Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn


Qua ngày hôm sau!
Tại đấu võ trường, vòng thứ hai của khảo hạch Hoàng cấp luyện đan sư sắp sửa bắt đầu.

Lạc Tuyết Dung nhìn đống linh dược được đặt ở trên bàn thì sắc mặt lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì loại đan dược mà cô sắp sửa luyện chế lại là Hoàng Linh Đan.

Đó là một loại đan dược mà cô từ trước đến nay chưa từng luyện qua và chỉ từng đọc qua ở trong ghi chép của cha cô.

Liếc mắt nhìn qua những người khác đã bắt tay vào việc luyện đan thì trong lòng cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Hít vào một hơi thật sâu, Lạc Tuyết Dung tập trung nhớ lại những gì đã từng đọc được về viên đan dược và phân loại linh dược sử dụng đến.

Dùng tinh thạch được cung cấp để thiêu đốt đan lô, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt đầy lo lắng nhìn đan lô đang dần nóng lên.

Cảm nhận nhiệt độ đã vừa đủ, cô nhẹ tay thả từng gốc linh dược vào và bắt đầu dùng chân nguyên và tinh thần lực để điều khiển ngọn lửa.

Dần dần, Lạc Tuyết Dung thiêu đốt hết toàn bộ linh dược và biến chúng trở thành bột mịn thì những người khác cũng đã dần luyện thành đan, trong số những người đó đã luyện thành công Hoàng Linh Đan chuẩn Hoàng cấp hạ phẩm.

Thời gian càng trôi qua, Lạc Tuyết Dung cứ loay hoay với lò đan mà không biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo.

Nhìn thấy một cảnh này, Lâm Tuyết Nhi ngồi ở trên khán đài với vẻ mặt lo lắng quay qua, hỏi.

“Ngươi thấy Lạc Tuyết Dung có thể vượt qua được lần khảo hạch này không?”.

Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn về phía đan lô thì khẽ cau mày.

“Ta thấy không ổn, Lạc Tuyết Dung đúng là rất có thiên phú luyện đan nhưng chưa từng luyện qua Hoàng cấp đan dược nên chuyện này quá khó đối với Lạc Tuyết Dung”.

“Ngay từ ban đầu, cách mà Lạc Tuyết Dung phân loại linh dược và dùng lửa thiêu đốt đan lô vẫn còn rất vụng về.

Thêm nữa là khả năng ứng phó khi luyện đan, nên ta nghĩ đan dược luyện ra sẽ trở thành phế phẩm đan”.

“Phế phẩm đan?”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, ánh mắt cô lộ ra vẻ mong đợi nhìn qua, nói.

“Ngươi có cách nào giúp Lạc Tuyết dung không?”.

“Đúng vậy, ta thấy Lạc Tuyết Dung đã rất cố gắng vì khảo hạch lần này?”.

Hứa Tiểu Kiều ngồi ở bên cạnh cũng lên tiếng.

“...”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu.

“Cách thì ta có nhưng mà ta sẽ không giúp, vì làm như thế thì sẽ khiến con được luyện đan của Lạc Tuyết Dung sẽ có lỗ hổng và sẽ lệ thuộc vào sự giúp đỡ của người khác”.

“Ta cũng dám chắc một điều là cho dù ta có mở lời thì Lạc Tuyết Dung chắc chắn sẽ không đồng ý”.


“...”.

Cả hai người nghe thấy vậy thì lâm vào trầm tư suy nghĩ.

Nhìn dáng vẻ của hai người hiện tại, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Nhưng mà như vậy cũng tốt, Lạc Tuyết Dung đã quá nóng vội khi tham gia khảo hạch khi vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.

Và qua chuyện này chắc cũng đã rút ra được kinh nghiệm, nếu như có thể vượt qua được sự đàm tiếu khi thất bại và đối mặt được với bản thân thì ta tin là con đường luyện đan sư của cô ấy sẽ có một bước ngoặt mới”.

Đúng như những gì mà Đế Nguyên Quân đã nói, khi thời gian vòng thứ hai kết thúc.

Lạc Tuyết Dung cúi đầu, gương mặt thất thần nhìn viên đan dược trong đan lô thì lộ ra vẻ thất vọng vô cùng.

Ban đầu cô đã rất tự tin là bản thân có thể vượt qua được khảo hạch lần này nhưng thực tế đã cho cô thấy là để luyện được Hoàng cấp đan dược vẫn còn hơi quá sức đối với cô.

Quá thất vọng với bản thân, Lạc Tuyết Dung hai tay thít chặt lại.

Cô thử suy nghĩ xem thử bản thân đã sai sót ở đâu nhưng cô từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra được.

Bất giác, Lạc Tuyết Dung cười gượng một cái, cô nghĩ bản thân thất bại là vì bản thân thiếu chút may mắn và thiếu sự chuẩn bị nên cô xem lần khảo hạch này là để ma luyện khả năng luyện đan của mình.

Nhưng không, cô càng thể hiện bản thân không sao thì cái cảm giác thất bại và hổ thẹn vì bản thân dần xâm nhập lấy tâm trí của cô.

Lạc Tuyết Dung cắn chặt môi cho đến khi khóe miệng chảy xuống một dòng huyết dịch, cô muốn bản thân cảm nhận được cơn đau để bản thân lấy lại được sự tỉnh táo.

Nhìn Lạc Tuyết Dung đứng sững người một hồi lâu, viên giám thị bước từng bước đi về phía cô.

Ngay khi đứng trước đan lô, ánh mắt viên giám khảo nhìn vào bên trong thì thấy viên đan dược màu đen thì biết Lạc Tuyết Dung đã thất bại.

Ngay sau đó, viên giám khảo âm thầm lấy ra một viên Hoàng Linh Đan rồi giả vờ đưa tay vào bên trong để lấy viên đan dược ra thì đột nhiên.

Lạc Tuyết Dung đã nhanh tay chặn lại, ánh mắt cô tỏ vẻ tức giận nhìn viên giám khảo.

Lạc Tuyết Dung hiểu rất rõ, Dược Vương Cốc muốn mượn chuyện giúp cô vượt qua được Hoàng cấp khảo hạch rồi từ từ đó Lạc gia sẽ mang ân.

Lạc Tuyết Dung biết, nếu như cô bây giờ cứ mặc cho viên giám khảo gian lận để cô có thể thoải mái vượt qua được khảo hạch là có thể đạt được mục đích của mình.

Nhưng cô không thể chấp nhận được việc bản thân không chỉ thất bại mà phải nhờ cậy vào người khác gian lận mới có thể vượt qua được khảo hạch.

Cô không muốn điều đó, cô muốn bản thân tự mình có thể vượt qua được, cô muốn tự tay hoàn thành được mục đích.

Lạc Tuyết Dung hít vào một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói.

“Ta đã thất bại khi luyện đan?”.

Nhanh chóng thu tay lại, viên giám khảo ánh mắt khó tin nhìn Lạc Tuyết Dung rồi thở dài một hơi.


Vẻ mặt hắn lộ vẻ thất vọng rồi tuyên bố cô bị loại trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh.

Họ không thể ngờ được là người được xem là thiên kiêu có thiên phú nhất của Lạc gia sau suốt hàng trăm năm lại thất bại tại lần khảo hạch Hoàng cấp luyện đan sư.

Nhưng họ cũng cảm thấy điều đó đúng mà thôi, cho dù người có thiên phú cao như thế nào đi chăng nữa thì cô còn quá trẻ tuổi và chưa có sự chuẩn bị kỹ càng.

Đối diện với ánh mắt soi mói của những người xung quanh, Lạc Tuyết Dung cúi đầu, cô cảm thấy bản thân lúc này quá tệ hại.

Cô nhớ lại những lời nói tràn đầy sự tin tin là “Sẽ vượt qua được khảo hạch lần này?” trước mặt cha, nhưng sự thật lại trái ngược với những gì mà cô mong đợi, cô đã suy nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng.

Tuy biết cha sẽ không vì chuyện này mà trách cứ nhưng trong lòng Lạc Tuyết Dung Lúc này cảm thấy rối bời vô cùng, cô không hề sợ bản thân bị cha trách móc mà cô chỉ có cảm giác tội lỗi khi đã phụ lại sự tin tưởng của cha.

Lạc Tuyết Dung quay người, vẻ mặt cô bần thần rời đi.

Đi ra khỏi đấu võ trường, Lạc Tuyết Dung ngẩng đầu, trước mặt cô là bóng dáng ba người quen thuộc.

Cô lúc này không giấu diếm được cảm xúc mà chảy xuống hai hàng nước mắt giống như đang trút bỏ những suy nghĩ ở trong đầu.

Lâm Tuyết Nhi cùng Hứa Tiểu Kiều thấy vậy thì nhanh chân đi lại gần và lên tiếng an ủi.

“Chỉ là một lần khảo hạch thôi mà? Ta tin với thiên phú của ngươi thì chắc chắn sẽ vượt qua được Hoàng cấp khảo hạch”.

“Đúng thế, đám người kia chỉ chuyên tâm vào luyện đan nhưng vẫn phải chuẩn bị suốt mấy năm.

Còn ngươi vừa tu luyện và vừa luyện đan nên sẽ có thiếu sót.

Chỉ khi nhìn thấy những gì bản thân thiếu sót thì ta tin chắc ngươi sẽ thành công, không chỉ vượt qua Hoàng cấp mà ngay cả Huyền cấp cũng có thể?”.

“...”.

Nhìn hai người an ủi ở bên cạnh, Lạc Tuyết Dung đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt rồi gượng cười một tiếng rồi gật đầu.

“Đa tạ hai người đã an ủi”.

“Ta là Lạc Tuyết Dung, đệ nhất thiên kiêu Lạc gia sao có thể vì một lần khảo hạch mà gục ngã được.

Thất bại của ngày hôm nay sẽ trở thành bước đệm để ta bước tiến sau này, ta chắc chắn sẽ làm được?”.

Nhìn dáng vẻ Lạc Tuyết Dung tự tin, Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần rồi đặt tay lên vai cô và nói.

“Con đường tu đạo hay tu bất kỳ loại nào khác đều không công bằng.

Kẻ thì có thiên phú, người thì có tài lực, người thì không có gì ở trong tay và phải một thân một mình vượt qua những khó khăn ở trước mắt.

Thế gian cũng chẳng có gì gọi là suôn sẻ mà phải trải qua nhiều gian khó mới có thể gặt hái được thành quả, con người thì có số nhưng phận là do bản thân ta tự tạo”.


“Bại nhưng không nản, thua nhưng không yếu, quyết tâm nhưng không ngại, khó nhưng không sợ.

Chỉ cần ngươi hiểu được những đạo lý này thì ngươi không chỉ vượt qua được tất cả mọi thứ mà còn gặt hái được những thành quả mà ngươi không thể ngờ đến?”.

“Tuy ngươi hiện tại vẫn còn có rất nhiều thiếu sót nhưng ngươi hiện tại đã suy nghĩ thấu đáo được như vậy là đã vượt qua sự mong đợi của ta, ta mong ngươi có thể làm được những gì mà ngươi vừa mới nói?”.

“...”.

Từng câu từng chữ Đế Nguyên Quân thấm sâu vào trong đại não, Lạc Tuyết dung hai tay thít chặt lại, gương mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt quyết tâm nhìn hắn, đáp.

“Ta sẽ ghi nhớ?”.

“...”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Không có ai muốn bản thân mình thất bại và cũng không có ai muốn suy nghĩ đến những chuyện này? Ngươi cũng đừng nên cảm thấy áp lực quá mà hãy tranh thủ thời gian này thư giãn một thời gian”.

“Thư giãn cũng là một cách để tu luyện, tuy rất nhàn hạ nhưng bù lại là tâm cảnh cũng sẽ tăng tiến dần dần?”.

“Ngươi nói không sai?”.

Lạc Tuyết Dung gật đầu, đáp.

“Những chuyện đã qua thì hãy cho qua đi, ta cũng không muốn bản thân mình phải lo lắng hay áp lực gì vì chuyện này nữa?”.

Lạc Tuyết Dung đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi cùng Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng nói tiếp.

“Ta cũng cảm thấy có lỗi vì chưa thể dẫn hai người tham quan Thanh Lan thành, hay là nhân lúc này cùng ta đi dạo một vòng? Thanh Lan thành về đêm sẽ có rất nhiều thứ vui vẻ”.

“Nếu ngươi đã nói thế thì ta không có lý do gì để từ chối cả”.

Lâm Tuyết Dung vui vẻ gật đầu.

“Đi thôi”.

Buổi tối hôm đó, Lạc Tuyết Dung dẫn ba người đi tham quan một vòng xung quanh Thanh Lan thành và giới thiệu tường tận mọi thứ.

Sau khi cả ba người cũng đã thấm mệt, Lạc Tuyết Dung dẫn ba người đi đến một tữu lâu có tiếng ở khu vực trung tâm với gương mặt cực kỳ hào hứng.

Đặt mông ngồi xuống, Lạc Tuyết Dung quay qua nhìn ba người, hí hửng nói.

“Tửu lâu này rất có tiếng và cũng là nơi cung cấp rất nhiều thông tin ở trong thành.

Ta tin chắc ba người sẽ cảm thấy thích thú khi đến đây?”.

“Đúng là hoài niệm thật?”.

Hứa Tiểu Kiều ánh mắt nhìn xung quanh rồi thở dài một hơi, nói.

“Đã lâu rồi ta mới có dịp được đi vào đây? Chắc cũng phải năm năm rồi?”.

“Đúng là vậy thật, ta nhớ ngày hôm đó là cha dẫn hai ta đi dạo một vòng rồi mới tiễn ngươi đi đến tông môn tu luyện?”.

Lạc Tuyết Dung cười nhẹ một tiếng, đáp.


“Nhớ lại ngày hôm đó thì trong lòng ta vẫn còn cảm thấy rất vui, ta cũng không ngờ được là ngươi vậy mà đi gần năm năm, ta cũng cha mẹ đều rất lo lắng khi không nhận được hồi âm của ngươi.

Nhưng mà ta càng không ngờ được là hai ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh đó?”.

“...”.

Hứa Tiểu Kiều gật đầu, ánh mắt cô nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi cười nhẹ một tiếng.

“Tất cả là nhờ ngươi?”.

Trong lúc cả bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên, một lão giả vẻ mặt nghiêm nghị đi lên bục rồi mạnh tay gõ nhẹ xuống và nói.

“Đã một thời gian rồi lão hủ mới được gặp lại các vị? Cũng giống như lần trước, hôm nay ta sẽ kể cho các vị nghe về mười vị thiên kiêu của Thanh Lan thành”.

Lạc Tuyết Dung ngẩng đầu, vẻ mặt cô hào hứng nhìn về phía lão giả, nói.

“Đến rồi?”.

“Như các vị đã biết, thiêu kiêu Thanh Lan thành trùng trùng lớp lớp nhưng ở trong đó chỉ có mười người được nhiều người biết đến và được công nhận”.

Lão giả mạnh tay gõ xuống một cái rồi tiếp tục nói.

“Và trong số những vị thiên kiêu đó lại có một người hết sức đặc biệt.

Hắn từ một người không quá nổi trội so với những nam thanh nữ tú cùng trang lứa nhưng vì một cơ duyên bất ngờ mà sở hữu được một thanh trường thương đặc biệt.

Cũng nhờ thanh trường thương đó mà người này đã một đường quật khởi, vượt qua không ít thiên kiêu khác và dần đạt được vị trí ở trong mười người đứng đâu.

Tuy chỉ mới được công nhận nhưng thực lực của người này là không thể khinh thường được”.

Lão giã vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi.

“Không biết các vị ngồi ở bên dưới có ai biết đến người này?”.

“...”.

Đám đông phía bên dưới nghe thấy vậy thì bắt đầu xì xào bàn tán.

Bỗng, một nam tử đưa tay lên và lớn tiếng trả lời.

“Là nhị thiếu Mạc gia, Mạc Anh Nghiêm”.

Lão giả đập mạnh tay xuống rồi lớn giọng, nói.

“Đúng, là Mạc Anh Nghiêm…”.

Nghe thấy cái tên này thì đột nhiên, hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu chặt lại, ánh mắt hắn nhìn về phía lão giả lộ ra dáng vẻ khó nói.

Bất giác, bầu không khí xung quanh Đế Nguyên Quân đột nhiên chùng xuống và một cảm giác lạnh lẽo thấu đến tận tâm can dần bao bọc xung quanh.

Trong lòng Đế Nguyên Quân lúc này đã trở nên trầm xuống và đã bạo nộ rồi?!
- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.

Đố mọi người biết ĐNQ vì sao lại tức giận? Và người tên "Mạc Anh Nghiêm" này là ai?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui