gì Trịnh Tâm đã nói thì đêm hôm qua, A Kiên hôn mình chính là vì có tình cảm với mình, đúng không nhỉ?
Bất chợt nghĩ đến điều này, khoé môi tôi không khỏi cong lên, cười đầy mãn nguyện.
Phải nói rằng, khi ấy trong tim tôi chỉ lấp đầy hình ảnh của người kia, một chút đau lòng cũng đã đều tan biến. Có lẽ với tôi, chỉ cần người kia thú nhận một câu có tình cảm với tôi thôi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh người đó, mặc cho khó khăn có vây quanh đi nữa.
Đến bến xe, tôi ngồi ở băng ghế dài để chờ chuyến tiếp theo. Tuyết trên trời rơi ngày một dày hơn, nhiệt độ đã chạm mốc 0 độ, tôi xuýt xoa hai bàn tay mình để tạo độ ấm. Lúc đó, có hai người lướt ngang qua tôi, một trong hai người đó có gương mặt rất quen.
Tôi cố mở to mắt ra để nhìn cho rõ thì bất ngờ lên tiếng, kêu người đó đứng lại:
" Nhược Anh!!!"
Sau đó, tôi lập tức nhận thức được, người đi chung với Nhược Anh là một người con trai rất tuấn tú, họ còn tay trong tay rất hạnh phúc.
Khoan đã, nếu Nhược Anh ở đây thì A Kiên đang ở đâu? Anh ta đang làm gì, với ai?!!!
Trong đầu luẩn quẩn mấy câu hỏi hết sức ấu trĩ kia, tôi cũng không biết Nhược Anh đã sớm đi lại chỗ tôi. Nhìn chị ta hai má đỏ ửng dưới trời lạnh cũng có chút đáng yêu.
Nhược Anh cũng bất ngờ khi thấy tôi ở đây, chị ta mở to mắt nhìn rồi lại nắm chặt hai vai tôi lay không ngừng:
" Tiểu Đan, sao em lại ở đây? Chị nghĩ em phải ở cùng với A Kiên chứ? Nếu em ở đây thì tên kia ở đâu?"
Nghe chị ta hỏi dồn dập, đầu óc tôi cũng rỗng tuếch. Từ lúc ở nhà thì tôi đã không thấy A Kiên ở đâu nữa rồi. Bây giờ chị ta hỏi như vậy, tôi chịu thua!!!
Ngẩn người giây lát, tôi mới hít sâu một hơi:
" Từ lúc chiều đã không gặp nhau!"
Nhược Anh nghe vậy liền nhíu mày:
" Không thể nào!! Trời ạ, A Kiên ngố kia rốt cuộc đã làm gì vậy không biết?"
"...Chị nói vậy là thế nào? Chị nói rõ xem xem." Tôi bồn chồn nên lỡ lớn tiếng.
Người con trai bên cạnh dĩ nhiên không hiểu mô tê chuyện gì nên không thể xen vào, chỉ là anh ta thấy người yêu mình bị tôi mắng nên có hơi cau mày, trừng mắt đe doạ.
Nhược Anh ngược lại đã bình tĩnh hơn, thở dài thườn thượt:
" Hai người đúng là hai tên khờ. Hôm qua A Kiên nói với chị sẽ hẹn em cùng đi chơi vào lễ tình nhân, là hôm nay đó. Mà A Kiên bảo rất ngại nếu mở miệng nói thẳng, cho nên đã viết giấy đưa cho em. Chị cũng không biết là nó đưa cho em chưa?"
" Chưa...Anh ta..." Tôi ũ rủ lắc đầu, trong lòng không ngừng mắng nhiếc tên ngu ngốc kia.
Có cái gì mà khó nói? Rốt cuộc anh ta muốn như thế nào đây? Bây giờ thì hay rồi, hai đứa hai nơi, thật là ngu ngốc!!
" Được rồi. A Kiên định dẫn em đi trượt băng, nơi mà hai người từng đến chơi ấy. Chị hỏi tại sao không đi cái khác thì tên đó nhất quyết chọn trượt băng, bảo rằng nơi đó có ý nghĩa với hai người. Ừm, em đến đó xem thử xem. Nếu may mắn thì hai người sẽ gặp nhau đó...Chị chỉ sợ..."
" Cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm!!!"
Tôi bất chợt thốt lên rồi nhích đến ôm chầm lấy Nhược Anh. Không sao cả, cái ôm này là tôi đền đáp cho chị ta.
Nhờ Nhược Anh mà tôi nhận ra tình cảm của bản thân, nhờ Nhược Anh mà tôi biết tôi đã ghen.
Nhờ Nhược Anh mà chúng tôi mới có thể gần nhau hơn. Chính là nhờ chị ta, không phải sao?!
Nghĩ thế, tôi liền nhìn chị, mỉm cười một cái rồi chạy biến về phía trước. Hai chân cứ thế lao nhanh trên đường, mặc cho người ta đang nhìn tôi bằng con mắt hết sức kỳ dị. Đi qua mấy ngôi nhà cao tầng, băng qua mấy ngã tư, cuối cùng tôi rẽ vào một con hẻm khá lớn.
Đi mười bước nữa, tôi đã đến trước sân trượt băng. Bên trong kỳ thực không có lấy một bóng người. Cũng phải, hôm nay lễ tình nhân, người ta yêu nhau thì dẫn đi xem phim chứ ai lại vào nơi này a?
Haiz, chỉ có A Kiên ngu ngốc mới nghĩ đến thứ này thôi!!!
Tôi mím môi bước nhanh vào, nhìn ngó xung quanh thật kỹ, vẫn là không thấy A Kiên. Một trận hụt hẫng dâng lên, tôi tiu nghỉu cúi mặt định xoay lưng bỏ đi thì ở phía sau lưng có tiếng động xột xoạt.
Giật mình, tôi xoay nhanh người thì phát hiện có một kẻ khờ đang đứng ở góc khuất, tay cầm hai đôi giầy trượt băng, đang mở to mắt nhìn tôi.
Phải nói làm sao đây? Người tôi yêu thật sự rất khờ a...
Nhìn anh ta kinh ngạc khi thấy tôi ở đây, trong lòng tôi bỗng xót xa khôn nguôi. Có lẽ anh nghĩ em sẽ không đến đâu nhỉ?
Bước thật nhanh đến bên người đó, tôi dang hai tay ôm lấy anh, vùi mặt sâu vào lồng ngực người kia để sưởi ấm. Cơ thể A Kiên vẫn luôn ấm áp như vậy, tôi thích thú dụi vài cái.
Lưu Nghệ Kiên cũng rất phối hợp, anh ta buông đôi giày xuống sàn băng rồi bao lấy người tôi, ôm cứng nhắc.
" Em đến rồi..." Anh ta thì thầm trong miệng.
Không nghĩ đến việc người kia quyết tâm chờ đợi tôi như vậy.
Càng nghĩ, cánh tay tôi càng ôm chặt lấy người kia, khoé mắt đã nóng lên từ bao giờ.
" Anh khờ thật đấy! Nếu không thấy em thì cứ đi về đi, ở đây làm gì? Muốn chết cóng hả?!"
Lưu Nghệ Kiên nghe vậy liền phì cười, xoa xoa đầu tôi:
" Gì? Anh không biết lạnh! Anh thật sự muốn chờ em mà."
Nhích ra một khoảng, tôi lườm anh ta một cái:
" Ngay cả thư hẹn còn chưa đưa, anh nghĩ em sẽ biết đến chỗ này à?"
Nghe tôi hỏi, mặt A Kiên nghệch ra kiểu em đang nói gì vậy? Tôi cũng nhìn anh ta đầy khó hiểu, một lúc sau, điện thoại A Kiên reo chuông. Hình như là tin nhắn.
Thấy người kia đọc chăm chú, đoạn, anh cất điện thoại, khoé môi hơi mỉm cười:
" Xin lỗi em, anh sực nhớ thư hẹn anh vẫn còn để trong tủ quần áo."
Đồ...
Tôi nên mắng anh ta là gì đây? Không thèm nói nữa, tôi liếc lạnh một cái cho chừa.
Lưu Nghệ Kiên ngược lại rất vui vẻ mà xấn tới ôm tôi một lần nữa, lần này có vẻ dịu dàng hơn. Từ trên đỉnh đầu, anh ta nói vọng xuống, giọng điệu ấm áp hệt như ngày đầu tiên tôi gặp anh.
" Tiểu Đan, đến bây giờ anh mới thật sự dám nói điều này. Cảm ơn em, cảm ơn em đã giúp anh thoát ra khỏi cái bóng tối của thị phi, cảm ơn em đã quan tâm anh, cảm ơn em vì tất cả."
Tôi im lặng nghe xong, cũng không biết phải nói gì. Tại sao anh chỉ cảm ơn mà không thể nói câu khác trực tiếp hơn?
Trong lòng nói thầm như thế, tôi vừa định trả lời thì A Kiên đã ngắt lấy lời tôi:
" À còn nữa, cái này quan trọng hơn. Tiểu Đan, anh thương em."
Câu nói tuôn ra khỏi miệng anh ta, tôi bất giác muốn cười thật lớn. Khẽ lắc lắc đầu, tôi chỉ biết nghĩ thầm, phải làm thế nào đây? Người yêu của tôi thật sự rất khờ a!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...