Chương 229
Nam Lãnh rít một hơi thuốc, đáp: “Không sao, thuốc mê hơi nặng.” Chẳng rõ vì sao hiện tại anh không còn khó chịu với việc Hàn Dĩ Ngôn quan tâm Họa Họa nữa.
Huống chi trước giờ thành tâm mà nói anh chưa từng hận anh ta.
Cả hai lại tiếp tục giữ im lặng một lúc, gió biển lạnh lẽo như cắt da thịt vậy mà hai người đàn ông này chẳng để tâm đến.
Bọn họ như thể đang mượn ngọn gió của biển đông để cuốn đi những mệt mỏi, những hận thù bất đắc dĩ tồn tại bao nhiêu năm nay.
Hàn Dĩ Ngôn khàn khàn giọng hỏi: “Anh biết thân phận của tôi từ khi nào?” Trước khi chuyện ngày hôm nay xảy ra Hàn Dĩ Ngôn chỉ nghi ngờ, cho đến khi tấm hình thân mật kia hiện ra trước mắt cả hai, Nam Lãnh hoàn toàn không có biểu cảm khó hiểu hay thắc mắc mà chỉ có sự phẫn hận và căm thù.
Lúc đó Hàn Dĩ Ngôn rõ từ sớm Nam Lãnh đã biết hai bọn họ là anh em ruột.
Nam Lãnh nheo mắt quan sát vài chú chim nhỏ lượn trên bầu trời tối đen, chẳng rõ là loài chim nào hoạt động sớm như vậy.
Anh thừa nhận một cách thản nhiên: “Ừ.”
“Anh hận ông ấy cũng đúng.” Anh lại nói.
Một cơn gió mạnh lướt qua, cả hai đều cảm thấy buốt lạnh.
Tâm tình của Hàn Dĩ Ngôn vừa hỗn loạn lại như thể vừa trút đi được một gánh nặng.
Trong khoảng không của vạn vật, trong cái tĩnh lặng đến đáng sợ, Nam Lãnh lên tiếng: “Nếu tôi chết, mong anh hãy bỏ qua cho ông nội và Họa Họa.
Tôi biết ông nội đã gây nên tội ác với mẹ con anh nhưng nếu được hãy chỉ tính lên người tôi thôi.”
Tiếng cười của người bên cạnh bật thốt, nụ cười ấy chất chứa toàn những căm ghét và thù hận.
Giọng nói lạnh lẽo, kìm nén vang lên: “Anh không có quyền cầu xin tôi, nhà họ Nam các người nhất định phải trả toàn bộ nợ nần mà các người đã thiếu mẹ, chị và cả tôi.”
Nam Lãnh nhớ đến chuyện gì đó trong quá khứ, anh cụp mắt một lúc sau mới nói.
“Ông ấy từng cho người tìm anh.” Khi đó anh nào biết người ông muốn tìm là con trai của mình, anh chỉ biết ông đang bí mật cho thuộc hạ tìm một người đàn ông trẻ tuổi một thời gian dài tiếc là không có kết quả.
Hàn Dĩ Ngôn mím chặt môi, hai bàn tay siết thành nắm đấm.
Lại nghe Nam Lãnh tiếp tục.
“Năm tôi hai mươi lăm tuổi, có một lần tôi cùng ông ấy đánh cờ, ông ấy đã nói rằng ông có lỗi với một người phụ nữ, nhưng ông lại không có cách nào tìm ra bà ấy.” Anh dừng lại, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn Hàn Dĩ Ngôn, có thể thấy rõ được quai hàm anh ta căng chặt.
Thu hồi tầm mắt, anh nói: “Trước khi lâm trung, ông ấy đã thì thầm một cái tên… là Mạt Nhi.” Mẹ của Hàn Dĩ Ngôn tên Hàn Mạt Nhu, sau khi điều tra ra thân thế của bọn họ anh đã biết Mạt Nhi chính là người phụ nữ thời trẻ mà ông yêu.
Lời nói ấy ghim thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Hàn Dĩ Ngôn, nó khiến ngực phập phồng lên xuống mất kiểm soát, rồi anh như nhớ đến bóng lưng gầy gò, yếu ớt cũng cô đơn của bà, bà đứng đó rơi từng giọt nước mắt, miệng thì thầm cái tên ai đó.
Lúc ấy anh còn chưa biết chữ cũng không chắc được bà muốn nói đến chữ nào, chỉ có thể dựa vào khẩu hình miệng của bà mà hỏi chị.
Chị nói rất giống với chữ “Kinh”.
Chị còn cho rằng mẹ đang cầu nguyện bằng một vài câu trong kinh phật.
Mãi sau này mới nhận ra, chẳng phải bà cầu nguyện, bởi bà chưa bao giờ tin thần, tin Phật, bà chỉ tin chính mình; bà chỉ đang nén đau đớn mà nhớ đến người đàn ông kiếp này bà yêu đến nát tâm can.
Trước khi chị cũng rời bỏ Hàn Dĩ Ngôn, chị đã dặn anh phải sống thật tốt, đừng đi trả thù.
Nhưng anh đã làm ngược lại, vì anh nhận ra trong câu nói dần đi đến hồi cuối cuộc đời đó là ám chỉ nếu có khả năng hãy bắt những người kia phải trả giá cho sự bất hạnh của ba mẹ con họ.
Và anh đã ôm cái suy nghĩ đó, ghi tạc hình ảnh khi mẹ và chị hai buông tay mình để sang thế giới bên kia đến tận bây giờ.
Anh đã sống vì thù hận, sống vì cái chết của hai người thân yêu.
Hiện tại Nam Lạnh lại nói cho anh biết những điều về ông ta.
Anh vừa giễu cợt vừa khinh thường, ông ta không đáng được tha thứ, cả ông nội.
Anh căm hận cái dòng máu mình đang chảy, căm hận cái gốc rễ tạo nên mình, nó khiến anh muốn tàn phá toàn bộ thế gian này, phá tan Nam gia, phá tan Nam Lãnh.
Anh lại chưa từng nghĩ nếu mình trả thù được rồi thì sao, Nam gia sụp đổ, Nam Lãnh chết, ông nội anh ta cũng chết, tất cả bọn họ đều chết và cả Hàm Hi Họa… đến cùng anh còn lại gì đây.
Anh hận ông ta vì ông ta đã đẩy người mình từng yêu thương vào đường cùng, vậy còn anh thì có khác nào thậm chí còn hơn những gì ông ta từng gây ra.
Anh đang đẩy đứa em trai của mình vào chỗ chết, cũng đẩy ông nội của mình dù ông ta chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của anh.
Trước khi rời đi Nam Lãnh để lại một câu: “Dù là hận thù ra sao thì trong hoàn cảnh này, trong khoảng thời gian khó khăn sắp tới chúng ta cũng gạt bỏ chúng ra sau.
Sống là điều nên ưu tiên hàng đầu, còn sống thì chuyện gì cũng có thể làm tiếp, một khi đã chết thì mọi cố gắng bao năm nay đều chẳng còn ý nghĩa.” Dứt lời anh trở về phòng mình bỏ lại Hàn Dĩ Ngôn vẫn còn rơi trong cảm giác lạng choạng của con tim cô quạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...