Chung Cực Lam Ấn

Tô Khinh chỉ sửng sốt một lát rồi cúi đầu xuống khóa kĩ cửa xe như không có chuyện gì xảy ra, sau đó tựa vào xe ngậm điếu thuốc quen thuộc. Hồ Bất Quy nhìn thấy, lúc đi qua liền thuận tay lấy mất điếu thuốc của y, thấp giọng nói:“Hôm nay hút mấy điếu rồi, chưa đủ à?”

Tô Khinh chép chép miệng buồn bực nhìn anh, thò tay vào túi mò tái mò hồi, chẳng qua cuối cùng vẫn không dám lấy ra điếu nữa. Quý Bằng Trình nhìn Tô Khinh, há miệng cười không thành tiếng, y lãnh đạm nhìn lại lão, lão lừa đảo không dám cười nữa, lão thấy trong ánh mắt của con cáo nhỏ kia ẩn giấu sát khí.

Tưởng Lam không muốn nhiều lời với họ mà đi cùng người đàn ông tiếp đón họ tìm chỗ nghỉ ngơi. Hồ Bất Quy cùng Lục Thanh Bách đem thi thể Trịnh Uyển vào trong, Tô Khinh thò cổ ngó theo, thấy bọn họ đã vào hết thì lập tức quay người lại lanh lẹ châm một điếu thuốc, sau đó nắm cổ áo Quý Bằng Trình xách lên, cười dữ dằn:“Đi, lão già, hai ta ra ngoài tán gẫu.”

Quý Bằng Trình giãy giụa cầm cái quạt gõ mạnh lên đầu y:“Kính lão! Mi có biết kính lão không hả!”

Tô Khinh:“Hừ hừ hừ.”

Tô Khinh vừa lôi vừa kéo Quý Bằng Trình đến một bờ ao nhỏ tít trong góc vắng, hai đứa nhóc đang ngồi xổm ở đó chơi vịt cao su đồng thời ngẩng đầu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hai người. Tô Khinh cười khẽ lấy mấy viên kẹo trong túi ra cho chúng nó:“Qua đây qua đây, mấy đứa ăn kẹo nè. Chú có chút việc muốn nói với ông này, mấy đứa ra chỗ khác chơi được không nào?”

Thằng nhóc đầu nhím đứng lên nhìn y đầy kì thị:“Kẹo gì mà kẹo, chú dỗ vị thành niên đấy à?”

Con bé buộc tóc hai bên di di hai ngón tay, liếc đôi mắt đáng khinh cực kì không hợp tuổi:“Chú nè, vừa nhìn đã biết chú có tiền nha, cho tí đê.”

Giọng điệu này sao mà quen thế, rõ ràng là Đồ Đồ Đồ số hai và Đồ Đồ Đồ số ba đây mà, chỉ nhìn không cũng biết là do tai họa nào dạy dỗ mà thành rồi. Tô Khinh trừng mắt lườm Quý Bằng Trình đang ngượng ngùng nhìn y, không nói không rằng lấy hai mươi đồng tiền đặt vào tay mỗi đứa một nửa, bấy giờ hai đứa nhóc mới ôm vịt cao su vui vẻ chạy đi.

Quý Bằng Trình sửa sang lại quần áo bị Tô Khinh túm nhăn, lắc lư cái đầu ngồi bên bờ ao:“Thế nào, nhóc con, mi gặp ta không thấy đặc biệt vô cùng cực kì bất ngờ à?”

Tô Khinh khoanh tay trước ngực, miệng ngậm thuốc, tựa vào thân cây lạnh lùng nhìn lão.

Quý Bằng Trình xua tay:“Ai, đừng như vậy mà, lão lừa đảo cũng phải có cái gì kích thích để đốt những tháng ngày đằng đẵng chớ, nào, châm cho sư phụ một điếu.”


Tô Khinh ném cả thuốc lá cả bật lửa vào lòng Quý Bằng Trình, lão xì một tiếng, cà rề châm một điếu hút thật sâu đầy hưởng thụ.

“Ta già thật rồi.” Lão ngẩng đầu bốn lăm độ hỏi trời cao, u buồn nói,“Năm đó cậu chạy ra khỏi đội Quy Linh, lão Hùng đã gọi điện thoại cho ta nhờ ta tìm cậu.”

Tô Khinh hoài nghi nhìn lão.

Quý Bằng Trình nhạo báng:“Lão Hùng bọn họ ấy mà, cả đời đều bị khuôn phép gò bó đến chết. Bọn họ không tìm được, chẳng lẽ ta lại cũng không tìm được hay sao? Bọn họ là phía trên có người, ta đây là phía dưới có quân, không so được.”

“Nói cách khác…… ba năm kia tôi tự cho là mình đã chạy rất xa, kì thực vẫn đều không thoát khỏi con mắt của Hùng tướng quân?”

“Không phải không phải,” Cảm giác được lời nói của Tô Khinh chứa đầy vụn băng, Quý Bằng Trình nhanh chóng phủ nhận,“Sao có thể chứ, lão chỉ nhờ ta tìm người, tìm được thì chiếu cố trông nom cậu chút thôi. Huống hồ ta thấy cậu thực ra đâu có cần người ta trông nom chăm sóc.”

Lão sung sướng hít sâu một hơi thuốc, nói tiếp:“Lão Hùng quen biết ta đã nhiều năm, hồi còn trẻ ta từng làm người môi giới cho ông ta, làm không ít công cuộc bảo vệ quốc gia mà đến nay nghĩ lại vẫn còn nhiệt huyết sôi trào. Vốn dĩ chúng ta đều đã cao tuổi rồi, ta thoái ẩn giang hồ, ông ta cũng chuẩn bị về hưu là vừa, ai ngờ còn xảy ra chuyện bất ngờ như vậy?”

Tô Khinh không tin lão nửa lời. Học nghề ở chỗ Quý Bằng Trình, đương nhiên y biết, lừa đảo mà nói thật thì con gì có chân đều leo được lên cây.

“Lão chờ chúng tôi ở đây từ sớm rồi à?” Y đánh giá hoàn cảnh viện phúc lợi một chút, đằng sau là một con phố có chợ thương phẩm bán sỉ, nơi này ngược lại có chút ý vị tĩnh lặng trong náo nhiệt,“Nơi này là……”

“Đây là hậu chiêu mà lão Hùng để lại cho mấy đứa các cậu.” Quý Bằng Trình dập thuốc, đứng lên. Khi lão híp đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Tô Khinh, y bất giác cảm thấy trong ánh mắt ấy lóe lên ánh hào quang khó tả bằng lời. Lão lừa đảo thấp giọng nói,“Đừng trách ông ta, ông ta chỉ có một mình, chỉ có thể làm được đến bấy nhiêu thôi. Những người biết chuyện năm đó….có thể sống được không nhiều.”

Tô Khinh nhíu mày thật sâu. Quý Bằng Trình thở dài:“Cậu cho rằng đội Quy Linh được thành lập dễ dàng như vậy sao? Nhìn lại biên chế của đội Quy Linh đi, ngượng ngùng ngượng ngùng, nó treo danh nghĩa quân đội thật đấy, nhưng mà cụ thể thuộc quân khu nào? Ai phụ trách? Cậu nói rõ được không?”


Tô Khinh sửng sốt.

Khóe miệng của lão lừa đảo hơi miết xuống khiến cho khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn căng lên toát ra mấy phần lợi hại. Cho dù Tô Khinh biết bất cứ động tác nào xuất hiện trên cái vẻ mặt đó đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo thành phần diễn kịch, nhưng vẫn không nhịn được nghiêm túc hẳn lại, vừa ngẫm nghĩ vừa đi theo lão.

“Cậu cảm thấy Utopia không nên tồn tại, cảm thấy Lam ấn là xấu xa, có phải không?” Quý Bằng Trình quét mắt nhìn y một thoáng.

Tô Khinh cau mày:“Xấu xa?”

Y cảm thấy từ này có chút kì quái. Bình thường chỉ có lũ trẻ con mới treo nó bên miệng nói cái này xấu xa cái kia xấu xa mà thôi. Chứ đã tốt nghiệp đại học…cho dù là sinh viên hạng ưu sinh viên hạng xoàng, khoa văn hay khoa lý thì đều học được cách tiếp nhận vấn đề đó theo phép biện chứng.

Hồi lâu sau, Tô Khinh mới lắc đầu:“Chuyện này…thực ra cũng khó mà nói rõ đúng không? Chung quy tôi cảm thấy Lam ấn là một sinh vật khác với con người, có chút giống với quỷ hút máu đó, mới đầu vốn là người, nhưng sau này thông qua phương pháp nào đó để leo lên đứng đầu chuỗi thức ăn.”

“Quỷ hút máu.” Quý Bằng Trình cân nhắc một lát, phủ định,“Không không không, cậu sai rồi, loại sinh vật như quỷ hút máu vĩnh viễn không chiếm nhiều không gian trên Địa cầu. Chúng nó quái gở, tự cho mình là giỏi nhất, sống trong thang đo thời gian của chính mình___cái chính là hoàn cảnh của Trái Đất còn không thích hợp với cuộc sống của chúng kìa.”

Tô Khinh không nhịn được bật ra một tiếng cười khẽ.

Quý Bằng Trình khoát tay:“Đừng cười, nói thật đấy. Quỷ hút máu chỉ có thể là quái vật do truyền nhiễm mà thành chứ không phải là một chủng tộc cậu biết không? Lam ấn thì không giống thế. Lam ấn là một loại công cụ, Utopia mới là chủng tộc mới đó, bọn chúng sẽ phát triển một nền văn minh hoàn toàn mới.”

“Chủ nghĩa khủng bố khoa học kĩ thuật?” Tô Khinh hỏi.

“Chỉ có một cộng đồng nhỏ mới gọi là chủ nghĩa khủng bố.” Quý Bằng Trình nhìn y,“Cậu từng thấy thủ đoạn của Utopia nên mới thấy căn cứ kia thật u ám___thậm chí chính cậu cũng là một trong những người bị hại, cho nên mới thấy bọn chúng không coi pháp luật ra gì, không coi con người là con người, càng thấy bọn chúng khốn nạn cặn bã, là một đám người man rợ khoác áo ngoài khoa học văn minh.”


Tô Khinh nghĩ ngợi một chút, gật đầu.

“Thế nhưng nếu chính quyền trên toàn thế giới đều bị Utopia khống chế, cậu nghĩ coi sẽ thế nào đây?”

Tô Khinh sững sờ.

Quý Bằng Trình cười khẽ:“Sẽ không có chủ nghĩa khủng bố nữa. Hết thảy những việc bọn chúng làm hiện tại có lẽ vẫn sẽ tiếp tục làm, nhưng toàn bộ đều chỉ âm thầm làm chứ tuyệt đối không gây ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của đại đa số người trên thế giới. Đến lúc đó đội Quy Linh còn tồn tại thì cậu đoán xem dư luận sẽ đặt tên mấy đứa là gì? Chủ nghĩa khủng bố bạo lực? Nếu có một ngày cậu bị đánh gục, cũng chỉ kéo tới một đám người không liên quan vây xem trên mạng mà thôi, vây xem xong ai làm gì lại làm nấy. Cũng có thể có một hai đứa con gái viết tiểu thuyết lấy đề tài ‘Tô Khinh chết rồi, cư nhiên thành đôi với Trịnh Thanh Hoa, trẫm không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa’. Chỉ thế là cùng!”

Sắc mặt của Tô Khinh quả thực không thể chỉ dùng táo bón để mà hình dung.

“Ta nghĩ cậu đã hiểu bây giờ thứ mà hai bên đang giành giật là cái gì.” Quý Bằng Trình nói.

Tô Khinh nhíu mi:“Chúng tôi ra khỏi tổng bộ được là vì phía trên có người vẽ đường, lúc đó đội trưởng Hồ còn cảm thấy phía trên không nhất định sẽ động đến chúng tôi, giống như……”

Y do dự một chút:“…so sánh khập khiễng một chút là giống như năm đó liên quân tám nước tiến vào Trung Quốc, mới đầu thái độ của triều Thanh với Nghĩa Hoà Đoàn chẳng phải cũng rất mập mờ sao? Cơ mà sau này tôi phát hiện có lẽ thực ra không phải như vậy, người vẽ đường cũng thế mà người trung gian tiếp ứng chúng tôi hiện giờ cũng vậy, ắt hẳn đều chuẩn bị của Hùng tướng quân. Chúng tôi từ ngoài sáng chuyển vào trong tối, chỉ là bởi vì đang rơi vào thế hạ phong mà thôi.”

Quý Bằng Trình nhìn y:“Biết được chuyện này, cậu giỏi hơn tên đại ngốc kia nhiều đấy.”

Tô Khinh lập tức nạt:“Lượn, đừng có nói xấu ông xã tôi.”

Quý Bằng Trình kinh hãi. Ngay đến lão cũng không ngờ da mặt Tô Khinh lại có thể dày đến thế, bị một câu của y chặn họng, không nói nổi thêm một chữ.

Tô Khinh liếc nhìn lão, nở một nụ cười mười phần yêu nghiệt. Y dụi tắt thuốc đứng nơi đầu gió cho mùi thuốc tan đi rồi mới xoay người về phòng.

Chuyện có lớn bằng trời cũng phải nghỉ ngơi chỉnh đốn đàng hoàng rồi mới bàn tiếp được, huống hồ ngày hôm nay bọn họ trải qua đã đủ kinh hãi lắm rồi.


Tô Khinh vừa đẩy cửa ra đã bị một cánh tay mạnh mẽ ép sát lên tường. Y cười khẽ:“Chao ôi, sao hôm nay chủ động thế……”

Chưa nói xong, môi đã bị lấp kín.

Tô Khinh gãi đúng chỗ ngứa ôm vai Hồ Bất Quy, đảo khách thành chủ. Dây dưa quấn quýt không biết bao lâu, Hồ Bất Quy mới buông y ra, hít sâu một hơi bình ổn hô hấp rồi nghiêm túc nhìn y:“Em lại lén đi hút thuốc!”

Tô Khinh:“……”

“Tôi nếm được mùi thuốc lá.”

Tô Khinh:“……”

Sau đó y trợn mắt nhìn Hồ Bất Quy thuần thục phi thường tự nhiên vô hạn thò tay vào túi mình lấy bao thuốc vơi một nửa ra nhìn lướt qua:“Thiếu tận hai điếu là thế nào?”

Tô Khinh ngẩn ngơ ngu người nhìn anh, không biết nói cái gì cho phải.

Hồ Bất Quy nghiêm túc cứ như sắp sửa bắt y kiểm điểm với “Tổ chức” một phen. Tô Khinh lại lui về phía sau một bước, thở hổn hển mà cười:“Anh…anh cư nhiên đếm số thuốc lá trong hộp của tôi….anh…anh cư nhiên….hahahaaha!”

Hồ Bất Quy sầm mặt nhìn Tô Khinh một chốc, sau đó đột nhiên khiêng bổng y lên quăng xuống giường, giơ tay đét mông y rõ kêu.

Tô Khinh kêu oai oái, nhưng thực ra y da dày thịt béo chả có cảm giác đau gì mấy, chỉ cứ thế mà cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Hồ Bất Quy đang tính phát cho tên này thêm cái nữa thì lại bị y nắm thắt lưng kéo giật xuống. Anh bổ nhào về phía trước, cả hai lăn lóc trên giường.

Tô Khinh rũ mắt nhìn Hồ Bất Quy một hồi rồi túm áo anh cúi đầu hôn xuống, nụ hôn mềm mại khác thường.

Tô Khinh thầm nghĩ trong lòng, trừ ba già ngày trước đếm kẹo trong hộp của y, không ngờ đời này còn có người thứ hai làm như thế vì y…thật sự là…cảm xúc ngổn ngang trăm mối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui