Những gì cần nói thì ta đều đã nói, còn bây giờ là chuyện của ngươi?!
Đợi Thanh Lương các chủ rời đi, La Thiên nhìn Huyền lão với ánh mắt vô cùng tức giận.
Hắn không thể ngờ một người đã đi theo bảo vệ La Thanh lại có thể làm ra chuyện như thế này.
“Huyền lão, ta rất thất vọng về ngươi?”.
“Nếu Thanh Lương hôm nay không đến thì ngươi còn giấu ta đến bao giờ? Hay là ngươi muốn La Thanh chết thì ngươi mới ngộ ra được chuyện mà ngươi đã làm?”.
“Nếu như La Thanh có mệnh hệ gì thì ngươi cũng đừng mong thoát tội.
Ta bây giờ cho ngươi một cơ hội, đế Thanh Dược Lâu mời người đó đến đây cho bằng được?”.
Huyền lão hai chân quỳ trên nền đấm mà không ngừng run lên, suốt bao nhiêu năm thì đây là lần đầu tiên lão thấy La Thiên tức giận đến như vậy.
Lão bây giờ mới ngộ ra được bản thân đã làm ra chuyện đáng giận như thế nào? Nếu như ban đầu lão chịu nghe theo lời Đế Nguyên Quân thì mọi chuyện đã không giống như bây giờ.
Quá tự trách và cảm thấy hổ thẹn, Huyền lão cúi đầu không dám nhìn lên, trả lời.
“Vâng”.
Nhìn bóng lưng Huyền lão lủi thủi đi ra ngoài, tâm trạng La Thiên lúc này đang cực kỳ hỗn loạn.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã trải qua những chuyện mà hắn không thể nào quên được.
“Thanh nhi, ta nhất định sẽ không từ bỏ.
Cho dù tỉ lệ có thấp như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không từ bỏ”.
La Thiên ngồi xuống bên cạnh rồi nắm nhẹ tay La Thanh, ánh mắt tràn đầy hy vọng, nói.
“Con chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi”.
Ngồi ở đó một hồi lâu, La Thiên đứng dậy.
Ánh mắt hắn nhìn về phía đám đệ tử đứng ở bên ngoài nói.
“Các ngươi túc trực ở đây, nếu như có chuyện gì thì phải báo cho ta ngay lập tức?”.
“Đệ tử rõ”.
Đáp đệ tử đồng thanh trả lời.
Sau đó, La Thiên cùng hai vị trưởng lão đi ra ngoài sảnh lớn.
Ngồi ở trên cao, La Thiên ánh mắt chờ đợi nhìn ra ngoài cổng lớn.
Hắn nhìn mỗi người đi qua mà trong lòng vẫn cảm thấy rất nặng nề.
Lúc này, Thanh lão ngồi ở phía bên dưới lên tiếng.
“Gia chủ, ta nghĩ ngươi để Huyền lão đến mời thì không hay cho lắm? Để tỏ thành ý thì ta nghĩ ngươi đi đến đó thì sẽ tốt hơn”.
“Một phần vì ngươi cùng Thanh Lương có chút giao tình nên chuyện này sẽ dễ nói hơn.
Còn con người Huyền lão từ trước đến giờ rất bộc trực và thẳng thắn nên khó mà mời được”.
“Thanh lão nói không sai?”.
Ngồi ở bên cạnh, Quy lão gật đầu lên tiếng.
“Chỉ sợ Huyền lão đến thì sẽ gây ra chuyện khó mà nói được.
Nếu như người đó đã kết thù với Huyền lão thì tốt nhất không nên”.
“...”.
Thấy hai vị trưởng lão nói vậy thì trong lòng La Thiên lúc này mới bắt đầu bình tĩnh lại.
“Vừa rồi là ta quá nóng giận”.
“Hai vị trưởng lão, cùng ta đến Thanh Dược Lâu một chuyến”.
Lúc này, đứng ở bên ngoài Thanh Dược Lâu!
Huyền lão đứng ở bên ngoài một hồi lâu mà không giấu được sự tức giận ở trong lòng.
Mặc dù lão tự trách bản thân nhưng khi đứng trước Thanh Dược Lâu thì lão nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở bên trong thì cắn chặt răng một cái.
“Tên tiểu tử kiêu ngạo đáng chết đó?”.
Mặc dù vẫn còn tức giận nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng khác cần phải làm nên Huyền lão thở dài một hơi rồi từng bước đi vào bên trong.
Đi dọc trên hành lang, nhưng tên đệ tử Thanh Dược Lâu nhìn thấy lão thì giống như vừa gặp ma nên ai ai cũng tránh ra và bắt đầu chỉ trỏ bàn tán ở sau lưng.
Đi lên tầng cao, Huyền lão nhìn thấy Phương Dương trưởng quần đang đứng canh ở bên ngoài cửa thì liền đoán được người ở trong phòng là ai.
Lão chần chừ đứng nhìn một lúc rồi mới tiến.
Nghe tiếng bước chân nặng nề đang dần tiến lại gần, Phương Dương trưởng quầy nhìn về phía tiếng bước chân truyền đến thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lộ vẻ tức giận nói.
“Huyền lão? Ngươi còn dám đến đây gây chuyện?”.
“...”.
Huyền lão thở dài một hơi rồi phất tay, nói.
“Ta đến đây không phải để gây chuyện mà là ta muốn mời tên tiểu tử đó đến La phủ một chuyến?”.
“Ngươi nghĩ chuyện này có khả năng sao?”.
Đáp lại, Phương Dương trưởng quần càng lộ vẻ tức giận quát.
“Ngươi nghĩ những chuyện mà ngươi gây ra mà còn dám vác mặt đến đây?”.
“Nhanh chóng rời khỏi đây, ta không cho phép ngươi tiến lại gần?”.
“Ngươi chỉ là một tên trưởng quầy nhỏ bé mà dám lớn giọng trước mặt ta?”.
Huyền lão tức giận chỉ tay về phía Phương Dương trưởng quầy và tiền từng bước lại gần, nói lớn tiếng.
“Ta đến là chỉ mời hắn đi cùng ta chứ không đến gây chuyện.
Nên tránh ra”.
“Ngươi…”.
Sắc mặt Phương Dương đột nhiên trầm xuống, nói.
“Ngươi nghĩ đây là nơi mà ngươi muốn làm gì thì làm sao?”.
Phương Dương lớn tiếng, nói tiếp.
“Người đâu, tiễn khách?”.
Nhìn Phương Dương và đám đệ tử Thanh Dược Lâu đứng ngăn ở trước mặt, Huyền lão trên trán hiện lên từng sợi gân xanh tức giận.
Ánh mắt lão ta không kiếm chế lại mà hiện lên sát ý, nói.
“Các ngươi… Dám?”.
Lời nói vừa dứt thì sau lưng lão truyền đến thanh âm một tiếng bước chân từ tốn và một giọng nói nghe thì nhẹ nhàng nhưng lại mang ý nghĩa châm chọc vô cùng to lớn.
“Huyền lão, đến bây giờ mà ngươi còn trưng ra cái tính cách kiêu căng như vậy sao? Ngươi không nhớ bản thân đã làm gì hay sao mà còn dám tới đây gây chuyện?”.
“...”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Huyền lão ánh mắt có chút trầm xuống nhìn lại.
“Thanh Lương các chủ? Ngươi…”.
Nhưng lời nói của lão chưa kịp dứt thì bị Thanh Lương cắt ngang.
“Tên La Thiên này thật là? Hắn nghĩ gì khi để ngươi đến đây mời hắn? Chẳng nhẽ hắn không muốn cứu tính mạng của La Thanh?”.
“Huyền lão, ta chỉ khuyên ngươi một câu.
Cái tính cách kiêu căng của ngươi rồi cũng có ngày khiến ngươi lâm vào nghịch cảnh?”.
“Còn bây giờ thì ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây trước khi hắn xuất quan.
Nếu không thì đến lúc đó hắn lại bực tức chuyện gì thì ngươi trả giá được sao?”.
Cùng lúc này, ở ngoài Thanh Dược Lâu.
La Thiên cùng hai vị trưởng lão cấp tốc đi vào bên trong và đi lên những tầng cao hơn thì vô tình nghe thấy được những lời nói của Thanh Lương các chủ thì lên tiếng trả lời.
“Thanh Lương, ngươi nói không sai.
Chuyện này là do ta thiếu sót”.
Tiếp đến, ánh mắt hắn nhìn về phía đám đệ tử và nhìn thấy một cánh cửa đóng kín nhưng lượng dược lực và linh khí nồng đậm từ trong căn phòng phát ra thì La Thiên có phần dám chắc, nói.
“Thanh Lương, vị đó mà ngươi nói đến đang ở trong căn phòng này sao?”.
“Ánh mắt không tệ”.
Đáp lại, Thanh Lương gật đầu, trả lời.
“Đúng là hắn đang ở bên trong nhưng ngươi bây giờ không thể gặp hắn”.
“Đối với một vị luyện đan sư thì có một thứ không nên làm nhất chính là quấy rồi trong lúc luyện đan.
Nếu cả ngươi cũng làm như thế thì ta nghĩ chuyện này nên dừng ở đây thì hơn”.
“Ta biết”.
La Thiên sắc mặt trầm xuống và ánh mắt mong đợi nhìn về phía căn phòng, nói.
“Không biết người đó lúc nào sẽ xuất quan?”.
“Cái đó thì hắn không nói cho ta biết?”.
Thanh Lương các chủ lắc đầu, đáp.
“Nhìn vào thì ta có thể chắc chắn là trong vòng ba ngày hắn chắc chắn sẽ xuất quan”.
“Nhưng cái gì cũng có cái số của nó nên nhiều khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thời gian luyện đan sẽ tôn thêm một chút thời gian.
Nên chuyện này phải dựa vào số phận của lệnh lang rồi”.
“...”.
La Thiên nghe thấy vậy thì trong lòng gần như nguội lạnh nhưng hắn vẫn không từ bỏ, nói.
“Vậy ngươi có biết yêu cầu của người đó đặt ra hay không?”.
“Cái này cũng không, nhưng ta dám chắc là chắc chắn sẽ có nên ngươi tốt nhất nên chuẩn bị trước đi”.
Thanh Lương các chủ nhìn La Thiên rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Cái đó là tùy thuộc vào giá trị của tính mệnh La Thanh”.
“Ngươi chắc cũng hiểu một vị luyện đan sư cần nhất là thứ gì? Ngươi hiểu ý ta muốn nói đúng không?”.
.
truyện tiên hiệp hay
“...”.
La Thiên nghe thấy vậy thì gật đầu, hắn không muốn tuột mất cái cơ hội cuối cùng và tất cả là dựa vào một lần này nữa mà thôi.
“Chuyện này ta biết?”.
Sau đó, hắn quay người nhìn về phía hai vị trưởng lão, căn dặn nói.
“Phiền hai vị trưởng lão quay về La gia một chuyến”.
“Gia chủ yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại sớm nhất có thể”.
Hai vị trưởng lão gật đầu đồng thanh đáp.
Lúc này, ở trong phòng luyện đan!
Đế Nguyên Quân tiêu tốn một ngày mới có thể ngưng luyện được thành một viên đan dược nhưng trái với dự tính của hắn là viên Phá Cảnh Đan này chỉ mới đạt đến cấp Huyền cấp thượng phẩm mà thôi.
Nhìn viên một hồi lâu, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nuốt xuống mười viên đan dược hồi phục, nói.
“Chỉ thiếu một chút nữa? Nhưng cũng không sao, từ thượng phẩm lên cực phẩm không khó giống như trước”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân luyện hóa từng mai đan dược hồi phục gần một nén hương thì lúc này mới tiếp tục luyện tiếp.
“Ba thành chân nguyên, chừng này cũng đã đủ?”.
Ngồi đối diện viên đan dược đang trôi nổi lơ lửng, Đế Nguyên Quân tay phải đưa lên kết ấn ở trước ngực và khóe miệng bắt đầu lẩm nhẩm pháp quyết.
Từ trên người hắn, một cổ tinh quang dần ánh lên và theo cái chỉ tay của hắn liền dung nhập vào trong viên đan dược khiến nó rung lên một cách mãnh liệt.
Dần dần, Đế Nguyên Quân tốn gần hai canh giờ mới có thể dừng lại.
Hắn chỉ vì muốn nâng đan dược lên một phẩm cấp nhỏ nhưng lượng hao tổn của nó là cực kỳ to lớn.
Ban đầu hắn còn nghĩ ba thành chân nguyên là đủ để thi triển pháp quyết nhưng hắn không ngờ được là lượng chân nguyên hao tổn ngày một nhiều hơn, huyết khí trong người cũng vì thế sôi lên kịch liệt và hao tổn nhất là lượng tinh thần lực gần như bị vắt kiệt.
Mệt mỏi ngồi chống tay ra sau, Đế Nguyên Quân gương mặt trắng bệch cùng từng hạt mồ hôi lạnh lăn trên gương mặt và thở dài một hơi.
Ánh mắt hắn nhìn viên đan dược trôi nổi trước mắt mà không kiềm được sự vui sướng ở trong lòng.
“Huyền cấp cực phẩm Phá Cảnh Đan, phẩm chất hoàn mỹ, rốt cuộc cũng thành”.
Thu viên đan dược vào trong tay, Đế Nguyên Quân ánh mắt mệt mỏi nhìn qua nữ đệ tử, nói.
“Đan dược hồi phục ta dùng hết rồi, phiên ngươi ra ngoài lấy thêm giúp ta?”.
“Vâng”.
Nữ đệ tử kính cẩn gật đầu, đáp.
Đẩy cửa đi ra ngoài, nữ đệ tử nhìn thấy đám đông đứng vây quanh ở bên ngoài thì giật mình một cái, cô không biết ở bên ngoài đang có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn nét mặt của ai cũng lộ ra vẻ ngưng trọng thì sợ hãi vô cùng.
Từ trong đám đông đi ra, Thanh Lương các chủ nhìn nữ đệ tử đang run sợ thì lên tiếng hỏi.
“Hắn luyện đan xong rồi sao? Hắn có gì căn dặn không?”.
Nhìn các chủ đang đứng ở trước mặt, nữ đệ tử cúi đầu thi lễ rồi run rẩy đáp.
“Vâng thưa các chủ”.
“Công tử chỉ bảo đệ tử ra ngoài lấy thêm mấy bình đan dược hồi phục thôi”.
“Vậy sao?”.
Thanh Lương các chủ cười nhẹ một cái rồi phất tay ra hiệu, nói.
“Ngươi đi lấy đan dược cho hắn đi, nhớ là lấy nhiều nhiều một chút”.
Tiếp đến, Thanh Lương các chủ nhìn qua La Thiên, nói.
“Dan đã luyện xong nên hắn bây giờ cần nghỉ ngơi tỉnh dưỡng.
Ta nghĩ ngươi nên quay về rồi ngày mai hẵng quay lại?”.
Đáp lại, La Thiên lắc đầu, đáp.
“Ta sẽ đứng đợi ở đây”.
- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.
Ước gì ngày được mấy trăm like..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...