1 tuần sau…
Cả tuần nay Nhật Phong ko thể nào gạt bỏ chuyện của An Vi ra khỏi đầu óc. Tuy cô đã đồng ý bỏ qua chuyện đó, nhưng trong lòng anh ko hiểu sao vẫn cảm thấy có gì đó ko ổn. Thật kì lạ !
“Ko được rồi, gọi điện thử xem sao” vừa nghĩ anh vừa cầm điện thoại bấm số gọi cho An Vi
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời ko liên lạc được…”
“Sao vậy nhỉ ? Cái con nhỏ này, càng ngày càng làm người ta thấy lo rồi đó nha…” Nhật Phong gọi đi gọi lại mấy lần vẫn là câu nói cũ nên quyết định thử gọi về nhà cô 1 chuyến
“Alo ?”
“Alo, dạ con chào cô, con là Nhật Phong, cô cho con hỏi có An Vi ở nhà ko vậy cô?”
“À… Phong đó hả con ? Lâu dữ ko gặp con, mà An Vi nó ra ngoài rồi, sao con ko gọi di động cho nó ?”
“Dạ, con có gọi rồi nhưng mà ko liên lạc được, cô biết An Vi đi đâu ko cô ?”
“An Vi hôm nay nó đi xem mắt rồi, vừa mới đi thôi, chắc tối mới về”
“An Vi đi xem mắt ? Sao con chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới ?”
“Ừ… cô cũng bất ngờ… đột nhiên tối qua nó mới nói với cô là hôm nay nó đi xem mắt, nhưng mà vậy cũng tốt, hi vọng nó sẽ gặp được người hợp ý và quên được cái thằng xấu xa kia, haizzz… thật tội nghiệp con bé !”
Vậy là linh cảm của Phong quả nhiên ko sai mà, trời ạ… cái con nhỏ này… đừng có nói là đúng như mình nghĩ đấy nhé. Ko được ! Mình nhất định phải ngăn cản trước cái đã, còn đúng hay ko thì để tính sau đi…
“Cô ơi, cô có biết An Vi xem mắt ở đâu ko ạ? Con có chuyện gấp cần tìm cậu ấy”
-----------------------------------
“An Vi ! Gặp được cậu thì tốt quá ! Lúc nãy tớ đi ngang trường cậu dạy thấy hình như đang bị cháy thì phải, cậu qua đó xem thử xem thế nào” Phong cố ý tỏ vẻ khẩn trương, vừa nói vừa âm thầm đánh giá đối tượng xem mắt của Vi
“Trời ! Thật hả ? Được ! Tớ đi ngay !” Vi vội lấy túi xách định đi thì chợt nhớ ra mình quên cái gì đó liền áy náy quay sang người đàn ông đang ngồi sửng sờ đối diện “Thành thật xin lỗi anh, tôi có việc gấp phải đi ngay, hẹn anh ngày khác chúng ta sẽ tiếp tục… thành thật xin lỗi…”
“Không… không sao… cô có việc gấp thì cứ đi trước… chúng ta sẽ liên lạc sau !”
“Vâng ! Tạm biệt !” Vi vội vàng cúi chào rồi nhanh chóng đi theo Nhật Phong
--------------------------------------
“Chúng ta đang đi đâu vậy ? Đường này đâu phải đến trường tớ ?” An Vi nhìn thấy cảnh vật xung quanh liền quay sang nhìn Phong đầy thắc mắc
“Ừ… chúng ta ko cần đến trường của cậu, trường ko bị gì cả !”
“Cái gì ? Cậu lừa tớ ? Nhưng… tại sao chứ ?”
“Thì muốn ngăn cậu đi xem mắt thôi !”
“Ngăn cản tớ ? Tớ đi xem mắt thì liên quan gì đến cậu ?” Vi bắt đầu thấy chột dạ, hình như đã bị Phong đoán ra việc mình dự định làm rồi…
“Đừng để tớ nói đúng suy nghĩ của cậu đấy nhá. Cậu đi xem mắt là để thực hiện kế hoạch kia chứ gì. Còn dám nói ko phải nữa đi !”
“Tất… tất nhiên là không phải !” An Vi vẫn cố chấp ko chịu nhận, mặc dù thái độ của cô cũng đã đủ cho thấy câu trả lời rồi
Ngay lập tức Phong dừng xe lại bên đường và nhìn thẳng vào mắt cô muốn cô tự nói ra sự thật
“Nhìn thẳng vào mắt tớ ! Nói lại lần nữa ! Có đúng hay ko ?” Thái độ của Nhật Phong làm Vi thấy sợ, cùng với bất mãn. Anh là cái gì chứ ? Có quyền gì mà hung dữ với cô như thế ? Bao nhiêu uất ức cũng theo đó trào ra, nước mắt bắt đầu rơi…
“Hic… ai bảo cậu nhiều chuyện như thế hả ? Cậu cứ mặc kệ tớ đi, ko được hả ?”
“Mặc kệ cậu ? Cậu có biết cậu làm như thế rất nguy hiểm ko ? Tên đó là người lạ đó, cậu ko hề biết gì về hắn cả. Cậu ko sợ lại bị gạt lần nữa à ? Cậu nói đi làm sao tớ có thể mặc kệ cậu ?” Đầu óc Phong dường như muốn nổ tung, Vi đúng là điên thật rồi. Sao có thể đem cuộc đời mình ra đánh cược như thế được chứ ?
“Tớ mặc kệ ! Tớ mặc kệ tất cả ! Miễn sao tớ có thể có được 1 đứa con là được rồi. Hic… Cậu có biết tớ đã cô đơn đến thế nào ko hả ? Cuộc đời này thật đen tối… thật đáng chết… tớ cảm thấy mình ko còn mục đích sống nữa… tớ ko còn người thân… ko còn ai bên cạnh…hic… tớ muốn tự tìm ình một lý do để mình có thể sống tiếp… tớ muốn có một đứa con… hic… tớ thật sự cô đơn lắm…” cô càng nói nước mắt lại càng tuông ra ko thể ngừng lại được…
Nhật Phong như đông cứng khi chính tai mình nghe được những suy nghĩ thật lòng của Vi, anh quả thật ko ngờ bình thường cô luôn tỏ ra vui vẻ, ai ngờ trong thâm tâm cô lại trải qua những ngày tháng đau khổ như thế… Bỗng dưng anh có cảm giác muốn che chở, bảo vệ cô, cho cô 1 gia đình…
Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho Vi, anh cảm thấy giọng mình trở nên dịu dàng đến kì lạ “Nín đi ! Tớ hiểu rồi ! Cậu đừng làm những chuyện nguy hiểm như thế nữa… Mình kết hôn đi !”
“Cậu… cậu vừa nói gì ?” Vi mở to mắt nhìn Phong như thể ko tin vào tai mình
“Tớ nói… mình kết hôn đi ! Thay vì cứ để cậu đi tìm người ko quen biết giúp thì để tớ giúp sẽ yên tâm hơn”
“Nhưng mà… cậu nói chúng ta sẽ ko còn là bạn nữa nếu làm như thế…”
“Tớ ko có nói như thế. Chỉ cần sau khi ly hôn cậu ko biến mất trước mặt tớ thì chúng ta vẫn sẽ mãi là bạn”
“Ơ… nhưng mà lỡ như vợ cậu ko chấp nhận được chuyện đó thì sao ?”
“Tớ sẽ ko chọn một người vợ nhỏ nhen như vậy nên cậu cứ yên tâm, ok ?”
“Vậy… vậy còn vấn đề kia ?” Giọng Vi lí nhí, cảm thấy có chút xấu hổ khi nói tới chuyện này
“Vấn đề gì ?” Phong cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì mà mặt Vi lại đỏ lên như thế
“Thì… chuyện cậu nói ko thể làm chuyện đó với bạn mình ấy” Mặt An Vi lại càng đỏ hơn. Cái tên ngốc này, nhất định phải bắt người ta nói ra sao ? Xấu hổ muốn chết >_<
“Ààà…. là chuyện đó à ?” Nhật Phong phì cười, thì ra Vi cũng còn biết xấu hổ cơ đấy ! “Ngốc thật ! Tớ xạo thôi, vậy cũng tin. Đàn ông mà, chỉ cần là phụ nữ thì có gì là ko được. Thời buổi này đàn ông còn được nữa mà” Phong vừa nói vừa cười, chẳng biết nói thật hay đùa, nhưng mà vẻ mặt thì thiệt là biến thái…
“Aaaa… ghê quá đi ! Đừng nói với tớ là cậu đã từng… với đàn ông đó nha, hèn chi từng tuổi này rồi mà chưa từng thấy cậu có bạn gái” Vi nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ làm anh liền cảm thấy hối hận, sao tự nhiên lại nói ra cái câu kia để cho cô hoài nghi giới tính của anh thế này, haizz…
“Này ! Này ! Ngừng ngay cái suy nghĩ ấy cho tớ. Tớ đảm bảo với cậu tớ vẫn còn là trai tớ đàng hoàng đấy nhá. Có muốn kiểm chứng ngay bây giờ ko ?” Được rồi ! dám bóp méo giới tính của anh, hù 1 chút để xem ai sợ ai cho biết
“Ơ… ơ… tớ đùa đấy ! Hehe…” Vi ngửi thấy mùi nguy hiểm nên nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác “Mà cậu nói nghiêm túc đó hả ? Chúng ta sẽ kết hôn ?”
“Hoàn toàn nghiêm túc, chắc chắn, nhất định, 100%, ok ?”
“Vậy… khi nào ?”
“Nhanh nhất có thể !”
-------------------------------------------
“Phù ! Cuối cùng cũng xong ! Aaaa… mệt chết đi được !” Vi nằm dài trên chiếc giường được trải tấm ga màu đỏ hình long phụng
“Này… Cậu giống con gái 1 chút được ko vậy ? Đã có chồng rồi đó. Xích qua một chút cho tớ nằm với coi !” Nhật Phong nới lỏng cà vạt, cũng nằm phịch xuống giường “Đám cưới đúng là mệt thật, tốn bao nhiêu thời gian của tớ. Sau này cậu phải đền bù cho tớ đấy nhé !”
“Trời ! Bao nhiêu thời gian của cậu là 2 ngày, 1 ngày đi chụp ảnh cưới, 1 ngày làm lễ cưới đó hả ? Vậy thì thành thật xin lỗi giáo sư, đã làm mất thời gian của ngài” cái con người này, có cần phải yêu công việc như thế ko chứ, nghỉ làm vài ngày sẽ chết à ?
“Hừ… cái thái độ này là sao đây ? Đây là thái độ của người nhận lỗi à ?”
“Hehe… rồi rồi, vậy cậu muốn tớ đền bù thế nào đây ?”
“…” Sau một hồi lâu suy nghĩ, Phong mới trả lời “Phiền cậu chăm sóc ẹ tớ…”
“À… tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì tất nhiên rồi. Tớ là con dâu ngoan mà, cậu cứ yên tâm !” Vi tự tin vỗ ngực, gì chứ chuyện này thì dễ ợt, dù sao cô cũng có kinh nghiệm cả chục năm chăm sóc với trẻ con cơ mà… ơ mà… hình như hơi ko liên quan thì phải… K
“Còn gì nữa ko ?”
Chờ nửa ngày trời vẫn ko thấy Phong lên tiếng, cứ tưởng anh đã ngủ rồi nên Vi định ngồi dậy đi tắm. Đi được tới cửa thì mới nghe tiếng anh trả lời
“Cố gắng sống tốt ở gia đình tớ nhé !”
“Ừm… Chuyện đó thì tất nhiên rồi, nhập gia tùy tục mà !” Đứng hình vài giây, Vi mới phản ứng lại, cảm thấy trong thái độ và lời nói của anh có gì hơi lạ la thì phải
“Vụ này khó hơn cậu tưởng đấy ! Đại gia đình nhà tớ rất “xem trọng” con dâu”
“Cái gì ? Tớ được xem trong hả ? Vậy thì sướng quá rồi chứ khó cái gì, he he…” Vi vẫn ngây thơ, hồn nhiên vô số tội, ko biết rằng sóng gió đang chờ đợi mình phía trước
“Mà nhà cậu đúng là đại gia đình thật nha, tớ chưa từng thấy gia đình nào lại có nhiều người sống chung như thế” Nhẩm sơ qua thì hiện tại trong nhà có bà nội, ba mẹ, vợ chồng cô ba và con trai, vợ chồng cô út và 2 cô con gái thì tổng cộng có 11 người, giờ có thêm mình nữa là đủ bộ 12. Thật là con số đẹp ! Đủ 1 đội hình đá bóng rồi đó chứ. Cũng thú vị phết nhỉ ? =]]
“Sống chung cũng ko hẳn đã là chuyện tốt… Thôi ! Cậu đi tắm nhanh đi rồi còn đi ngủ. Khuya lắm rồi !” Giọng nói của Phong có chút mệt mỏi và trầm hơn so với bình thường làm Vi bỗng dưng cảm thấy hồi hợp, nên cũng quên cả việc thắc mắc những điều kì lạ anh vừa mới nói
Đêm nay hình như anh có vẻ hơi say, giọng nói cũng trở nên kì lạ, ờ thì… có phần quyến rũ hơn. Nhưng mà… khi nghĩ đến lát nữa… phải cùng Phong… thì Vi đã muốn chết ngất trong phòng tắm luôn rồi. Vi ơi là Vi ! Sao mà liều mạng như thế, lúc đưa ra đề nghị đó với anh cũng ko nghĩ rằng sẽ phải đám cưới nhanh như thế. Cô cứ nghĩ ít nhất cũng phải đợi cô chuẩn bị tâm lý xong đã chứ, ai ngờ đùng cái anh nói muốn kết hôn ngay… Haizz… sợ anh đổi ý nên cô đành phải đồng ý thôi chứ biết làm sao. Giờ thì thấy hối hận quá đi à ! Oa… phải làm sao đây ? Hay là mình cứ trốn trong này, đợi Phong ngủ rồi mới ra…
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có tiếng đập cửa làm Vi giật thót cả mình…
“Này ! Làm gì trong đó mà lâu thế ? Cho cậu thêm 5 phút, nếu vẫn ko ra thì tớ sẽ đi vào đó nha. Tớ muốn mau chóng tắm rửa rồi đi ngủ, tớ buồn ngủ lắm rồi ! Làm ơn nhanh chút đi cô nương !”
“À… ờ… tớ ra liền !” Thế là xong, kế hoạch phá sản !
Vi bước ra khỏi phòng tắm cả người đỏ như con tôm lột làm Phong vừa nhìn thấy đã phì cười
“Bình thường cậu cũng tắm lâu như thế à ? Tớ mà ko gọi cậu có khi nào cậu ngủ quên trong đó luôn ko vậy ?”
“Hứ… sao… sao lại vậy được ? Cậu mau đi tắm đi, nhiều chuyện quá !” Vừa nói Vi vừa đẩy Phong vào phòng tắm để ko cho anh nhìn thấy cái sự xấu hổ đang hiện rõ trên khuôn mặt của cô lúc này… thật mất mặt chết được !
----------------------------------
Vi nằm trên giường cố gắng nhắm mắt giả vờ ngủ, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra… hic… Phong đã tắm xong rồi, cô cảm thấy khẩn trương kinh khủng, ko biết phải làm gì cho phải, nên cuối cùng quyết định vẫn sẽ nằm im bất động tùy tình hình rồi tính tiếp
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, tiếng bước chân của Phong lại hướng ra phía cửa phòng rồi mất hút…
Ơ… Phong ra ngoài rồi sao ? Ko phải cậu ấy nói buồn ngủ à ? Lại còn đi đâu thế nhỉ ? Haizz… mình thấy tình hình này đúng là ko ổn rồi, chắc mai phải nói rõ với cậu ấy thôi. Dù sao cũng là bạn bè, việc gì phải ngại nhỉ ? Ừ… mai nhất định phải nói…
Mãi lo suy nghĩ, Vi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay, cũng ko phát hiện tối đó Phong ko có về phòng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...