Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Nghe Diệp Hạo nói vậy, Đường Phiên Phiên mới buông lỏng một chút.
- Không phải tôi nói không cho phép cô đến đây nữa sao?
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn nữ quỷ áo trắng đang xông vào.
Nữ quỷ phịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.
- Cầu đại sư cứu tôi.
Đúng lúc này, cửa sổ bị đánh vỡ, sau đó một bóng người xuất hiện trong phòng.
- Nghiệt súc, xem hôm nay tôi chém cô thế nào.
Người này mặc áo đạo sĩ bát quái, vừa nói vừa vung kiếm gỗ trong tay tạo thành những quỷ tích huyền ảo.
Nữ quỷ giống như bị giam cầm, không thể động đậy.
Lúc thấy kiếm gỗ sắp chém vào cô nàng, một lực cực mạnh đánh vào cổ tay đạo sĩ, đạo sĩ bị đánh trúng huyệt, kiếm gỗ trong tay rơi xuống đất.
- Sao anh ngăn tôi?
- Tôi không những muốn ngăn anh, mà còn muốn đánh anh nữa, con mẹ nó chứ, nhà của bố mà cũng dám phá.
Diệp Hạo tiến lên cho tên đạo sĩ ăn hai cái tát, ông kia bị đánh tới đớ người.
- Anh có biết cô ta là lệ quỷ hay không?
- Biết.
- Biết mà còn che chở cô ta?
- Ai bảo anh xông vào nhà tôi?
- Vì tôi xông vào nhà anh, anh liền đánh tôi sao?
- Đúng thế đó!
Tâm tình Hiểu Minh thật sự không tốt, sao có tên kỳ lạ như vậy không biết? Nhưng có một việc anh ta phải công nhận, thực lực người này mạnh hơn mình rất nhiều, nếu không, không dễ dàng đánh mình thế đâu,
- Đánh đã đánh rồi, tôi có thể thu cô ta chưa?
Hiểu Minh lấy lại tinh thần hỏi.
- Không được.
- Vì sao?
- Ai cho phép anh ra tay trong trong phòng tôi?
- Chẳng lẽ anh muốn nuôi người này sao? Anh có biết người và quỷ khác đường không?
- Tôi chỉ cảm thấy cô ta đáng thương.
- Đáng thương sao? Qua một thời gian nữa người này sẽ hóa thành lệ quỷ, đến lúc đó có trời mới biết cô ta sẽ hại bao nhiêu người vô tội?
- Tôi sẽ ra tay với người vô tội sao? Tôi chỉ cần giết người phụ tình kia, rồi lập tức tiến về địa phủ.
- Cô sẽ không ra tay với người vô tội sao?
Hiểu Minh cười ha ha.
- Cô đừng nói với tôi thời gian dài như vậy cô không hút dương khí trên người người khác nha?
Nữ quỷ im lặng, nếu cô ta không hút dương khí sẽ không thể ở dương gian lâu như vậy.
Dương khí và tuổi thọ gắn bó chặt chẽ với nhau, nữ quỷ hút mấy hơi, đối phương sẽ giảm vài năm tuổi thọ, đây là hành động thương thiên hại lí!
- Cô từng hút rồi, đừng nói mình vô tội.
- Tôi tình nguyện chết, chỉ cầu đạo trưởng chủ trì công đạo cho tôi.
- Từ lúc cô chết, chuyện trên dương gian đã không còn liên quan với cô nữa rồi.
- Đạo trưởng.
- Câm miệng.
Diệp Hạo liếc mắt nhìn tên đạo sĩ.
- Tiểu đạo sĩ, anh hô to gọi nhỏ trong nhà tôi làm cái gì?
Lúc này, Hiểu Minh mới ý thức trước mặt mình còn người này.
- Vừa rồi tiền bối cũng nghe được, người này làm việc ác rồi.
Hiểu Minh vội hỏi.
- Tôi cũng muốn biết với thực lực cô hiện tại, vì sao vẫn chưa báo được thù?
Diệp Hạo hỏi.
- Trên người tên kia mang theo pháp khí hộ thân, với tu vi hiện giờ không đến gần anh ta được.
- Anh có biện pháp phá pháp khí hộ thân tên đó không?
Diệp Hạo hỏi tiểu đạo sĩ.
Hiểu Minh hoảng sợ.
- Tiền bối, không phải anh bảo tôi giúp cô ta chứ?
- Có vấn đề sao?
- Tôi không giết quỷ đã sai trái rồi, sao có thể giúp cô ta được?
- Anh biết ngũ quỷ bàn vận thuật sao?
Diệp Hạo nghĩ một lát rồi hỏi.
- Biết.
- Vậy anh trộm pháp khí hộ thân của người kia đi.
- Chuyện này không tốt lắm.
Hiểu Minh nói.
- Anh giúp hay không?
Diệp Hạo nói xong xách cổ tiểu đạo sĩ lên.
- Giúp…
Hiểu Minh rất không có tiết tháo đồng ý.
Diệp Hạo cười tít mắt đặt hắn ta xuống, sau đó chỉnh cổ hắn một phen.
- Bây giờ chúng ta đi thôi…
- Anh có biết làm vậy sẽ tổn hại âm đức?
- Người bị tổn hại không phải tôi.
Có thể vui vẻ nói chuyện sao? Hiểu Minh có xúc động muốn khóc.
Anh ta rất muốn về nhà.
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm rồi.
Mà không ngờ, đối tượng ma nữ trả thù cũng đang ở trong Hải Hằng Hoa Viên.
- Nhà này sao?
Hiểu Minh chỉ một ngôi nhà cách đó không xa, cô nàng gật đầu liên tục.
Hiểu Minh trầm ngâm một chút rồi niệm chú ngữ, không lâu sau một tiểu quỷ xuất hiện trước mặt hắn.
- Đi trộm pháp khí của nhà này ra.
- Thân phận của anh không đơn giản.
Diệp Hạo chậc chậc nhìn chằm chằm Hiểu Minh.
- Sao anh biết?
Hiểu Minh không khỏi biến sắc.
- Ngũ quỷ bàn vận thuật có hai phiên bản, một là lợi dụng xương sọ người chết, hai là gọi quỷ sai dưới Địa Phủ.
Diệp Hạo cười nói.
- Mà gọi quỷ sai dưới Địa Phủ chỉ có Mao Sơn phái mới làm được.
- Tôi là Hiểu Minh, đệ tử phái Mao Sơn.
Diệp Hạo đã nói đến mức này, che giấu cũng không có ý nghĩa.
Sở dĩ Diệp Hạo biết rõ những chuyện này vì ký ức của Hắc Long.
- Anh xuống núi rèn luyện sao?
- Ừm.
- Có thể dạy tôi một chút đạo thuật của Mao Sơn các anh không?
- Không thể.
Mặt Hiểu Minh đen thêm lần nữa.
- Tôi nghe nói Mao Sơn các anh có đạo sĩ nuôi quỷ?
- Đối với một số quỷ tử đáng thương hơn nữa cửa âm đã đóng, Mao Sơn chúng tôi sẽ lựa chọn thu nhận và giúp đỡ.
- Anh có nuôi hay không?
- Nuôi.
- Cho tôi nhìn xem.
- Không cho.
Mắt Diệp Hạo liếc nhìn người Hiểu Minh một vòng, rất nhanh đã dừng trên miếng gỗ bên hông anh ta.
- Gỗ An Hồn.
Diệp Hạo ngạc nhiên.
- Anh cũng hao hết tâm tư nuôi quỷ thật.
Gỗ An Hồn vô cùng quý, cho dù trong ký ức của Hắc Long cũng không thấy nhiều.
- Tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy.
Hiểu Minh trầm giọng nói.
- Nữ sao?
- Nữ.
Diệp Hạo không khỏi cười ha ha.
- Anh cười cái gì?
Hiểu Minh tức giận hỏi lại.
Đúng lúc này, quỷ sai dưới Địa Phủ giao một cái chuông cho Hiểu Minh, hắn đánh giá cẩn thận một chút, lên tiếng.
- Bên trong cái chuông có khắc một bức kinh Kim Cương.
- Chỉ khắc một bức kinh Kim Cương mà có uy lực này sao?
- Bên trong kinh Kim Cương này còn có một giọt máu lưỡi của cao tăng nữa.
Dương khí của máu trong lưỡi thịnh vượng nhất, chuyện này giải thích vì sao đạo sĩ đều cắn lưỡi phun máu lên đạo phù. Bởi vì như vậy có thể khiến uy lực tăng lên gấp mấy lần.
- Cái chuông này không tệ, cho tôi đi.
Diệp Hạo nói xong đoạt luôn cái chuông trong tay Hiểu Minh.
Cái chuông này nếu để trong nhà có tác dụng trừ tà a!
Đương nhiên, Diệp Hạo cảm thấy cái chuông này vẫn không có tác dụng với Mộng Ngạc.
- Cô có thể báo thù.
Lúc này Diệp Hạo nói.
- Đa tạ đạo trưởng.
Nữ quỷ áo trắng lạy cảm ơn Diệp Hạo, sau đó bay vào phòng người đàn ông kia, không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.
Mà gần đó có một xe cảnh sát đang đi tuần, rất nhanh, ba tên cảnh sát cầm súng xông vào phòng.
- Kinh động đến cảnh sát cmnr.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Chúng ta có nên rút lui không?
Hiểu Minh hỏi.
- Nói thừa.
Diệp Hạo bó tay với ông này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...