Rất nhiều năm về sau, Đại Thiên Cẩu vẫn nhớ ngày này.
Hắn cùng Yêu Hồ tân hôn đến nay, đây lại là lần đầu chung chăn gối.
Thế nhân nói Yêu Hồ phong lưu thành thói, khi dễ không biết bao nhiêu tiểu cô nương. Năm đó cầu thân Đại Thiên Cẩu cũng là nói coi trọng mặt hắn. Nhưng thực tế thì bọn họ thành thân đã hơn một tháng, Yêu Hồ vẫn ngủ ở gian ngoài, an phận lại quy củ.
Bây giờ ở lại khách điếm tại Hoa Đinh Châu, họ mới lần đầu nằm cạnh nhau.
Đại Thiên Cẩu không buồn ngủ. Tâm trí đóng kín bao năm bỗng nhiên được mở ra liền như nước vào ngày xuân ấm áp, róc rách không ngừng. Chỉ cần nghĩ tới Yêu Hồ còn đang nằm bên cạnh, chỉ cách một khoảng rất nhỏ, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của y. Hắn cũng cảm giác được trái tim đang xao động bất an, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tự đưa mình tới bàn tay Yêu Hồ mặc y muốn làm gì thì làm.
Như điên rồi.
Đại Thiên Cẩu mở mắt liền trông thấy khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của Yêu Hồ. Lông mi dày cụp xuống, che mất mắt cười, đôi môi hồng khẽ nhếch, như đóa hoa hạnh chớm nở ngày xuân chờ người hái.
Tầm mắt Đại Thiên Cẩu rơi vào đóa hoa này, quỷ thần xui khiến hắn ghé lại.
Mặt Yêu Hồ liền phóng đại trước mắt, nhu thuận lại an tĩnh.
Môi Đại Thiên Cẩu khẽ chạm vào môi Yêu Hồ rồi rời đi ngay.
Nụ hôn đầu của họ.
Khẽ khàng như gió xuân thổi qua nhành liễu, không tiếng động, không dấu vết.
Trời đất biết, trăng sao hay, ta tỏ tường, người chẳng thấu.*
-
Sáng sớm hôm sau, Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu quay lại chỗ của Thanh Hành Đăng rồi cũng lên thuyền rời khỏi Hoa Đinh Châu.
Bọn họ xem như là nhóm khách cuối cùng. Hoa Đinh Châu ban đêm náo nhiệt giờ đã an tĩnh lại, ngay cả cỏ cây cũng trở nên tĩnh lặng, giống như danh ca sau khi bỏ xuống lớp điểm trang, lộ ra một mặt trong trắng thuần khiết. Không nghe thấy tiếng đàn sáo nữa, cũng chẳng còn những lời cầu nguyện dưới pháo hoa của lứa đôi.
Con thuyền họ ngồi khi tới và đi đều là một cái. Yêu Hồ híp mắt cười, thò tay bỏ vào tay nhà đò nắm kẹo y vừa mua.
Nhà đò vậy mà cũng không từ chối, vừa ăn kẹo vừa chèo thuyền.
Đại Thiên Cẩu thấy thú vị, lại nghĩ tới vấn đề hôm qua hắn chưa kịp hỏi.
"Ngươi nói thời niên thiếu ta từng cứu mạng ngươi, là khi nào thế? Ta không có chút ấn tượng nào cả, có khi nào là nhầm rồi không?"
Yêu Hồ miệng nhai kẹo, gãi gãi mặt, "Ngươi không nhớ cũng là chuyện bình thường vì năm đó ta còn non. Có nhớ con cáo nhỏ ngươi nhặt được trên Hắc Dạ Sơn không? Lông trắng, trên trán có yêu văn?"
Đại Thiên Cẩu kinh ngạc, "Là ngươi à?"
Hắn đương nhiên nhớ con hồ ly nhỏ kia. Thuở thiếu thời hắn tu hành trên Hắc Dạ Sơn, Tiểu Bạch luôn ngủ vùi trên đùi hắn, kén ăn lại hay gây sự, nhưng cũng dính người, hay làm nũng.
"Chính là ta." Yêu Hồ hơi ngượng ngùng, hai tai có chút hồng lên, "Ta khi đó bướng bỉnh, tự bỏ đi chơi, lại bị đám yêu quái trên núi cắn bị thương suýt mất mạng, là quốc sư đại nhân nhặt ta về. Sau đó người trong tộc tìm tới, ta còn chưa kịp nói lời cáo biệt đã bị xách về rồi."
Đại Thiên Cẩu sờ đầu hắn, "Thảo nào khi đó không tìm thấy ngươi. Ta còn tưởng ngươi bỏ đi, lại sợ ngươi bị dã thú tha mất, tìm rất lâu. Ngươi không sao là tốt rồi."
Tai Yêu Hồ càng đỏ hơn. Y có thể tưởng tượng được bộ dạng Đại Thiên Cẩu lật tung khắp Hắc Dạ Sơn, nhất thời chẳng biết nói gì. Y suy nghĩ một chút rồi gối luôn lên đùi Đại Thiên Cẩu, chiếc đuôi to lớn vẫy vẫy hai cái, khoát lên cả hai, nói rầm rì, "Từ nay về sau không chạy lung tung nữa."
Đại Thiên Cẩu thấy đuôi bông xù kia, IQ tụt thẳng xuống, chỉ ngây ngốc gật đầu cùng vuốt tóc, vô ý thức xem hắn như tiểu hồ ly khi xưa.
Yêu Hồ cũng không phản kháng, rầm rì hai tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Nhà đò yên lặng chèo thuyền nhìn cảnh này, tự nhiên thấy viên kẹo trong miệng mình chua chua.
- ------------
*: Tâm sự tí thôi, đây là câu tui thích nhất cả bộ này. Nó là dòng tóm tắt có thể nói là đầy đủ nhất của cả bộ luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...