Các ngươi không xứng!
Lời nói vang vọng, những người xung quanh lộ rõ vẻ tức giận ở trên mặt, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn hắn.
Thậm chí có người kiềm chế không được mà muốn lao lên nhưng đã bị người bên cạnh chặn lại.
Bọn họ biết, nếu như Đế Nguyên Quân không đưa họ vào thì chắc chắn sẽ không có ai đi vào được.
Bọn họ đã một lần vượt khảo hạch thất bại nên cho dù họ có cố gắng bao nhiêu lần cũng không thể được.
Đối mặt với ánh mắt thù hằn của đám người, Đế Nguyên Quân không để tâm đến bọn họ mà đưa Hoài Phong đi vào bên trong.
Ngay khi cả hai người tiến vào, trận pháp bảo vệ bên ngoài bắt đầu vận chuyển.
Những thanh phi kiếm dần dần ngưng tụ lại và chuẩn bị tấn công hai người.
Thì đúng lúc này, Đế Nguyên Quân vung tay một cái rồi quát.
“Tán đi”.
Đại trận ngay lập tức nghe theo lời của hắn rồi từ từ tán ra tạo thành một lối đi cho hai người.
“Ngu ngốc”.
Đế Nguyên Quân bước chân bỗng nhiên dừng lại rồi nói.
Ở sau lưng hai người, có một vài người muốn lợi dụng Đế Nguyên Quân đưa Hoài Phong vào rồi đi theo.
Âm thầm giết hai người đoạt truyền thừa.
Nhưng khi bọn họ vừa đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân nhanh chóng phát hiện.
Chỉ thấy hắn vung mạnh tay một lần nữa thì những thanh phi kiếm đồng loạt chỉ về phía đám người kia rồi đánh xuống.
Chỉ trong chớp mắt, năm người âm thầm đi theo bị phi kiếm xỏ xuyên thành trăm ngàn lỗ trực tiếp gục xuống đất mất đi sinh cơ.
Đế Nguyên Quân ánh mắt liếc nhìn đám người ở bên ngoài lộ ra vẻ tức giận.
Nhưng rồi hắn cũng nuốt xuống, dẫn Hoài Phong đi vào.
Chưa đến năm phút, cả hai người đã vượt qua đại trận.
Lúc này Đế Nguyên Quân mới lên tiếng.
“Truyền thừa ở trong đó, đi đi”.
“Tiền bối, ngươi thật cho ta truyền thừa này sao?”.
Hoài Phong vẻ mặt khó tin lên tiếng hỏi hắn.
“Xem như ta và ngươi có chút duyên phận đi”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu nói.
“Với lại, truyền thừa tuy tốt nhưng không phù hợp với ta”.
“Đừng quản chuyện này nữa, đi đi”.
“Sẵn tiện ở đây bế quan một thời gian, đợi khi ngươi có thể nắm vững được truyền thừa rồi hẵng đi ra ngoài.
Nếu không đám người ở ngoài kia sẽ không từ thủ đoạn để cướp truyền thừa, thậm chí giết người”.
“Ta hiểu rồi, đa tạ tiền bối”.
Hoài Phong nở một nụ cười vui mừng, hắn không nghĩ bản thân chỉ tùy tiện nhắc nhở vị tiền bối này liền nhận được một đại cơ duyên lớn như vậy.
Hoài Phong kiềm chế sự vui sướng rồi cúi người đáp lời.
“Không biết tiền bối có thể cho ta biết tên được không?”.
“Tên ta thì không cần biết”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu nở một nụ cười nhẹ đáp.
“Có duyên ắt sẽ biết thôi”.
Đế Nguyên Quân dứt lời rồi quay người rời đi.
Khi hắn vừa đi ra ngoài, lúc này đám người ở bên ngoài đã vây chặt kín lối vào.
Chúng nhìn thấy Đế Nguyên Quân với ánh mắt đầy sát ý.
“Ta không biết ngươi là ai, danh tiếng như thế nào?”.
Một tên nam tử hét lớn.
“Dẫn ta vào bên trong thì có thể giữ được một mạng”.
“Dẫn ta đi vào, ta hộ ngươi một mạng”.
“...”.
Đám người ở bên ngoài nóng lòng muốn được vào bên trong.
Bọn họ biết, động phủ này một lần mở ra sẽ ít đi cơ duyên một phần, nhất là những cơ duyên có đại trận bảo vệ ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ có truyền thừa.
Nhưng để có thể phá được một đại trận là cực kỳ khó, ngay cả trận pháp đại sư muốn phá cũng không hề dễ dàng.
Nên khi chúng thấy Đế Nguyên Quân dễ dàng làm được điều đó nên mới ngăn hắn lại và ép buộc mang vào bên trong.
Đồi mặt với hơn năm mươi người hùng hổ, Đế Nguyên Quân nhìn qua rồi nở một nụ cười.
“Các ngươi có giỏi thì vượt đại trận đi”.
“Cho dù có vào được thì truyền thừa cũng đã không còn”.
“Còn chuyện các ngươi ép ta, muốn ta đưa vào bên trong thì mơ đi”.
“Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn hù dọa ta”.
“Không biết tự lượng sức”.
“Hừ, ăn nói ngông cuồng”.
Một tên chịu không được nữa, nên tức giận quát lớn.
“Để ta xem thử thực lực của ngươi mạnh như thế nào mà có thể vượt qua được đại trận”.
Hai tay nắm chặt trường đao lao lên rồi chém mạnh xuống.
Đế Nguyên Quân ánh mắt chợt lóe, thân hình hắn thình lình biến mất rồi xuất hiện ngay trước mặt.
Đế Nguyên Quân tay phải vận lực rồi đánh ra một chưởng.
Oanh!
Chưởng lực kết thúc, nam tử bị một chưởng đánh văng ra xa, trên ngực còn in hình bàn tay.
Khóe miệng không ngừng phun ra máu tươi.
“Cái gì?”.
Một nam tử khác lộ ra vẻ kinh hãi nói.
“Dễ dàng đánh bay Thức Nhân cảnh đỉnh”.
“Tên này rốt cuộc là ai?”.
Nhanh chóng, có một vài người có thực lực thấp một chút trực tiếp tránh đi, sợ phải chọc phải tên đáng sợ này.
“Hừ, đánh bại một tên Thức Nhân cảnh đỉnh thì như thế nào?”.
Một tên nam tử khác không biết sống chết lao lên.
Khí tức Ngưng Hải cảnh tầng một mạnh mẽ tung ra, rồi dốc hết toàn bộ lực lượng đánh ra một chưởng.
Nhìn tên không biết sống chết lao lên, Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường, vẻ mặt hời hợt không một chút lo lắng nói.
“Tự rước lấy nhục”.
Đế Nguyên Quân đồng thời vận chuyển hai loại lực lượng rồi ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Rầm!
Hai chưởng lực đồng thời oanh kích, khiến khu vực xung quanh bị rung động mạnh.
Chợt, một tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó là một bóng người bị đánh văng ra ngoài hơn mười trượng, rồi nằm gục ở trên nền đất.
Đế Nguyên Quân thu tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người một cái rồi lạnh lùng nói.
“Kẻ nào dám lên nhận cái chết”.
Bị lực lượng của Đế Nguyên Quân dọa sợ, đám người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi từ từ lui ra.
Bọn họ không quen biết nhau nên cho dù bắt ép được Đế Nguyên Quân thì cũng tự quay ra đánh mình, nên không có một ai dám hó hé.
“Hừ, hắn có mạnh hơn thì như thế nào?”.
Chợt, một tên nam tử hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Tên phế vật Hoài Phong đi ra thì bắt ép hắn giao ra truyền thừa”.
“Hắn dám không nghe sao?”.
“Đúng vậy, ta đứng đợi ở đây.
Để xem hắn ở trong đó đến bao giờ?”.
Nghe đám người vẫn chưa chịu từ bỏ, Đế Nguyên Quân lắc đầu.
Trong mắt hắn, đám người này quá ngu dốt, chúng không hề hay biết truyền thừa đó là của cường giả Hóa Cảnh, và sự tích lũy kinh nghiệm.
Họ quá khinh thường cường giả Hóa Cảnh, cho dù Hoài Phong có là phế vật đi chăng nữa.
Nhưng khi đã nhận truyền thừa này rồi thì chắc chắn sẽ nhất phi trùng thiên.
Cho dù đám người này có đồng lòng muốn bắt ép hắn không dễ một chút nào.
Bỏ mặc đám người, Đế Nguyên Quân quan sát xung quanh nhưng không phát hiện lối đi vào nên từ từ đi ra ngoài.
“Không biết Lâm Tuyết Nhi bây giờ như thế nào rồi?”.
Tốn một nén hương đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân trên đường đi ra thì nhìn thấy đám người dốc sức đi vào bên trong.
Đang không biết chuyện gì xảy ra thì hắn chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ truyền đến.
“Ngộ Kiếm Bia sắp mở ra, nhanh đi đến đó”.
‘Ngộ Kiếm Bia’.
Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi nhìn theo phương hướng đám người rời đi rồi nói.
“Không biết Lâm Tuyết Nhi có ở đó không?”.
Đế Nguyên Quân quay người, tắc tốc đuổi theo.
Cho đến khi hắn đi đến một khụ vực rộng lớn bằng phẳng, ánh mắt nhìn xung quanh thì phát hiện trên vách đã có rất nhiều những vệt kiếm để lại.
Và ở phía xa, một tòa cấm chế chặn ngay ở cửa vào.
Đế Nguyên Quân nhìn cấm chế rồi chắc chắn nói.
“Hai ngày nữa mới mở ra sao?”.
Thời gian chưa đến, Đế Nguyên Quân chuẩn bị đi ra tìm Lâm Tuyết Nhi thì đột nhiên, một giọng nói vang lên khiến toàn thân hắn run lên.
“Hahaha, Mã công tử truy đuổi nữ tử kia cả một tháng trời, chắc bây giờ đã bắt được rồi”.
“Tất nhiên, thế lực của Mã gia rất lớn và thực lực của Mã công tử cũng không bình thường.
Nữ nhân mà hắn muốn thì chắc không có ai thoát được”.
“Mà cũng công nhận, nữ tử kia cũng thật ghê gớm.
Mặc dù chỉ mới Ngưng Hải cảnh tầng hai nhưng thực lực cũng rất mạnh, nhiều lần vượt qua được sự truy đuổi của Mã công tử”.
Đế Nguyên Quân nghe đến đây thì có thể chắc chắn được nữ tử mà những người này nói chắc chắn là Lâm Tuyết Nhi.
Đế Nguyên Quân ánh mắt dần nổi lên sát ý tiền lại gần đám người rồi lên tiếng.
“Nữ tử kia đang ở đâu?”.
Bị ánh mắt sát ý của Đế Nguyên Quân dọa sợ, đám người toàn thân lạnh toát run nhẹ một cái trả lời.
“Đi theo đường này khoảng ba dặm sẽ thấy một con suối.
Hôm qua ta gặp nhìn thấy nàng ta bị truy đuổi ở đó”.
Đợi Đế Nguyên Quân chạy đi, đám người lúc này mới nhìn nhau thở nhẹ một hơi.
“Ánh mắt người này thật đáng sợ”.
“Ta cảm giác chỉ cần nhìn thêm một lúc nữa chắc sẽ chết mất”.
Đế Nguyên Quân chạy đến con suối thì phát hiện có rất nhiều dấu chân hỗn tạp cùng nhau chạy về một hướng.
Đế Nguyên Quân không một chút suy nghĩ nữa mà đuổi theo.
Ở phía xa!
Lâm Tuyết Nhi trên người nhiễm máu, nàng bị đám người này truy đuổi cả tuần nay rồi nhưng may thay, nàng vẫn trốn thoát được.
Bị đám tay chân của Mã Hồng Tuấn truy đuổi gắt gao, tình trạng của nàng bây giờ đã xấu hơn bao giờ hết.
Ngay cả bộ trang phục trên người nàng cũng chưa kịp thay, nàng chỉ kịp nuốt xuống viên đan dược rồi cố gắng hồi phục được một chút rồi tiếp tục chạy trốn.
Suốt một tuần này, nàng chưa một lần được nghỉ ngơi mà hồi phục lại.
Bất cứ nàng trốn ở chỗ nào cũng không quá được một nén hương thì đã bị phát hiện.
Nên nàng hiện tại đã không còn sức để chống trả hơn nữa.
Nàng ngồi gục ở trên nền đất, vừa dựa lưng vào vách đá rồi nuốt xuống viên đan dược.
Vẻ mặt xinh đẹp của nàng lộ ra vẻ lo lắng và mệt mỏi vô cùng, sắc mặt tái nhợt trông rất khó coi.
“Ở bên kia”.
Đột nhiên, một giọng nói lớn ở rất gần nàng truyền đến.
Biết không thể ở lại đây thêm nữa, Lâm Tuyết Nhi cắn răng tiếp tục bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, một tên đã nhìn thấy nàng nên lên tiếng chỉ về phía nàng.
“Ở bên kia?”.
Ngay lập tức, một đám hơn hai mươi người đuổi theo.
Có một tên dẫn đầu nhìn dáng vẻ mệt mỏi, hai chân lảo đảo của nàng nên phấn khích cười nói.
“Để ta xem ngươi chạy được đến bao giờ”.
“Được Mã công tử nhìn trúng là phúc phận của ngươi”.
“Biết điều thì ngoan ngoãn quay về bên cạnh công tử để tránh bị đau đớn thể xác”.
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt phẫn nộ, nàng cắn chặt răng.
Nàng biết bản thân không còn nhiều sức lực, cho dù nàng có dốc hết sức cũng không thể thoát được.
Nên Lâm Tuyết Nhi quyết định dừng lại, hai tay nắm chặt chuôi kiếm liều chết với bọn chúng.
“Ta thà chết chứ không bị các ngươi bắt đi”.
“Hahaha, sức cùng lực kiệt mà vẫn lớn tiếng”.
Tên dẫn đầu cười nói.
“Để ta xem ngươi chịu được đến bao giờ?”.
Kiên quyết chống trả, Lâm Tuyết Nhi liên tiếp bị đẩy lùi và trên người xuất hiện thêm nhiều vết thương nhưng nàng vẫn không chịu ngã xuống.
Cho dù bản thân có bị dồn ép đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng cố gắng chống đỡ thì hắn nhất định sẽ đến cứu nàng.
“Hahaha, muốn đợi tên phế vật đó đến cứu sao?”.
Tên cầm đầu cười lớn quát.
“Bây giờ hắn chắc đã trở thành một xác chết khô rồi”.
“Từ khi bước vào động phủ, Mã công tử đã phái người đi giết hắn rồi”.
“Bớt chống trả đi, ngoan ngoãn về bên Mã công tử”.
Nghe thấy vậy, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười điên cuồng rồi nói.
“Chỉ dựa vào đám người đó mà muốn giết hắn, các ngươi đang mơ tưởng sao?”.
“Hừ, cho dù hắn còn sống thì như thế nào?”.
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng nói.
“Ngươi bị truy đuổi cả tuần nay nhưng có thấy bóng dáng của hắn đâu không?”.
“Nếu chưa chết thì khi nghe Mã công tử muốn bắt ngươi nên chắc đang sợ vỡ mật trốn ở đâu đó rồi”.
“Ta không tin”.
Bị nói trúng tim đen, Lâm Tuyết Nhi vì tin tưởng hắn đến cứu nên mới gắng gượng cho đến lúc này, nhưng hắn vẫn chưa từng xuất hiện.
Lâm Tuyết Nhi vì niềm tin mà tức giận rống lớn.
Oanh!
Bị một chưởng đánh trúng, Lâm Tuyết Nhi khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã lăn lóc ở trên nền đất, một chưởng này đã dập tắt đi sự cố gắng.
Nàng bất lực và tự nhủ hắn tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
“Hahaha, chống cự vô ích”.
Tên cầm đầu hả hê cười lớn.
“Trói nàng lại”.
Hai tên mang theo dây thừng đi lên muốn trói Lâm Tuyết Nhi lại nhưng đột nhiên, bước chân hai người dần khựng lại rồi ngã gục trên nền đất.
“Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta mà?”.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Lâm Tuyết Nhi ánh mắt rưng rưng, khóe miệng run run thều thào lên tiếng.
“Ừ, ta đến rồi”.
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, hắn lấy ra một viên đang dược trị thương cho nàng rồi nói.
“Người đến là ai?”.
Tên cầm đầu tức tối quát.
“Dám cản việc của Mã công tử”.
“Ngươi, câm miệng”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt sát ý liếc nhìn khiến tên cầm đầu run lên một cái, toàn thân cảm nhận được sự lạnh lẽo.
“Ngoan ngoãn đứng đó”.
“Đợi một lúc rồi sẽ đến phiên các ngươi”.
Thiên Vương nộ, có thể bình!
Đế Nguyên Quân chi nộ, thần phật sợ hãi tránh lui!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...