Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn


Trải qua thêm chín lần trả lời câu hỏi tiếp theo, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Hồng sư rồi đột nhiên nở một nụ cười lạnh, nói.

“Hồng sư, ta đã khiến ông thất vọng rồi? Toàn bộ ta đều trả lời đúng hết, chỉ sợ mong muốn dạy dỗ ta của lão không thành rồi?”.

“Đáng tiếc, đáng tiếc?”.

“Tên tiểu tử khốn kiếp?”.

Hồng sư vẻ mặt hậm hực nhìn hắn quát.

“Để ta xem ngươi còn ngông cuồng trước mặt ta được bao lâu nữa? Ngươi muốn ta đáp ứng yêu cầu thì chỉ cửu phẩm luyện đan sư không đủ để làm ta vừa lòng?”.

“Nếu muốn được ta công nhận thì ngươi không chỉ phải vượt qua cửu phẩm mà còn phải vượt qua cả Hoàng cấp luyện đan sư?”.

Đáp lại với ánh mắt đầy đáng sợ của Hồng sư, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ xem như cho qua nhưng trong ánh mắt hắn lại là một sự tự tin rất lớn.

“Không, ông nói sai rồi? Không phải là ta đáp ứng yêu cầu của ông mà phải ngược lại mới đúng?”.

“Hừ”.

Hồng sư khinh thường hừ lạnh một tiếng, đáp.

“Ăn nói hàm hồ?”.

“Có phải ta ăn nói hàm hồ hay không thì đợi ta vượt qua khảo hạch là ông sẽ biết thôi?”.

Đế Nguyên Quân dáng vẻ thong dong trả lời.

“Chỉ sợ đến lúc đó ông phải đến tìm ta?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân mặc kệ Hồng sư suy nghĩ liền quay người rời đi.

Nhìn bóng lức Đế Nguyên Quân dần biến mất khỏi ánh mắt lão, Hồng sư vui vẻ thở dài một hơi, nói.

“Đúng là một tên ngông cuồng, nhưng muốn được ta để ý thì người đó phải đặc biệt? Ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng?”.

“Xì”.

Đột nhiên, Hồng sư khịt mũi một tiếng, nói tiếp.


“Nói với tên tiểu tử đó không thoải mái chút nào cả? Càng nghĩ càng tức?”.

Nhìn dáng vẻ Hồng sư vừa đi ra ngoài vừa lớn tiếng chửi thề, viên giám khảo vẻ mặt bối rồi nhìn qua những người khác với ánh mắt khó tin và có phần không thể hiểu được.

“Chuyện này là sao?”.

Rời khỏi đấu trường, Đế Nguyên Quân cởi bỏ mặt nạ trên gương mặt rồi thở dài một hơi.

“Đúng là nhàm chán, ta còn tưởng khảo hạch lần này sẽ có chuyện gì đó vui vẻ?”.

Đế Nguyên Quân vẻ mặt suy nghĩ đưa mắt nhìn xung quanh một lúc rồi lên tiếng nói tiếp.

“Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, không biết trong thành còn có chuyện gì vui vẻ hay không?”.

Ngay khi vừa dứt lời, Đế Nguyên Quân quay người ngay tại ngã ba đường rồi đi theo con đường dẫn đi ra khỏi khu vực trung tâm và đi đến khu vực ở nơi sâu nhất trong thành.

Đó cũng là nơi mà hắn lúc trước chưa từng đặt chân đến.

Càng đi sâu vào bên trong, Đế Nguyên Quân càng cảm thấy nơi này có thứ gì đó mập mờ.

Cái cảm giác này khiến huyết khí trong người hắn trở nên sục sôi giống như tâm trí mách bảo ở trong này sẽ có thứ gì đó thú vị.

Tiếp tục đi sâu vào bên trong, Đế Nguyên Quân nhìn những bóng người đang đi với dáng vẻ gấp gáp và kỳ lạ hơn là ai ai cũng mặc trên mình một bộ y phục che kín người.

Cảm thấy có điều gì đó khác lạ đang diễn ra ở đây, Đế Nguyên Quân nhanh chóng mang mặt nạ lên rồi đi theo một người ở trước mặt.

Đi được thêm một lúc, Đế Nguyên Quân nhìn người đó đi vào trong một tòa lâu các trông rát cổ kính nhưng khí tức từ bên trong phát ra là cực kỳ nồng đậm.

Cảm thấy ở bên trong sẽ có gì đó thu hút, Đế Nguyên Quân không một chút suy nghĩ liền đi vào bên trong.

Ngay khi đi vào, Đế Nguyên Quân liền bị bất ngờ vì khung cảnh ở bên trong.

Nhìn bên ngoài cổ kính như đã được xây lên từ lâu nhưng ở bên trong lại không khác gì một trời một vực.

Nhìn những thứ xung quanh, Đế Nguyên Quân giật mình vì tòa lâu các này không hề thua kém gì Lạc Dương Các của Lạc gia.

Thậm chí quy mô nó còn rộng lớn và thu hút được nhiều người hơn nữa.


Đi vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân cảm thấy những người ở trong này càng ngày càng thưa thớt và có người nào đó đi qua thì họ cũng chẳng thèm để ý đến hắn mà nhanh chóng đẩy cửa đi vào bên trong một căn phòng ở phía trước mặt.

Cảm thấy tò mò, Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi vào bên trong thì một cảnh tượng khiến bản thân khó có thể tin được.

Một tòa thành lớn như Thanh Lan thành lại xuất hiện một đấu võ trường ngầm lớn đến như vậy.

Tuy không thể so sánh dược với đấu trường ở khu vực trung tâm nhưng nơi này có vẻ thu hút hơn rất nhiều.

Nhìn phía bên dưới lôi đài, Đế Nguyên Quân nhìn thấy hai đầu tam cấp hung thú đang nhào vào nhau cắn xé không thương tiếc và ở trên khán đài là những tiếng reo hò phấn kích của đám người.

Nghe giọng điệu và những tiếng cười đùa của đám người, Đế Nguyên Quân liền biết những người này đang đặt cược cho một trong hai đầu hung thú ở dưới kia.

Tuy không biết tỷ lệ đặt cược này là bao nhiêu nhưng Đế Nguyên Quân lại cảm thấy chuyện này tương đối kích thích và khiến tâm trạng hắn vui vẻ hơn một chút.

Đặt mông ngồi xuống, Đế Nguyên Quân chờ đợi trận chiến phía bên dưới kết thúc và tiếp theo là vòng đấu thứ hai.

Nhìn từ trong đường hầm đi ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy hai trung niên nhân tay chân mang xích sắt đi ra.

Nhìn ánh mắt vô lực và không có chút biểu cảm nào cả.

Họ giống như những tên nô lệ phải đấu tranh để mua vui cho đám người ngồi nhìn ở trên khán đài.

Thấy hai người chuẩn bị lao vào nhau, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, nói.

“Số phận mỗi người mỗi khác”.

Đứng ở trên lôi đài, một vị trung niên nhân từ từ bước ra và đứng giữa hai người, ánh mắt hắn nhìn lướt qua những người ngồi ở trên khán đài rồi lớn tiếng, nói.

“Trận đấu tiếp theo là giữa hai tên nô lệ có tiếng gần đây, cả hai đều là những con cờ tốt với thành tích thắng bảy trên mười trận.

Vậy nên, tỷ lệ đặt cược lần này sẽ là một một”.

“Bắt đầu đặt cược”.

Nhìn liếc qua hai người, Đế Nguyên Quân ánh mắt để ý đến người đứng ở phía bên trái.

Tuy khí tức mà người này phát ra ngoài có phần yếu hơn nhưng nhìn ánh mắt và biểu cảm của người đó lại khiến Đế Nguyên Quân có cảm giác giống như hắn ta đang ẩn giấu thứ nào đó.


Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân lấy ra mười vạn linh thạch đưa cho tên để tử đứng ở bên cạnh, nói.

“Mười vạn, ta đặt cược cho người ở bên trái”.

Người ngồi bên cạnh nghe Đế Nguyên Quân nói vậy thì ánh mắt có phần khinh thường, nói.

“Tiểu huynh đệ, ngươi đây là lần đầu tiên đến đây đúng không? Ngươi chắc là một tên công tử nào đó rảnh rỗi nên đến đây tìm kiếm thú vui?”.

“Ta khuyên ngươi nên đặt lại, tên đứng bên trái tuy không tệ nhưng còn lâu mới sánh được với tên ở bên phải.

Ta quan sát cả hai đánh nhiều trận rồi nên hiểu rất rõ thực lực của cả hai”.

“Nếu không muốn mất mười vạn thì nhanh đặt lại đi.

Ta đặt cược bên phải”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn qua người ở bên cạnh, nói.

“Đa tạ ý tốt của các hạ nhưng ta tin tưởng theo trực giác của bản thân và ta cũng không có ý định đổi lại”.

“Hừ”.

Người ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt hắn ta nhìn Đế Nguyên Quân lộ rõ sự khinh thường, nói.

“Nếu đã không tin thì lát nữa mất linh thạch thì đừng cảm thấy hối hận.

Đúng là không biết phân biệt tốt xấu”.

“...”.

Mặc kệ sự khinh thường của tên ngồi bên cạnh, Đế Nguyên Quân ngó lơ hắn ta và chỉ tập trung để ý đến trận chiến phía bên dưới.

Đúng như những gì tên đó vừa nói thì ban đầu, tên ở bên phía tay phải tung ra hết toàn bộ thực lực và đang áp đảo.

Từng quyền từng cước đánh ra tuy mang theo xích sắt nhưng lực đạo của mỗi công kích là tương đối lớn.

Còn người đứng ở bên trái thì lép vế hơn hẳn.

Bị áp đảo và chỉ có thể gồng mình chống trả nhưng Đế Nguyên Quân lại nhìn thấy nhịp độ của trận đầu của tên bên phải càng ngày càng chậm nhưng tên ở bên trái thì vẫn có thể duy trì được nhịp độ của bản thân.

Dần dần, cả hai người trải qua hơn trăm chiêu thì tên phía bên trái đã bắt đầu chậm hơn thấy rõ và sơ hở để lộ càng ngày càng nhiều.


Tuy công kích của hắn đánh ra nhiều hơn và có uy lực hơn nhưng đều bị né tránh gần như hết toàn bộ.

Còn tên bên trái thì càng về cuối càng thể hiện ra khả năng của bản thân, chỉ thấy hắn vung chân đá mạnh một cái khiến tên bên phải bị đánh văng ra xa và khóe miệng đang không ngừng phun ra từng ngụm huyết lớn.

Nhìn tên bên phải đau đớn ôm bụng nằm trên lôi đài, đám người trên khán đài lúc này mới bắt đầu ồ lên.

Bọn họ chỉ tay về phía tên bên phải và buông những lời chỉ trích và chửi bới thậm tệ.

Còn tên bên trái tuy không bị thương quá nhiều nhưng hao tổn cũng không phải là ít.

Tuy đã đánh văng đối thủ nhưng hắn biết rất rõ là trận chiến vẫn chưa kết thúc cho đến khi một trong hai người không còn ý thức hoặc bị giết chết.

Không để tên kia đứng dậy, tên bên trái nhanh chóng áp sát lại gần rồi mạnh tay đánh ngất đối phương rồi kéo hắn ta và ném xuống khỏi lôi đài.

Trận chiến kết thúc, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn qua tên bên cạnh rồi nở một nụ cười lạnh, nói.

“Đấy, ngươi thấy chưa? Trực giác của ta đã đoán đúng? Cảm ơn lời khuyên của ngươi nhưng ta đã thắng rồi?”.

Bị Đế Nguyên Quân chọc giận, tên ngồi bên cạnh chỉ thẳng tay về phía Đế Nguyên Quân, quát.

“Ngươi câm miệng?”.

“Thẹn quá hóa giận?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng, đáp.

“Cùng lắm thì ngươi thua mấy vạn linh thạch? Cần gì phải làm lớn chuyện như thế?”.

Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua tên đệ tử đứng ở đằng sau, nói.

“Ở trong đây được phép xung đột sao?”.

Đáp lại, tên đệ tử gật đầu, đáp.

“Thưa công tử, trong đây nghiêm cấm xung đột.

Còn nếu như muốn thì có thể đăng ký xuống lôi đài?”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì quay qua nhìn tên ngồi ở bên cạnh rồi cười khinh thường một tiếng, nói tiếp.

“Đấy, ngươi thấy chưa? Ở trong đây nghiêm cấm xung đột, hay là người muốn xuống đấu lôi đài?”.

- --.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui