Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn


Lâm gia, Ngô gia ta tới đây!
Đế Nguyên Quân khí thế bừng bừng đi ra, đối mặt với đám gia đinh đã từng chế giễu và hiện tại đang âm thầm hành động ở trong tối.

Lần này Đế Nguyên Quân đã quyết định không cần phải giữ lại nữa.
“Ngươi xem, tên phế vật kia về rồi”.

Một tên gia đinh lên tiếng.

Ngay sau đó, những người khác cũng bắt đầu để ý.
“Lâm gia đã không xem hai người này ở trong tộc nữa nên bây giờ ta có làm gì thì cũng không có ai ngăn cản”.
“Thế nào, có muốn qua bên kia đánh hắn một trận”.
“Đi, đã lâu không thấy hắn nên tay chân ngứa ngáy lắm rồi”.
Bị đám gia đinh để ý, Đế Nguyên Quân lại nở một nụ cười kỳ dị.
“Zô, chàng rể phế vật, đã lâu không gặp”.
“Thời gian này ta nhớ ngươi quá rồi đó”.
“Đánh hắn”.
Năm tên gia đinh sắc mặt dữ tợn lao lên.

Chúng dơ quyền đá chân về phía Đế Nguyên Quân nhưng tất cả đều bị hắn chặn lại.
“Là ai đã đánh Lâm Tuyết Nhi?”.

Đế Nguyên Quân vừa chặn công kích vừa nói.
“Khốn kiếp”.

Mọi công kích đều bị chặn lại, đám giá đinh khóe miệng đắng chát thốt ra.
Răng rắc!
“Ta hỏi, là ai đã đánh Lâm Tuyết Nhi”.

Đế Nguyên Quân bắt lấy chân của một tên gia đinh, lòng bàn tay hơi phát lực liền bóp gãy nát xương vừa nói.
“Aaaaaaaa….”.

Tên gia đinh đau đớn kêu gào thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh này, những tên còn lại cũng bị dọa cho sợ hãi mà đi lùi ra sau.
“Là ai đã đánh Lâm Tuyết Nhi”.
Răng rắc!
Đế Nguyên Quân tiếp tục hỏi, vừa bóp gãy nát phần xương còn lại, tên gia đinh đau đớn đến mức đã ngất lịm đi.


Còn những tên khác đã bị dọa cho sợ vãi cả quần, hai chân run rẩy quỳ rạp xuống đất.
“Là… là Lâm Quỳnh và Ngô Liệt Liệt làm”.
“Vậy sao”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt sát ý nhìn đám gia đinh.

“Ta đoán không nhầm thì các ngươi cũng ra tay không chỉ một lần”.
“Tha...”.
Lời nói chưa kịp dứt, Đế Nguyên Quân không quan tâm chúng cầu xin như thế nào mà trực tiếp ra tay, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra mấy quyền khiến tay chân chúng hoàn toàn gãy nát.
Quay trở về nhà, Đế Nguyên Quân nhìn thấy sắc mặt Lâm Tuyết Nhi đã có sức sống hơn hẳn, những vết thương ở trên người cũng đã lành hết toàn bộ.
“Ngươi suy nghĩ kỹ”.

Đế Nguyên Quân ngồi đối diện nói.
“Ta không muốn bị chà đạp nữa, ta muốn trở nên mạnh hơn”.

Lâm Tuyết Nhi lòng bàn tay thít chặt, ánh mắt nàng kiên định nói ra.
“Tốt”.

Đế Nguyên Quân nỡ một nụ cười nhẹ rồi lấy ra lọ đan dược.
“Phục Mệnh Đan”.

Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy viên đan dược liền thốt ra.

“Giá của nó ít nhất cũng phải hơn năm ngàn linh thạch”.
“Ngươi...”.
“Yên tâm đi, ta được một vị cao nhân giúp đỡ”.
“Ta giúp ngươi hộ pháp ngưng tụ lại đan điền”.

Đế Nguyên Quân lảng tránh nói.
“Phục Mệnh Đan chỉ có tác dụng hồi phục thôi, nó có thể giúp ta khôi phục đan điền được sao?”.
“Đúng, nó chỉ là loại đan dược hồi phục nhưng có một tác dụng khác nữa là giúp chữa thương của đan điền, chỉ cần nắm rõ được thương tổn và cách vận hành thì sẽ có tác dụng ngưng tụ lại”.
Nghe thấy vậy, Lâm Tuyết Nhi không suy nghĩ nữa mà trực tiếp nuốt xuống, ngay lập tức, khóe miệng nàng chảy xuống một dòng máu tươi, sắc mặt dần trở nên trắng bạch nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ.
Thấy nàng không chịu đựng được nữa, Đế Nguyên Quân đặt tay lên đầu nàng nói.

“Ta truyền cho ngươi pháp môn này, chỉ cần vận dụng liên tục thì không tới một tuần, đan điền sẽ hồi phục”.

Pháp môn truyền thẳng vào trong đầu, Lâm Tuyết Nhi toàn thân rung động, nàng không thể tin được loại pháp môn mà Đế Nguyên Quân truyền nó khủng bố mức nào, cho dù cả Lam gia, thậm chí cả Hà Châu thành cũng không có.

Trong đầu nàng, bất chợt có một suy nghĩ.

‘Hắn rốt cuộc là ai?’.
Một tháng trôi qua!
Thời gian này, Đế Nguyên Quân luôn ở bên cạnh giúp Lâm Tuyết Nhi tu luyện và đưa cho nàng thêm một bộ kiếm pháp Hoàng cấp nên thực lực của nàng hiện tại đã mạnh hơn trước, cảnh giới đã đạt đến Luyện Nhân cảnh tầng hai.
Cùng với đó, dưới dược lực của Trú Nhan Đan thì gương mặt của nàng lúc này đã hồi phục hoàn toàn, trở về với vẻ đẹp trước đó.
Ban đầu, Đế Nguyên Quân cũng có chút bất ngờ vì nhan sắc của nàng quá lộng lẫy.

Lúc này hắn mới biết được lý do vì sao Lâm Quỳnh lại hủy đi dung nhan của nàng bởi vì đứng trước mặt Lâm Tuyết Nhi thì Lâm Quỳnh chỉ là một người tầm thường mà thôi.
“Ta đoán không nhầm thì ngày hôm nay là ngày mà đệ tử Lâm gia quyết đấu với nhau”.

Lâm Tuyết Nhi tỉnh dậy, trong đầu nàng có chút suy nghĩ nói.

“Ngươi có muốn tham gia không?”.
“Ha, ta cũng muốn nhìn xem đệ tử Lâm gia rốt cuộc có thực lực như thế nào”.

Đế Nguyên Quân cười khẩy nói.

“Nhưng mà lúc này ngươi không nên lộ diện thì sẽ tốt hơn”.
“Chuyện của ta và ngươi là bí mật, tuyệt không được để người thứ ba biết được”.
“Ta biết rồi”.

Lâm Tuyết Nhi nở một cười nhẹ trả lời.
“Đi thôi”.
Trên được đi ra ngoài, thì đột nhiên, tấm lệnh bài của Ám Sát Hội đột nhiên sáng lên.
“Cô đi trước đi, ta còn có chuyện cần phải giải quyết”.
“Chú ý cẩn thận”.
“Ta biết rồi”.
Rời khỏi Lâm gia, Đế Nguyên Quân mặc lên bộ áo choàng đen và đeo vào một cái mặt nạ rồi đi về phía Ám Sát Hội.
Lúc này, ở bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều người và tất cả đều là thành viên giống như hắn.

Nhưng khí tức trên người có mười phần ma mị, một phần là do giết chóc quá nhiều dẫn tới lệ khí xâm nhập vào bên trong đan điền khiến chân nguyên cũng bị biến đổi.

Tiến vào bên trong, mỗi một người đều tập trung vào một cái bảng lớn ở trước mắt và có một người thần bí từ bên trong đi ra.
“Chào mừng các ngươi đã đến với Ám Sát Hội”.
“Ta là người quản lý ở phân đà này, và mọi người thường gọi ta là Ảnh Sát”.
Ánh Sát vừa nói, ánh mắt chứa đựng sát khí nhìn xuống bên dưới.
“Hừ, lắm lời, có chuyện gì...”.

Nhưng giữa chừng có một người lên tiếng.
Ngay sau đó, Ảnh Sát ánh mắt nhìn liếc qua liền đánh ra một mũi kim chứa kịch độc khiến người đó toàn thân sưng phồng lên rồi nổ thành trăm ngàn mảnh.
“Trong Ám Sát Hội thì những người có cấp bậc thấp bắt buộc phải nghe theo hiệu lệnh của cấp trên”.

Ảnh Sát nở một nụ cười tà dị nói.

“Nếu các ngươi thật sự có thực lực thì có thể làm trái lệnh”.
“Còn không thì như tên vừa nãy, chết không toàn thây”.
Những lời nói chứa đựng vô vàn sát ý khiến những người phía bên dưới không rét mà run.
“Sở dĩ, các ngươi ghi danh đã được một thời gian nhưng bây giờ mới có nhiệm vụ đầu tiên”.
“Đây là nhiệm vụ khó, và nó dùng để đánh giá khả năng của các ngươi.

Nếu người nào có thể sống sót trở về thì có thể gia nhập”.
“Kết quả phân cấp cũng sẽ dựa theo năng lực của từng người để đánh giá”.
“Nhiệm vụ đầu tiên là tiêu diệt Ám Ảnh Tông, là một tông môn cửu lưu nhưng rất khó để tiêu diệt”.
“Các ngươi nên nhớ, thời gian hoàn thành nhiệm vụ là ba ngày, nếu vượt quá thời gian thì toàn bộ các ngươi sẽ chết”.
“Đã hiểu chưa”.
“Đã hiểu”.
“Hành động đi”.
Ở bên ngoài thành, những người tham gia nhiệm vụ lần này đã bắt đầu hành động, ngay trong ngày họ đã bắt đầu di chuyển rất nhanh.
Ám Ảnh Tông, đó là một tông môn ở bên ngoài Hà Châu thành khoảng hai trăm dặm về phía bắc và tọa lạc ở trên một ngọn núi cực kỳ hiểm trở.
Muốn tấn công được thì chỉ có một con được duy nhất là từ bên dưới đi lên mà thôi, dễ thủ khó công.

Điều này khiến Ám Sát Hội nhiều lần nhận nhiệm vụ nhưng vẫn bị thất bại.
Bại không phải vì địch nhân quá mạnh mà là những người nhận nhiệm vụ chỉ là những người có cấp bậc thấp và hành tung rất dễ bị phát hiện.
Buổi tối hôm đó!
Đế Nguyên Quân đứng ở trên một ngọn cây ở chính giữa đồi nhìn đám người kia lao lên như con thiêu thân, bị những mũi tên, bị Ám Ảnh Tông âm thầm ra tay.

Số lượng ban đầu hơn hai trăm người nhưng hiện tại chỉ còn hơn trăm.
Đế Nguyên Quân quan sát một lúc rồi quay người.

“Ám Ảnh Tông, thật thú vị”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hai chân dẫm nhẹ cái rồi bay lướt đi, nhảy qua từng tán cây, từng ngọn cỏ đi một vòng xung quanh nơi này.
Mặc dù ngọn núi này không quá lớn nhưng địa hình rất dốc, ở phía sau là vực sâu trăm trượng.
“Chọn nơi này đi”.


Đế Nguyên Quân quan sát một hồi lâu thì phát hiện một lối mòn nhỏ từ trên đỉnh núi chạy xuống.
“Ám Ảnh Tông thật sự đáng gờm, những tên cầm đầu đã rời đi từ trước, lúc này ở bên trong cũng chỉ có vài trăm tên ở lại phòng thủ nữa mà thôi”.
“Trong nhiệm vụ chỉ nói là tiêu diệt Ám Ảnh Tông chứ không nói đến việc diệt cỏ thì phải diệt tận gốc”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân trên gương mặt nở một nụ cười kỳ dị rồi đeo mặt nạ lên, từ từ xuống núi.
Giống như dự đoán, đi theo con đường này là có thể tìm đến được cửa sau, toàn bộ lực lượng ở đã tập trung ở phía trước rồi nên sau này hoàn toàn không có một bóng người.
Đế Nguyên Quân thoải mái đi vào bên trong không để lại một động tĩnh, nhưng hắn cũng không gấp.

“Ám Ảnh Tông chiếm ngọn núi này ít nhất cũng hơn trăm năm và bóc lột không ít của cải, nếu như những người cao tầng đã chạy trốn nhưng bảo khố chắc chưa bị chuyển đi hết”.
Len lỏi khắp những căn phòng, Đế Nguyên Quân ánh mắt dò xét nhìn hết toàn bộ ngóc ngách nhưng kỳ lạ là không hề phát hiện bảo khố nằm ở vị trí nào cả.
“Ở đây cũng không có”.
Lúc này, Đế Nguyên Quân mới hiểu ra.

“Bảo khố không ở trong tông môn nên khả năng cao là ở trên đỉnh núi, nhưng bây giờ lao lên thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết”.
“Đáng tiếc, đáng tiếc”.
Quay người đi ra ngoài!
Đế Nguyên Quân như hòa mình vào bên trong bóng tối, mà chỉ thấy hai cặp mắt đỏ rực giống như ma quỷ ẩn hiện.
Nắm trong thay một con dao ngắn cùng tốc độ di chuyển vừa nhanh vừa uyển chuyển, Đế Nguyên Quân dễ dàng tiếp cận và âm thầm ra tay.
Thời gian không đến một nén hương, số người bị Đế Nguyên Quân giết chết ít nhất cũng phải năm mươi người, nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Còn những người khác vẫn không hề hay biết ở sau lưng mình đã bị địch nhân xâm nhập và ra tay một cách âm thầm.
Thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung tay, lưỡi dao sắc bén ở trong bóng tối ánh lên liền có một người ngã xuống.

Một một chiêu, Đế Nguyên Quân đều đánh vào chỗ hiểm yếu nhanh, mạnh và chính xác nhất.
Những người bị giết chết gần như không hề cảm nhận được sự hiện diện của Đế Nguyên Quân và cũng không biết lý do vì sao mà chết.
Thời gian một nén hương nữa qua đi, số người đã chết ở trong tay hắn ít nhất cũng đã hơn trăm năm mươi người và đang không ngừng tăng lên.
“Giết như thế này chắc đã đủ rồi”.

Đế Nguyên Quân nhìn tấm lệnh bài ở trên tay rồi nói ra.

“Một trăm bảy hai người, chắc ta cũng đủ để thăng lên được một cấp rồi”.
Gần một canh giờ di chuyển liên tục, sức lực của Đế Nguyên Quân hiện tại đã không còn nhiều nữa và một mình hắn cũng không thể tiêu diệt được Ám Ảnh Tông nên không chần chừ ra quyết định.
Lén lút mở cửa bên ngoài và châm lửa đốt ở bên trong, ngay lập tức.
Nghi ngờ có định nhân xâm nhập từ phía sau, một lượng lớn người rời bỏ phòng thủ ở bên ngoài rồi đi truy lùng.

Nhân cơ hội, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ sức lực còn lại đạp bay cổng lớn rồi lao ra, thành công trốn thoát.
“Bây giờ chỉ cần ngồi nghỉ ngơi thôi”.
“Trong một đêm, Ám Ảnh Tông chắc chắn sẽ bị tiêu diệt”.
---
Ps: Mọi người đọc truyện ta thì đừng đên bình luận đánh giá và like cho ta nha.

Như thế sẽ khích lệ ta ra chương nhiều và tốt hơn ạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui