LAN tên tiếng Trung là Lam, nổi danh ở thành phố Ninh An là chỗ hội họp cao cấp, nổi danh là nhờ phương tiện giải trí phong phú cùng tính bảo mật cao, cũng là nơi các minh tinh và giới kinh doanh tinh anh thường đi. Để đảm bảo bảo mật, tại Lam yêu cầu mỗi một vị khách bắt buộc phải dùng tên thực để đăng ký hội viên VIP, nên nhiều người từ chối đến đây vui chơi.
Một số nhà tài trợ hào phóng mời người đạo diễn đoàn phim cùng nhân viên tới Lam tụ tập. Kha Tây Ninh ở showbiz lăn lộn nhiều năm, hiển nhiên đã có thẻ hội viên ở Lam, có thể tự do ra vào trong đó. Trừ khi đoàn phim liên hoan, Kha Tây Ninh bình thường sẽ không đi tới chỗ đó.
Nguyên nhân có rất nhiều, giá cao chính là một trong số đó, thứ hai chính là... Lam ở mặt ngoài thoạt nhìn phong thanh nguyệt minh (1), không pha tạp một tia vẩn đục, nhìn rất phong nhã. Nhưng là một nơi tụ họp của giới giải trí, rất nhiều chuyện không muốn bị bại lộ thường sẽ ở đây giao dịch
Ba chữ có thể khái quát, nước rất sâu (2).
Kha Tây Ninh đi vào trong hành lang tại Lam, nắm danh thiếp do dự không bước tiếp. Trên danh thiếp ngoại trừ tên cùng thân phận Từ Kiều, thầy Hạ còn nghiêm túc ghi số phòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu phải vào gian phòng đó đợi nhà sản xuất.
Khi bình tĩnh lại, cậu thoáng cảm thấy chính mình có chút xúc động. Kể từ lúc Lục Viễn Đông trắng trợn tới tìm cậu vụ hủy hợp đồng mới kí 3 năm, Kha Tây Ninh là loại người khi tuyệt vọng thì cái gì cũng thử, tìm tới ân sư Hạ lão tiền bối sau một thời gian dài không liên lạc. May mà thầy Hạ không làm khó cậu, ngược lại còn tìm mọi cách giúp cậu, còn cho cậu danh thiếp cùng địa điểm của Từ Kiều.
Tất cả những bộ phim Từ Kiều đầu tư đều là những bộ phim bom tấn, cát-xê cũng không thấp. Trước mắt Kha Tây Ninh thực sự không bỏ ra nổi ba ngàn vạn tiền bồi thường, cân nhắc hơn thiệt, công ty khẳng định sẽ bắt ép cậu diễn bộ phim kia, ép giá trị thặng dư của cậu (3). Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, công ty quản lý liên hệ với cậu, nếu như công ty có thể thông qua Kha Tây Ninh mà quen biết Từ Kiều để leo lên ngọn núi này, liền có cơ hội hợp tác những bộ phim khác.
Bất luận là lợi ích ngắn hạn hay lợi ích dài hạn, công ty sẽ không bỏ qua bánh lớn Từ Kiều này.
Nhưng tiền đề tiên quyết là Kha Tây Ninh có thể đem được bộ phim 《 Cung Đình 》về tay hay không.
Sau khi nghe Hạ Quân đề cử, Kha Tây Ninh chỉ cảm thấy hi vọng rất nhỏ bé, toàn bộ nhiệt huyết sôi trào đều dùng để tìm đến Lam, tiếp cận Từ Kiều để tự đề cử mình. Nhưng khi chính thức đi vào nơi này, cậu mới nhớ tới một hiện thực hoàn toàn bị chính mình xem nhẹ.
Diễn viên tranh đoạt vai trong bộ《 Cung Đình 》có ngàn ngàn vạn vạn, nếu như tất cả các ngôi sao đều dựa vào "Mao Toại tự tiến cử" (4) mà lấy được vai diễn dễ như ăn cháo thì Từ Kiều sẽ không phải nhà tư bản mà là nhà từ thiện. Mà dựa vào cái gì để bắt Từ Kiều phải ở đây tiếp một diễn viên hạng trung? Sao phải lựa chọn một diễn viên chỉ toàn tiếp những kịch bản nát bét?
Đây chính là cái gọi là "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt" (5), Kha Tây Ninh bị mâu thuẫn ở chính điểm này, trong tay gắt gao nắm chặt danh thiếp, bồi hồi trái phải, do dự không bước.
Không qua bao lâu, Kha Tây Ninh nhận được tin nhắn của thầy Hạ: "Có những việc dù trả bất cứ giá nào cũng phải thử một lần, không thử, cậu làm sao biết không thể được?"
Tin nhắn được gửi đến vào đúng thời điểm, tựa như thầy Hạ mọc ra một đôi mắt ở phía sau Kha Tây Ninh, ánh mắt sắc bén thăm dò cậu... nhất cử nhất động của Kha Tây Ninh đều nằm trong tầm mắt.
Kha Tây Ninh cảm thấy vừa đáng sợ vừa buồn cười, cảm giác khẩn trương cũng dần dần biến mất. Cậu đi đến chỗ tên là Xuân Chi Yến, cũng không nghĩ tới việc ngồi xuống ghế lô. Ngoài cửa phòng có hai bảo tiêu mặc tây trang màu đen cao to vạm vỡ, bọn họ chặn Kha Tây Ninh lại: "Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"
Kha Tây Ninh không biết Hạ Quân có cùng Từ Kiều đề cập qua về cậu không, cậu không muốn lỗ mãng trực tiếp đem ân sư làm lá chắn, đành phải lui ra phía sau một bước nói: "Không có hẹn trước, nhưng tôi có việc tìm Từ tiên sinh."
Bảo tiêu của nơi đó đem Kha Tây Ninh đẩy ra ngoài, giọng điệu còn rất khách khí: "Mời ngài trở về đi, không có hẹn trước không được vào."
Hai bảo tiêu này không phải là người đi theo Từ Kiều, chính là Lam cố ý đặt hai người này đến gian Xuân Chi Yến để bảo hộ Từ Kiều, miễn cho những người không liên quan ra vào.
Nếu là người trước nói còn dễ thuyết phục, thì theo như lời nói của người sau, trong phòng hẳn là có chuyện rất quan trọng, không có mấy người tạp vụ phiền phức nghe trộm, cũng không có gì bất ngờ xảy ra, rất có khả năng là đang thảo luận bộ phim《 Cung Đình 》 này.
Kha Tây Ninh biết thức thời mà không xông vào, dừng bước trầm tư muốn tìm cách vào trong đó. Mùi hương nước hoa cạo râu nhàn nhạt từ bên trong truyền đến, cửa phòng vốn chỉ có một khe hở đột nhiên lại được mở rộng ra, đem cuốn hết không khí rầu rĩ biến thành nhẹ nhàng khoan khoái.
Mùi hương này vô cùng quen thuộc, Nghiêm Tự cũng chỉ quen dùng nhãn hiệu nước hoa cạo râu này, trong nhà có một lọ, đi ra ngoài cũng mang theo người. Lúc ở nhà luôn đặt trên tủ phía đầu giường thế nên vỏ gối tơ tằm luôn lưu lại hương thơm này. Mùi hương như ẩn như hiện làm lay động tâm Kha Tây Ninh.
Mấy năm trước, có những đêm chỉ thưa thớt vài ngôi sao nhỏ, Nghiêm Tự bận quay phim không về nhà, tưởng niệm ùa lên trong lòng, chính là vì mùi hương trên vỏ gối mà Kha Tây Ninh ngủ không yên. Cậu tưởng tượng như người kia đang ngủ yên bên cạnh mình, khắc sâu trong trí nhớ cậu là khuôn mặt như tượng tạc và hơi thở nóng bỏng bên tai mình, từng tiếng thở nặng nhọc, cùng sự phóng tục của dục vọng chẳng thể kiềm chế.
"Nghiêm... Tự?" Kha Tây Ninh không thể tin được mà quay đầu lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm người đàn ông đi ra từ Xuân Chi Yến.
Người đàn ông vô cùng cao lớn, gần 1m9, Kha Tây Ninh cũng cao đến hơn 1m7, nhưng khi nhìn chăm chú cần phải nâng cao đầu nếu không sẽ không cùng một tầm nhìn.
Nghiêm Tự hôm nay ăn mặc rất đĩnh đạc, tìm cả người cũng không ra khuyết điểm. Tây trang màu xám đậm, chiếc quần tây được là ủi tỉ mỉ bao trọn đôi chân dài cùng mông, cơ bắp đẹp được che dấu dưới thân tây trang làm cho người ta huyết mạch phun trào. Có lẽ là thật lâu không nhìn thấy hắn, rõ ràng là chồng hợp pháp của mình vậy mà Kha Tây Ninh giống như trở lại thời điểm lần đầu gặp người đàn ông này vào bảy năm trước, nhìn một chút liền vội vàng thu hồi tầm mắt, sợ đối phương chú ý tới mình.
Nghiêm Tự mỉm cười nhìn lướt qua, không bị đối phương bắt giữ, hắn cúi đầu hướng đến ánh mắt Kha Tây Ninh, biểu hiện có vẻ như rất kinh ngạc: "Tây Ninh? Em đến đây làm gì, họp cùng đoàn phim sao?"
Kha Tây Ninh cảm thấy Nghiêm Tự rất hiểu cậu, biết cậu ngoài trừ cùng đoàn phim thì sẽ không đến chỗ này. Cậu lắc lắc đầu, nói: "Anh đoán sai rồi, lần này em tới là vì chuyện khác."
Nhiều ngày không gặp, trong mắt Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự vẫn là Nghiêm Tự, nếu như người khác không chủ động nói chuyện, hắn cũng chưa bao giờ hỏi đến cùng, chỉ nói là: "Sau khi xong việc anh muốn nói với em chuyện này, anh đưa em về nhà."
Kha Tây Ninh kéo tay Nghiêm Tự lại, lại cảm thấy như mình suýt chút nữa bị ánh mắt của hai bảo tiêu đứng ngoài thiêu đốt liền vội vàng buông tay, cậu lúng túng cười cười: "Vậy còn anh?"
Nghiêm Tự nhìn cậu, vẻ mặt hắn bị ánh đèn hành lang bao phủ khiến Kha Tây Ninh nhìn không thấu, hắn nói: "Anh cũng về nhà."
Nói không sai, nhà Nghiêm Tự, cũng là nhà của cậu. Nghiêm Tự nói xong thì tạm biệt Kha Tây Ninh rồi liền xoay người đi, Kha Tây Ninh hít vào một hơi thật sâu, cậu hạ quyết tâm gọi Nghiêm Tự lại: "Anh... Đi đâu?"
Nghiêm Tự: "Toilet."
"Em đi cùng với anh." Kha Tây Ninh phản ứng rất nhanh.
Nghiêm Tự đứng yên ở đó chờ Kha Tây Ninh, chờ cậu đi đến bên người, nói: "Em vẫn như xưa, giống hệt như trẻ con."
Kha Tây Ninh hoàn toàn không đồng ý chút nào về đánh giá của Nghiêm Tự. Người đàn ông bình thường trong cái vòng tròn luẩn quẩn công việc bình thường bảy tám năm có lẽ vẫn giữ được tâm tư như trẻ con, mà Kha Tây Ninh lại không phải ở trong vòng luẩn quẩn bình thường, mà là ở chiến trường showbiz, tại sao chỉ lưu lại hình ảnh cậu vào bảy năm trước còn cái gì cũng không hiểu cậu?
Nghiêm Tự nói cậu giống như trẻ con, có điều là đối với hành động yêu cầu cùng đi toilet, nói ra đánh giá thì... à mà thôi. Thực ra Kha Tây Ninh trong lòng rõ ràng, cậu làm như vậy, không phải vì tính trẻ con, cũng không phải vì không muốn rời xa Nghiêm Tự, chỉ là vì Từ Kiều —— cậu chính mắt nhìn thấy Nghiêm Tự từ phòng của Từ Kiều đi ra.
Bọn họ đứng đi vệ sinh, Kha Tây Ninh liếc mắt, trong lúc vô tình, trùng hợp nhìn thấy Nghiêm Tự đem phân thân đặt về trong quần lót tam giác, nặng trịch một đống ngủ đông ở trong đó, nhu thuận lại im lặng, không giống thời điểm bị Kha Tây Ninh lôi kéo trên giường, thứ này đứng lên có thể làm cho cậu mê man hơn nửa ngày.
Nghiêm Tự hiển nhiên phát hiện ánh mắt Kha Tây Ninh, rất bình tĩnh nhắc nhở cậu: "Tây Ninh, chúng ta về nhà lại xem?" Bản thân Nghiêm Tự khi nói cũng cực kì nghiêm túc.
Kha Tây Ninh bỗng nhiên phục hồi tinh thần, cậu đỏ mặt hướng đến bồn rửa tay, bên trong bồn rửa tay cắm một nhánh hồng Nguyệt Quý, nụ hoa chớm nở, muốn nói lại thôi, cậu nhìn kỹ, mới phát hiện là hoa giả, đúng là làm rất sống động, thật giả khó phân. Thời đại này con người cũng giống như hoa, thật thật giả giả, hư hư thực thực, chẳng thể phân biệt.
Cậu đem nước vỗ lên mặt, cố xóa đi sự im lặng khô khốc, dù cho nhắm mắt lại, Kha Tây Ninh cũng có thể cảm nhận được Nghiêm Tự đang đứng bên phía bồn rửa bên cạnh: "Anh... cùng nhà sản xuất Từ quen biết sao?"
"Từ Kiều?" Nghiêm Tự quay đầu nhìn cậu, "Em biết anh ta từ khi nào?"
Kha Tây Ninh lắc đầu nói: "Em không biết, nhưng em có việc tìm anh ta."
Nghiêm Tự dùng khăn lau nước trên tay, hắn hỏi Kha Tây Ninh muốn dùng hay không, Kha Tây Ninh lắc lắc đầu, rất tùy ý đem nước trên tay vẩy đi. Nghiêm Tự đã quen với việc nhìn một loạt động tác Kha Tây Ninh. Ở nhà cũng như thế, Kha Tây Ninh thường xuyên quên mở nắp bồn cầu liền đi tiểu, dép lê không biết ném ở đâu thường xuyên chân trần đi tìm dép lê, khăn mặt không phân riêng biệt riêng chung cứ thấy là liền dùng.
Thói quen này có chút cẩu thả, nề nếp sinh hoạt khác Nghiêm Tự một trời một vực. Tháng đầu tiên hắn cùng Kha Tây Ninh về cùng một nhà, xem như tuần trăng mật, hắn xin công ty nghỉ một tháng, cùng "vợ" ở cùng một nhà. Nghiêm Tự từ đầu tới đuôi chỉ làm hai việc.
Làm tình cùng dạy dỗ.
Điều đầu tiên, hắn cùng Kha Tây Ninh rất hòa hợp, hắn rất vừa lòng.
Điều thứ hai, dù cho Nghiêm Tự sửa cho Kha Tây Ninh như thế nào, hắn cũng không thể thay đổi thói quen hai mươi mấy năm của Kha Tây Ninh. Sau này hắn mơ hồ cảm thấy Kha Tây Ninh nghe hắn càm ràm nhiều nên cũng có sửa chữa, cũng là Kha Tây Ninh luôn thuận theo, không hề miễn cưỡng. Kết quả nhiều năm qua như vậy, Kha Tây Ninh vẫn không bỏ tật xấu này.
"Từ Kiều là bạn thân của anh." Nghiêm Tự nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Anh đến tìm hắn thương lượng chút việc."
Cậu cùng Nghiêm Tự nhất trí đồng ý không công khai, cho nên bạn thân của đối phương chưa gặp lần nào. Bạn thân của Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự có biết, Kha Tây Ninh đối với bạn bè Nghiêm Tự lại không biết một ai, cậu thậm chí không biết Từ Kiều là bạn thân của Nghiêm Tự.
Cho nên chính xác mà nói... Là Kha Tây Ninh đơn phương không hòa nhập vào mối quan hệ bạn bè của Nghiêm Tự.
Kha Tây Ninh bỏ qua mấy cái ý nghĩ hỗn độn trong đầu, cậu không hè nói đến việc công ty muốn hủy hợp đồng, chỉ nói thẳng: "Nghiêm Tự, anh có thể đưa em vào Xuân Chi Yến không?"
————————————-
Chú thích:
(1) Phong thanh nguyệt minh: ý chỉ là nơi trong sạch.
(2) Nước rất sâu: ý của em Ninh là nơi này thực sự chỉ toàn chuyện đen tối chứ không trong sạch như mọi người nhìn vào.
(3) Giá trị thặng dư: là sản lượng của hàng hóa làm ra có giá trị cao hơn phần tiền mà nhà tư bản trả cho công nhân và mức chênh lệch đó chính là giá trị thặng dư. [Cái này vì Min ko học kinh tế nên cũng chỉ giải thích theo những cái gì tìm được trên GG-sama:v]
(4) "Mao Toại tự tiến cử": chỉ những người có tài dám tự đề cử mình, câu nói này dựa vào một truyện thành ngữ của Trung Quốc có tên "Mao Toại tự tiến cử".
(5) "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt": Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt [Tác giả đang muốn nói về việc em Ninh suy nghĩ quá nhiều khiến mất tinh thần]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...