Tôi ngồi ở trước cửa phòng giải phẫu, nhìn đăm đăm vào căn phòng đóng cửa, ánh đèn bên trong sáng trưng, đó là một thế giới khác, nơi mà Oa Oa và đứa con của cô ấy đang giãy dụa, tôi ở bên ngoài này, bất lực.
Tôi chưa từng đối mặt với những chuyện như vậy, tôi không biết, lúc này tôi chỉ có thể thừa nhận, tôi là một đứa trẻ cái gì cũng không biết, tôi khóc và bắt đầu cầu khẩn, cầu khẩn cho cô ấy không sao.
Hai mẹ con đều không sao.
Tôi sợ, sợ vô cùng.
Oa Oa quá yếu, màu máu nhuộm đỏ trên chăn mền, nhuộm đỏ cả đôi mắt tôi, khiến cho tôi không thể thấy bất cứ loại màu sắc nào khác.
Tôi không biết tại sao mọi thứ lại tới quá đột ngột như vậy, tôi không tiếp thụ được, tôi muốn lùi bước, quên hết tất cả đi, chạy trốn khỏi nơi này, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, trở lại khoảng thời gian tựu trường, tôi không bước vào cái ký túc xá đó, tôi và Diệp Tử là hai người lạ, thỉnh thoảng tôi sẽ đụng mặt Nghiêm Diệp, và tôi sẽ mặc kệ hắn, như vậy có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Tôi sẽ không yêu Diệp Tử, tôi sẽ không quen biết Oa Oa, tôi cũng sẽ không lạc vào trong chuyện này.
Nếu đi một lối rẽ khác, có phải cuộc sống cũng sẽ khác.
Nếu như tất cả có thể làm lại được từ đầu, tôi không muốn, tôi không muốn đi đụng mặt ái tình, thà rằng làm một người lạ bước ngang qua nó.
Tôi nghĩ mà nước mắt rơi xuống, thậm chí ngay cả cảm giác nó rơi xuống cũng không có, con mắt của tôi đang tự mình nổi điên.
Oa Oa phải làm sao bây giờ, cô ấy hiện tại thế nào rồi? Tôi nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín, nghĩ đến cô nữ sinh đáng yêu ngây thơ như một thiên sứ, cô ấy tốt bụng, lại quật cường tùy hứng, cô ấy vẫn là một đứa bé vậy mà lại muốn sinh hạ con của mình.
Tôi vẫn luôn tự trách, nếu như mình sớm phát hiện ra cô ấy không ổn, chỉ cần sớm hơn một chút ở bên cạnh Oa Oa, Oa Oa đã không phải đau đớn như bây giờ, điện thoại di động của cô ấy vẫn còn nắm ở trong tay tôi, trên màn hình vẫn còn loang vết máu của cô ấy, khi đó cô ấy tuyệt vọng như thế nào, điên cuồng gọi đến số máy này, người nọ không nhấc máy, cô ấy đau đớn tuyệt vọng, rồi chìm vào trong hôn mê.
Oa Oa, nếu như cậu chết, nhất định là mình đã giết chết cậu.
Tôi ôm lấy chính mình, khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Bác sĩ đi ngang qua nhìn thấy tôi khóc, mặt mày không chút thay đổi, có lẽ bọn họ đã quá quen với chuyện sinh ly tử biệt, khi mà những cánh cửa ở đây ngăn cách giữa sự sống và cái chết, bọn họ đã tập thành thói quen cho mình.
Có điều tôi biết, người ở bên trong là bạn tôi, đứa trẻ trong bụng là đứa con tương lai của tôi.
Mỗi ngày tôi đều kể chuyện cho cái bụng bằng phẳng của Oa Oa nghe, khi thì là tin tức, khi thì đọc sách, khi thì là truyện cười, tôi muốn con bé là một sự tồn tại chân thật, con bé có thể nghe thấy lời tôi nói, con bé đã được định trước là sẽ ra đời, thế nhưng con bé còn chưa kịp mở mắt đón nhận thế giới này, e rằng, đã phải theo Oa Oa ra đi.
Oa Oa còn trẻ, cô ấy mới chỉ có 22 tuổi, còn chưa trải qua bất cứ chuyện gì, tình yêu của cô ấy mới chỉ có phân nửa, ước mong hạnh phúc của cô ấy vẫn còn chưa thành.
Sao cô ấy lại có thể ra đi như vậy được.
Tôi cầu xin ông trời, xin hãy để cho cô ấy sống, chỉ cần cô ấy sống, tôi sẽ nghe theo hết thảy những gì cô ấy nói, người khác không muốn cô ấy thì tôi muốn, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy cả đời, tôi sẽ không rời bỏ cô ấy.
Chỉ cần cô ấy có thể sống.
Cạch cạch cạch...
Cánh cửa bật mở, y tá đẩy giường hiện ra.
Tôi đứng dậy, nhìn gương mặt của Oa Oa, tái nhợt không có huyết sắc, cô ấy đang nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ, hô hấp vững vàng, tôi biết cô ấy vẫn còn sống.
Bọn họ đưa cô ấy đi qua trước mặt tôi, chỉ để cho tôi nhìn cô ấy một cái, chạm vào cảm nhận nhiệt độ trên người cô ấy, tôi an tâm trở lại, cô ấy vẫn còn sống.
Bác sĩ đi tới bên cạnh tôi, đó là một dì đã khá lớn tuổi, tôi cầm lấy tay bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, bạn của cháu bị làm sao vậy?"
Bác sĩ trả lời: "Thân thể của cô bé không thích hợp để mang thai, lần sanh non này đối với cô bé thương tổn rất lớn, có lẽ sau này không thể có con được nữa."
"Cô ấy đâu rồi? Cô ấy không có việc gì chứ? Có thể hay không..."
Bác sĩ nói: "Tôi thật không thể hiểu nổi đám trẻ các cháu bây giờ là làm sao vậy, không biết cố gắng yêu quý bản thân mình, một cô gái trung học trẻ tuổi lại có thể mang thai 3 tháng vẫn chưa tới bệnh viện để phá, các cháu không có trách nhiệm với bản thân thì cũng phải có trách nhiệm với người nhà chứ."
Tôi cười khổ: "Bọn cháu học đại học rồi.
Cô ấy học năm thứ hai đại học."
"Đại học chẳng lẽ lại không biết xử lý tình huống khi mang thai thế nào, giáo viên của các cháu đã dạy các cháu thế nào vậy, nếu như chết người thì sao? Thực sự là hồ đồ, hồ đồ rồi..." Bác sĩ liên tục nói cái từ hồ đồ này, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, tay của bác sĩ mất đi không chế trong chốc lát, hiện tại, bác sĩ đã tức giận đến không còn lời nào để nói, tôi cũng hận bác sĩ không thể tát cho tôi một cái, giống như mẹ tôi, luôn chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép, hận không thể dùng một cái tát để thông não tôi, trước đây tôi trách mẹ hay đánh tôi, hiện tại thì tôi hiểu tôi đúng là đáng đánh đòn, tiện nhất là đánh tôi thừa sống thiếu chết đi, đánh vậy tôi mới tỉnh ra được, đau rồi mới biết là mình sai.
Mà hiện tại tôi đã hiểu, là tôi hủy hoại Oa Oa, tôi dung túng cho cô ấy, tự cho là mình rất cao thượng, kỳ thực là ngu ngốc.
Tôi không biết một cái gì hết mà đã xung phong nhận toàn bộ trách nhiệm, tôi không phải là đang giúp đỡ cô ấy, là tôi đang hại cô ấy.
Tôi không biết cơ thể của cô ấy cần phải đi kiểm tra, cũng không biết lúc tâm trạng cô ấy xấu thì phải chăm sóc cho cô ấy, đến lúc xảy ra chuyện rồi mới nhớ ra, chúng tôi căn bản vẫn chưa đi kiểm tra sức khỏe sinh sản.
Dương Dương nói rất đúng, tôi tự cho mình là siêu nhân, quá không tự lượng sức.
Lúc này tôi không dám nhìn Oa Oa, sợ khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ấy tôi sẽ nhảy đi tự sát mất, tôi ngồi ở băng ghế nhựa trong bệnh viện, trời hừng đông, còn chưa có bao nhiêu người, đèn mờ bên ngoài hành lang có vài chiếc, chiếu ra chút ánh sáng gầy còm, trong bóng đêm tôi suy nghĩ về rất nhiều chuyện, nghĩ đến những chuyện trước đây mình làm, bây giờ cái đầu đã nguội lại, suy nghĩ cũng đã thông suốt, trước đây là bốc đồng phạm sai lầm, bây giờ là thời điểm để tỉnh táo lại.
Đầu tôi dựa ở trên ghế tựa, đại sảnh trống rỗng của bệnh viện chỉ có tiếng bước chân thỉnh thoảng vọng lại, từ xa đến gần, phóng đại lên vô số hồi âm, một người phụ nữ ôm con của mình chạy vào, lo lắng gọi bác sĩ, dùng tiếng địa phương tôi nghe không rõ lắm để nói con của cô ấy không ổn.
Tôi nghĩ, nếu như Oa Oa sinh được đứa bé ra, phải chăng chúng tôi cũng sẽ như vậy? Quá nửa đêm, chúng tôi vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, ôm bảo bối chạy vào nơi này, cảnh tượng kia đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, tôi đem mặt chôn vào trong cánh tay, khóc đến không còn hình dáng.
Thời gian vô thức trôi qua, trời đã sáng, tôi đi trước thanh toán tiền thuốc men cho Oa Oa, tiền bạc khổ cực kiếm được để đến lúc Oa Oa sinh con nay đã có đất dụng võ, một cái dùng để đón tiếp sinh mệnh, một cái dùng để tiễn đưa sinh mệnh.
Sáng sớm, tôi đi tới phòng bệnh của Oa Oa, cô ấy vẫn còn an tĩnh ngủ ở trên giường, tôi nắm tay cô ấy, bàn tay của cô ấy lành lạnh, tôi cầm tay cô ấy đặt lên mặt mình: "Oa Oa, đứa bé đã không còn, chỉ là chúng ta không có duyên với nó thôi, Oa Oa, hãy ngủ một giấc thật ngon, biết không? Tớ sẽ đi tìm Nghiêm Diệp, tớ nghĩ là cậu cần cậu ta.
Ngoan ngoãn nằm ở đây, đợi tớ trở lại."
Thời điểm tôi buông tay cô ấy, muốn xoay người bỏ đi thì bị cô ấy bắt vạt áo, tôi vội vã quay đầu lại, Oa Oa đã tỉnh, trên gương mặt là nụ cười tái nhợt, cô ấy khô khốc nói: "Dao Tử, không cần đâu."
"Tại sao?" Tôi đẩy những sợi tóc trên mặt cô ấy ra, cô ấy lại hướng về phía tôi nở ra nụ cười nhàn nhạt, cơ hồ là trong suốt, mỹ lệ lại yếu đuối như bông hoa thủy tinh.
Oa Oa trả lời tôi: "Anh ấy có bạn gái mới rồi.
Tối hôm qua là Diệp Tử nghe điện thoại.
Sau đó, anh ấy dập máy." Cô ấy nói, từ khóe mắt từ từ trượt xuống nước mắt.
Môi của cô ấy đang cười, nhưng đôi mắt lại đang rơi lệ, một giọt một giọt, dọc theo gương mặt, trượt vào trong tóc.
"Oa Oa, cậu có hận cô ấy không?" Tôi cắn môi dưới, nhịn xuống nước mắt, thế nhưng giọng nói không thể không chế, run rẩy phá thành những mảnh nhỏ.
"Không hận, cô ấy không sai.
Trong chúng ta không có ai sai." Nụ cười của Oa Oa không thay đổi, cô ấy lại nói: "Có phải là mình đã quá cứng đầu không? Có lẽ, mình và con kiếp này vô duyên vô phận, kiếp sau mình sẽ ở cùng một chỗ với con." Nói rồi, cô ấy nhắm mắt lại, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Tôi vẫn nhìn cô ấy, luyến tiếc nháy mắt, tôi sợ một giây kế tiếp, hơi thở của cô ấy sẽ dừng lại, và rồi cô ấy cứ thế ra đi.
Cô ấy không hận, nhưng tôi hận, tôi hận bản thân, tôi hận Diệp Tử, tôi hận Nghiêm Diệp.
Cả ba chúng tôi đều lầm lạc, ở trong không gian yêu hận của bản thân tổn thương lẫn nhau, cuối cùng, chồng chất ra vô số vết thương cho cô gái tội nghiệp đang nằm trên giường bệnh kia.
Đáng lẽ chúng tôi có thể có một cuộc sống yên bình, thế nhưng thế đạo vẫn luôn không công bình như vậy, muốn người đáng chết lưng đeo tội danh sống, người không sai cuối cùng rơi xuống vạn kiếp bất phục.
Tôi ra khỏi phòng bệnh, đi tới trước cửa sổ, do dự thật lâu, cuối cùng mới hạ được quyết tâm, gọi cho Diệp Tử một cuộc điện thoại.
Trong giọng nói của Diệp Tử có chút mệt mỏi, nàng dịu dàng hỏi: "Dao Tử, có chuyện gì không?"
Tôi hít một hơi thật sâu, để cho mình bình tĩnh trở lại, tôi hỏi: "Diệp Tử, tối hôm qua cậu và Nghiêm Diệp có ở chung không?"
Diệp Tử do dự một chút, trả lời: "Không, mình ở một mình..."
Cô ta có nói thêm gì nữa tôi cũng không nghe rõ, tôi ném điện thoại ra khỏi cánh cửa sổ cao đến mười mấy tầng lầu, thứ gì rơi xuống từ đây cũng sẽ tan xương nát thịt, tôi nghĩ, thứ đang văng đầy đất chính là máu thịt tôi, tan thành những mảnh vụn.
Khốn nạn, khốn nạn, lũ người dối trá, cẩu nam cẩu nữ, gian phu dâm phụ.
Tôi dựa vào tường cười ha hả.
Có mấy người đi ngang qua thậm chí muốn đỡ tôi, trong ánh mắt của bọn họ thương hại tôi, một thanh niên nhìn trông cũng có vẻ đàng hoàng mà lại phát điên như vậy.
Qua cơn điên, tôi đột nhiên nghĩ tới cái điện thoại yên lành của tôi cứ như vậy mà lại bị hủy, vì một đứa con gái không đáng, thực sự là tổn thất lớn.
Lúc tôi trở lại phòng bệnh của Oa Oa, Oa Oa vẫn còn đang ngủ.
Có phải trong giấc mơ của cô ấy có đứa bé kia, tôi muốn nghe con bé gọi một tiếng mẹ, tôi muốn ngắm nhìn con bé lớn lên rồi mặc vào bộ trang phục búp bê, và có lẽ khi nửa đời sau tôi lẻ loi một mình, vẫn sẽ có con bé ở bên cạnh bầu bạn.
Tôi tưởng tượng mà cảm thấy đôi mắt cay cay, nhìn giường bên cạnh không có ai, tôi liền nằm vào, nhìn lên trần nhà bệnh viện trắng như tuyết, tôi cảm giác đầu óc mình trống rỗng.
Tôi ghét cái mùi vị của bệnh viện, mùi nước khử trùng gay mũi, nơi này có quá nhiều thống khổ, có mùi vị của nỗi buồn sinh ly tử biệt.
Ở nơi này, ngay cả ngủ mơ cũng cảm thấy không thoải mái.
...
Buổi trưa lúc tôi thức dậy, bác sĩ đến kiểm tra, vẫn là vị bác sĩ kia, âm điệu khi nói với Oa Oa nhẹ đi rất nhiều, rồi lại đảo mắt nghiêm nghị sang nói với tôi, tôi ngoan ngoãn nghe bác sĩ giáo huấn, bác ấy nói không sai.
Lúc tôi đi ra bên ngoài mua cháo, Oa Oa nhẹ giọng nói: "Cậu gọi điện cho mẹ mình được chứ? Mình muốn mẹ đến chăm sóc cho mình."
Tôi gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn không yên lòng, tôi hỏi cô ấy: "Bác gái nếu biết, có phải là sẽ rất giận không? Tớ sợ bác gái..."
Oa Oa nở nụ cười điềm tĩnh: "Mẹ mình rất cưng chiều mình, mẹ sẽ không trách mình đâu."
Thời điểm tôi ra ngoài bệnh viện mua cháo, thuận tiện ở buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho bác gái, giọng của bác gái có chút già nua, thế nhưng thân thiết ôn hoà, giọng nói như vậy khiến cho tôi không tài nào nói ra sự thật.
Bác gái thấy tôi thật lâu không nói thêm gì, liền hỏi: "Alo, cháu tìm ai?"
Tôi đáp: "Bác gái, cháu là bạn của Tuyên Vũ Bình, cậu ấy hiện đang nằm tại bệnh viện xx ở Ninh Ba, cậu ấy..."
"Tiểu Bình nhà bác đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải con bé bị xe đụng rồi không? Con bé có sao không?" Bác gái vội vàng nói khiến cho tôi không xen vào được, tôi hít sâu một hơi rồi nói: "Bác gái, không có việc gì đâu, bác đừng lo lắng, cậu ấy chỉ bị thương nhẹ, thật đấy ạ! Bác có thể tới đây được không?"
"Vậy là tốt rồi, bác sẽ tới."
Tôi cúp máy, cắn môi dưới, cắn ra máu, tôi không biết phải làm sao để đối mặt với bác ấy, quả thực tôi không thể nói ra sự thật, là một người mẹ, làm sao bác ấy chịu dựng nổi.
Con gái của mình mang thai rồi lại sảy thai, ngã vào trong vũng máu, rồi được đưa đến bệnh viện cứu giúp, đứa con không còn, người thì bị tổn thương.
Đây là một tai họa đối với bất cứ một người mẹ nào.
Lúc tôi mang theo một túi ny lon đựng cháo nóng trở lại bệnh viện, Oa Oa tựa ở trên gối đầu, tôi bước vào, cô ấy dùng sức kéo lên một nụ cười, hỏi tôi: "Cậu đã trở về rồi, cậu đã gọi điện cho mẹ mình chưa?"
"Tớ gọi rồi, uống cháo đi nào.
Nhân lúc nó vẫn còn nóng, cậu hãy uống một chút đi."
Oa Oa khẽ lắc đầu: "Không, mình không đói bụng, cậu cũng nên về nghỉ ngơi đi.
Mình ổn rồi."
"Không sao đâu, tớ vẫn còn có thể." tôi cười nói, cho đến bây giờ, tâm tình tôi đã chết lặng, không có cảm giác gì hết, nhưng ngược lại cơ thể lại cảm thấy sức lực vô hạn.
Tôi không muốn rời khỏi Oa Oa, tôi không yên lòng.
Oa Oa lôi kéo tay của tôi: "Dao Tử, trở về đi, ngủ một giấc lấy lại sức rồi trở lại.
Mình không có việc gì đâu, cậu đi đi, đi ngủ một giấc, buổi tối tới nữa, khi đó có lẽ mẹ mình cũng đã đến rồi."
Tôi do dự một lúc rồi cũng chỉ có thể gật đầu, lúc đi vẫn còn nhắc nhở Oa Oa nghỉ ngơi cho thật tốt.
Oa Oa khéo léo gật đầu, sắc mặt tái nhợt xuất hiện một tầng mỏng đỏ ửng.
Thoạt nhìn khỏe mạnh hơn.
Tôi yên tâm trở về.
Về đến căn nhà tôi và Oa Oa thuê trọ, tôi qua loa tắm một cái, không thèm lau khô đầu đi ngủ, tôi không mơ mộng gì, cơ thể và tinh thần đều đã đạt đến cực hạn, vừa đặt lưng xuống liền ngủ mất.
Lúc tôi tỉnh lại đã là bảy giờ tối, tôi không kịp nghĩ gì mặc quần áo rồi chạy tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh là mẹ của Oa Oa, tôi lại càng thêm câu nệ ngồi ở vị trí bên cạnh, yên vị nhìn ngón tay của mình, cúi đầu không nói lời nào.
Bác gái cám ơn tôi đã chăm sóc cho Oa Oa, tôi lại cảm thấy hổ thẹn trong lòng, lắc lắc đầu, tôi nhìn thấy đôi mắt bác gái đỏ ngầu, tràn ngập tơ máu, ánh mắt bác gái nhìn Oa Oa tràn đầy bi thương không nỡ, nhưng bác ấy vẫn một mực mang theo nụ cười nói chuyện với tôi và Oa Oa.
Oa Oa đột nhiên nói: "Dao Tử, cậu về đi, mẹ mình chăm sóc mình là được rồi.
Cám ơn cậu mấy ngày này đã chiếu cố mình, sau này không cần phải làm phiền đến cậu nữa."
Tôi lắc đầu, những lời này đối với tôi mà nói, ngược lại lại giống như là đang trách cứ.
Bác gái tiễn tôi xuống phía dưới, dọc theo đường đi, chúng tôi không nói câu nào.
Đến lúc sắp chia tay, tôi lại nghe thấy bác gái nói: "Từ nhỏ Tiểu Bình đã cứng đầu, tính tình con bé giống như bác, nghĩ đến chuyện gì thì sẽ phải làm cho đến cùng, nếu không thì sẽ không chịu bỏ qua.
Hiện tại, chuyện đã đến nước này rồi nó mới chịu nói cho bác biết, con nói bác phải làm sao đây? Một đứa trẻ tốt như vậy, sau này làm sao có thể lập gia đình.
Con nói bác nên làm thế nào bây giờ?"
Miệng của tôi lúc này mất đi công năng, tôi chỉ nhìn bác gái, không nghĩ ra được lời nào để an ủi.
Một lát sau, bác gái lau nước mắt, nở một nụ cười miễn cưỡng nói với tôi: "Cám ơn con đã chăm sóc cho con bé, Tiểu Bình làm phiền con rồi."
Tôi đáp lại: "Bác gái, xin đừng nói như vậy, con cũng không làm gì."
Hoàn toàn chính xác, tôi không làm gì, tôi còn chưa kịp làm gì, cũng không có năng lực làm gì.
Về đến nhà, tôi nhìn bức ảnh trên tường, nụ cười của Oa Oa vẫn vậy, sáng lạn, ở trong mảnh giấy lưu giữ lại niềm vui vĩnh hằng bất biến, tôi nhìn mà chua xót.
Oa Oa của hiện tại có còn cười được như vậy nữa không.
Rồi tôi lại nhìn đống chăn ở trong góc phòng, phía bên trên vẫn còn dính máu của Oa Oa, máu đã khô, ngưng kết thành màu đỏ sậm, nhìn mà giật mình, đó là máu của đứa trẻ trong bụng Oa Oa, tôi cảm thấy sợ hãi, không dám ở lại lâu trong căn phòng này, liền chạy ra ngoài.
Trong đêm tối, tôi chạy như người điên, chạy trốn tới nhà của Dương Dương, Dương Dương sắp đi ra ngoài, nhìn thấy tôi thở hổn hà hổn hển xông vào, cô ấy lại càng thêm hoảng sợ, cô ấy hỏi tôi làm sao vậy, tôi liền lớn tiếng khóc lớn, trong lòng dường như có vô số lời muốn nói, thế nhưng lại chẳng thể nói ra miệng, cũng chỉ có khóc mới có thể giải tỏa phần nào tâm trạng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...