Nhất Đế chi niệm vừa ra, Mộc Cô Nhai lúc này giống như một con kiến đang đối mặt với một tòa sơn nhạc cao ngàn vạn trượng.
Nó đứng ngây ngốc đó một hồi lâu, Đế Nguyên Quân thấy vậy liền nở một nụ cười nhẹ.
Chỉ thấy hắn phất tay một cái, tâm linh phù dần dần biến mất, Mộc Cô Nhai lúc này đã quay trở về với thực tại.
Nó nhìn Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ thì bất chợt run lên một cái rồi nhanh chóng thu hai sợi dây leo.
“Trẻ ngoan dễ dạy”.
Mộc cô nhai khép nép quỳ xuống, Đế Nguyên Quân hai tay đánh ra từng đạo linh quyết lên trên người nó.
Đó là một đạo cấm chế áp đặt lên người, giống như một sợi xiềng xích trói buốc nó.
“Mộc Mệnh Căn, ngươi có không?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn Mộc Cô Nhai một cái rồi lên tiếng.
Mộc Cô Nhai thân trên khẽ nhúc nhích, như đang gật cầu trả lời.
Rồi sau đó, nó lấy ra một nhánh cây dài khoảng chừng năm phân giao cho Đế Nguyên Quân.
“Ta không cần nhiều như vậy?”.
Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nói.
“Dù sao nó cũng là thứ dùng cả đời ngưng luyện ra và dùng nó để tu luyện”.
“Ta không cần nhiều, chỉ cần một chút ít mà thôi”.
Đế Nguyên Quân đưa tay lên rồi lấy một nhúm nhỏ bằng hạt đậu rồi thu nó vào bên trong Dưỡng Linh Hồ.
Sau đó hắn dẫm mạnh chân nhảy lên trên vai Mộc Cô Nhai rồi nhắc nhở nó.
“Kiếm nơi nào đó yên tĩnh, ta muốn bế quan một thời gian”.
Mộc Cô Nhai hiểu ý rồi đưa hắn đến một cái hang động lớn, xung quanh là những bụi cây rậm rạp và những cây đại thụ cao chọc trời.
Nơi này chính là nơi Mộc Cô Nhai sinh sống từ trước đến giờ.
Tiến sâu vào bên trong hang động, Đế Nguyên Quân cảm nhận xung quanh có một bầu không khí cực kỳ thoáng mát và yên tĩnh vô cùng và lượng linh khí ở trong này nồng đậm hơn bên ngoài một vài thành.
Đi vào nơi sâu nhất, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một tảng đá tương đối bằng phẳng liền nhảy lên cao.
Hắn ném ra mười mai đan dược ra xung quanh rồi lên tiếng nhắc nhở.
“Ta ở đây bế quan, nếu như không có chuyện gì gấp thì không được làm phiền ta”.
Mộc Cô Nhai nghe vậy liền gật đầu, nó nhanh chóng lùi ra xa, từng cái rễ cây mạnh mẽ đâm xuyên vào trong lớp đất đá rồi đứng yên ở đó.
Nó mặc dù đã vượt qua kiếp đầu tiên nhưng căn nguyên vẫn chưa ổn định.
Hai ngày qua đi!
Đế Nguyên Quân ở trong đại trận để hồi phục lại những thương tổn, những thương tích trên người cũng đã lành hẳn.
Hai tay khẽ động, Dưỡng Linh Hồ từ từ bay lơ lửng trước mặt hắn, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng khuất tay một cái, năm loại linh dược và năm đầu hung thú thi thể nằm xếp chồng lên nhau hiện ra trước mắt.
Đế Nguyên Quân tiếp tục ném ra hai mươi mai linh thạch ra xung quanh rồi tiếp tục kết ấn tạo thành một tòa trận pháp, Đế Nguyên Quân khóe miệng khẽ nhích lên nói.
“Ta mượn thiên địa ngũ hành làm trận, vì ta làm trận nhãn, hộ ta một lò đan”.
“Ngũ Hành Trận, khởi”.
Khắp nơi trong hang động, năm cỗ lực lượng ngũ hàng từ mọi nơi bay đến rồi dung nhập vào bên trong đại trận, men theo hiệu lệnh của hắn rồi dần dần trở thành một tòa trận văn bao phủ một vùng có bán kính gần năm mét.
Đế Nguyên Quân ở giữa trận pháp, hắn đưa tay lên cảm nhận lực lượng ngũ hành rồi gật đầu một cái.
“Trận pháp đã ổn định”.
Nói xong, Đế Nguyên Quan đánh ra từng đạo linh quyết bao trọn toàn bộ vật liệu rồi kéo chúng vào bên trong đan lô.
Đế Nguyên Quân lấy ra một đan lô rồi bắt đầu đánh ra từng đạo linh hỏa.
“Ta đột phá được tầng thứ mười hay không là do vào ngươi”.
“Ngũ Hành Linh Đan, huyền cấp trung phẩm đan dược”.
Lúc này, ở Nam Hoang thành!
Lạc phủ!
Lạc Tuyết Dung ở trong phủ đệ, trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng vô cùng.
Thời gian này, nàng cảm nhận được xung quanh đang có chuyện bất ổn khiến nàng ngày đêm lo lắng.
Mặc dù không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng đây chính là dự cảm của nàng.
Ở bên ngoài, một tên đệ tử tức tốc chạy đến, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
“Tiểu thư, không hay rồi?”.
Lạc Tuyết Dung ngồi ở trong sảnh lớn, vẻ mặt nàng tối sầm lại nói.
“Ngươi cứ từ từ nói”.
“Có chuyện gì?”.
“Tiểu thư, người của Thiên Bảo Các đến rồi”.
Tên đệ tử cúi đầu nhìn xuống đất nói.
“Họ tìm ta có chuyện gì sao?”.
Lạc Tuyết Dung có chút không hiểu.
“Trưởng quản của Thiên Bảo Các dẫn theo năm mươi người mang theo vũ khí đứng ở bên ngoài rồi”.
Tên đệ tử khóe miệng run run nói.
Nghe đến đây, Lạc Tuyết Dung hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại rồi nói.
“Mời họ vào đi”.
“Vâng”.
Một lúc sau, trưởng quản Thiên Bảo Các dẫn người đi vào trong sảnh lớn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lạc Tuyết Dung rồi nói.
“Lạc tiểu thư, mong cô bỏ qua cho sự mạo phạm của ta”
“Ngươi tìm ta có việc gì sao?”.
Lạc Tuyết Dung gật đầu đáp lại.
“Trưởng quản, ngươi đã biết đây là phủ đệ của Lạc gia, sao còn dẫn người mang theo vũ khí đến đây?”.
“Là ta đã kinh động đến tiểu thư rồi”.
Trưởng quản hay tay đưa ra sau lưng rồi nói.
“Cũng không có chuyện gì?”.
“Không ngại, cứ nói thẳng”.
Lạc Tuyết Dung hạ giọng nói.
“Chuyện là thế này”.
Trưởng quản gật đầu, nở một nụ cười tươi rồi nói.
“Lúc trước, Lạc tiểu thư có nhận một gốc Huyền Băng Liên phải không?”.
Nghe đến đây, Lạc Tuyết Dung trong đầu đã biết đám người của Thiên Bảo Các đến đây là vì lý do gì, nên nàng càng đề phòng nói.
“Trưởng quản nghe ở đâu nói vậy?”.
“Huyền Băng Liên đúng là thứ mà ta cần nhưng lúc ta đi tìm nó thì đã bị người khác lấy đi rồi”.
“Trong tay ta không có”.
“Phải vậy không?”.
Trưởng quản nụ cười trên mặt ngưng lại nói.
“Tiểu thư đang lừa ta sao?”.
“Trưởng quản, cớ sao lại nói vậy?”.
Lạc Tuyết Dung lạnh giọng nói.
“Chẳng nhẽ ngươi muốn ta có không nói có?”.
“Vậy sao?”.
Trưởng quản ánh mắt có chút tức giận nhìn Lạc Tuyết Dung rồi nói.
“Người đâu, mang người vào”.
Lạc Tuyết Dung ánh mắt nhìn ra xa thì thấy một nữ tử trên người mang một bộ trang phục của Lạc phủ tiến vào.
Con ngươi nàng đột nhiên co rút lại, vẻ mặt lộ ra sự lo lắng.
Đợi nữ tử đi vào, trưởng quản nhìn qua rồi lên tiếng.
“Lạc tiểu thư giữ một gốc Huyền Băng Liên đúng không?”.
“Trưởng quản, chuyện này tiểu nữ có thể chắc chắn”.
Nữ tử gật đầu trả lời.
“Là tiểu nữ đã nhìn thấy”.
“Lạc tiểu thư?”.
Trưởng quản ánh mắt giễu cợt nhìn nàng.
“Ngươi nghe rồi chứ?”.
“Tiểu Huyền, ngươi ở bên cạnh ta hơn mười tám năm”.
Lạc Tuyết Dung nhìn qua nữ tử kia, trong ánh mặt lộ ra vẻ tức giận rồi nói với giọng điệu trách mắng.
“Ta chưa từng đối xử tệ bạc với ngươi mà xem ngươi như đồng bạn”.
“Tại sao phản bội ta”.
“Hahahaha.
Lạc tiểu thư, cần gì nói vậy?”.
Trưởng quản nhìn Tiểu Huyền cúi đầu liền phá lên cười lớn.
“Chẳng qua túi tiền của ta lớn hơn thôi”.
“Tiểu thư, ta….
”.
Tiểu Huyền ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bối rối nhìn nàng.
“Lạc tiểu thư, Huyền Băng Liên là thứ mà thánh nữ của Thiên Bảo Các ta muốn”.
Trưởng quản cười lạnh một cái rồi nói.
“Thế nên hãy giao cho ta đi”.
“Tránh xảy ra thương tích không đáng có”.
“Trưởng quản đã hứa với ta”.
Tiểu Huyền nghe thấy vậy liền sốt sắng lên tiếng.
“Chỉ cần ta nói thì không đụng đến tiểu thư sao?”.
Nghe thấy Tiểu Huyền nói như vậy, Lạc Tuyết Dung liền lắc đầu rồi thở dài một hơi nói.
“Ngươi nghĩ hắn sẽ nghe theo ngươi sao?”.
“Tiểu Huyền, ngươi nghĩ chuyện này quá dễ dàng rồi”.
“Thiên Bảo Các chỉ có vẻ bên ngoài thôi, còn bên trong thì sao chắc ngươi cũng đã biết”.
“Vậy thì sao còn tin lời hắn”.
“Tiểu thư, là ta sai, là ta sai”.
Tiểu Huyền vẻ mặt chết đứng lại rồi quỳ xuống đất, vẻ mặt sợ hãi nói.
“Hahaha, Lạc tiểu thư”.
Trưởng quản cười lạnh nói.
“Sao ngươi nói nặng lời như vậy?”.
“Thiên Bảo Các ta không tốt sao?”.
“Huyền Băng Liên đúng là nằm ở trong tay ta”.
Lạc Tuyết Dung hai tay thít chặt lại rồi đáp lại.
“Nhưng sao ta phải đưa cho ngươi?”.
“Ngươi đây là muốn chống lại lệnh của thánh nữ sao?”.
Trưởng quản ánh mắt trầm xuống rồi tức giận nói.
“Thánh nữ của các ngươi là ai?”.
Lạc Tuyết Dung lắc đầu.
“Hừ, đúng là không biết sống chết”.
Trưởng quản tức giận quát lớn một tiếng.
“Cha mẹ ngươi gặp thánh nữ cũng phải kiêng nể vài phần, còn ngươi?”.
“Chuyện của cha mẹ ta, sao ta không biết?”.
Lạc Tuyết Dung nghi hoặc nói.
“Hừ, không cần phải nhiều lời”.
Trưởng quản hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Giao Huyền Băng Liên, bằng không chết”.
“Ngươi đâu, bao vây Lạc phủ cho ta”.
“Trưởng quản, ngươi dám”.
Lạc Tuyết Dung tức giận đứng dậy rồi quát lớn.
“Lạc Tuyết Dung, đừng tưởng ta không biết, người của Lạc phủ bây giờ đã rút về gần hết, bây giờ chỉ còn lại hai mấy người”.
Trưởng quản cười lạnh nói.
“Ngươi nghĩ có thể chống được ta sao?”.
“...”.
Lạc Tuyết Dung trầm mặc một hồi lâu, nàng nhớ lại sự kỳ vọng của cha mẹ khi giao cho nàng một nhiệm vụ khó khăn này, thế nên nàng không muốn phụ lại.
Người của Thiên Bảo Các mặc dù đông nhưng người của Lạc phủ cũng không yếu.
Lúc này, đám đệ tử của Lạc phủ đã chạy nhanh vào bên trong, họ đứng thẳng một đường bảo vệ phía trước nàng rồi nói.
“Bảo vệ tiểu thư”.
“Hahaha, chống cự vô ích”.
Trưởng quản cười lớn một tiếng rồi lớn tiếng quát.
“Giết chúng”.
- --
Ps: Xong 3c nha mn, cầu like, cầu tương tác,....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...