Đến buổi sáng khi Hoắc Ninh Tuyết mở cửa ra thì lại thấy cái xác… À không, thì thấy anh chồng nhà mình đang nằm ngủ ở trước cửa phòng, cô có chút buồn cười, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt lạnh lùng, đưa chân đá đá anh mấy cái, nhàn nhạt, nói:
- Dậy, đừng có ăn vạ ở đây!
Hứa Dịch lúc này cũng từ từ mở mắt, vừa nhìn thấy vợ là ngay lập tức đứng dậy rồi ôm lấy cô, sau đó còn dụi dụi đầu vào cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ, anh xin lỗi, anh sai rồi, sau này anh sẽ không mê việc bỏ vợ nữa đâu.
- Còn có lần sau?
- Không có, không có, sẽ không có nữa, tuyệt đối không có! Anh thề!
Hoắc Ninh Tuyết cũng chỉ liếc anh một cái, sau đó cũng để anh vào phòng còn tắm rửa rồi chuẩn bị tiếp tục “đi làm” nữa chứ, mặc dù cô đã tha lỗi rồi nhưng Hứa Dịch vẫn có chút rén nhẹ. Vợ anh hình như sau khi mang thai tính khí bắt đầu thay đổi rồi đây, xem ra anh cũng phải tự bảo vệ lấy thân mình thôi, chứ ai cứu được anh nữa đâu.
Đợi khi anh tắm rửa xong thì Hoắc Ninh Tuyết cũng chọn xong cho anh cà vạt, cô vừa thắt vừa nói:
- Trưa nay mẹ có đặt nhà hàng rồi đó, anh và cha xong việc thì ghé qua luôn nha.
Hứa Dịch đặt tay lên eo của cô, sau đó lại hôn nhẹ lên môi của cô, nhưng nụ hôn đơn thuần đó không đủ, anh lại cố gắng hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô. Chết rồi, anh thật sự nghiện cô mất rồi, phải làm sao đây? Cả đêm hôm qua không được ôm vợ ngủ, không được ngửi vợ làm anh bứt rứt khó chịu quá, tới sức sống cũng không có nữa rồi.
Đến đây thì đột nhiên Hoắc Ninh Tuyết lại choàng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó nói:
- Chồng ngoan, đợi qua ba tháng đầu thì mới có thể được.
Hứa Dịch nhìn cô rồi cười đến gục ngã, anh gục ngã lên vai cô, sau đó hôn lên cổ của cô, cắn nhẹ lên tai cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ nghĩ gì vậy? Chỉ là đêm qua không được ôm vợ ngủ nên hôm nay anh không có sức sống thôi. Đầu nhỏ của em nghĩ gì thế?
- Đầu nhỏ của em đang nghĩ thịt chồng bảy món.
Nói xong Hoắc Ninh Tuyết còn tinh nghịch nháy mắt mấy cái nữa chứ, những hành động đó của cô càng làm cho anh cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, ngay giây sau liền hôn lấy môi cô một cách điên cuồng, rồi lại môi lưỡi quấn quýt không muốn tách rời.
Đến lúc này Hoắc Ninh Tuyết đột nhiên rên lên một tiếng thì anh mới lấy lại lý trí mà dừng lại, anh nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, nói:
- Hôn nay em có lịch trình gì không? Nếu như xong việc sớm anh sẽ qua tìm em.
- Em và mẹ định sẽ đi mua sắm đó, nếu như anh xong việc thì cứ đến đi.
- Được rồi. Vậy em đi cẩn thận, nhớ mang giày thấp thôi đấy, phải rồi, cũng không được mặc váy quá dài nữa. Mặc áo dày một chút, tuy hiện tại vẫn là mùa xuân nhưng lạnh lắm đấy, với cả…
Hoắc Ninh Tuyết thấy nhức nhức cái đầu rồi đó, để Hứa Dịch im lặng thì cô liền hôn lên môi anh, khi anh đã bình tĩnh và im lặng rồi thì cô mới nói:
- Em biết rồi, em biết rồi, em biết rồi mà… Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời của anh, được chưa?
- Nhưng anh vẫn không yên tâm, không được, hay anh đi với em nha?
Hoắc Ninh Tuyết nhìn anh khẩn trương mà không nhịn được cười, tại sao chồng của cô có thể đáng yêu như vậy chứ? Vậy thì Nguyệt Y đáng yêu chắc chắn là di truyền từ anh rồi.
Cô còn tựa đầu vào lòng anh, Hứa Dịch cũng vòng tay ôm chặt lấy vợ mình, cái ôm của anh làm cho Hoắc Ninh Tuyết cảm thấy ấm áp và an toàn, nhưng cô vẫn nói:
- Anh đừng lo, còn có mẹ đi với em mà. Chẳng lẽ có mẹ ở ngay bên cạnh mà anh còn lo lắng sao?
- Anh biết mẹ có kinh nghiệm, nhưng anh không yên tâm về em đó.
Hoắc Ninh Tuyết liền há hốc nhìn anh. Ủa alo bạn êi? Bạn nói vậy là có ý gì đây? Tôi là tôi trưởng thành rồi đấy, tôi là mẹ của Nguyệt Y luôn đó, bạn không yên tâm là không yên tâm cái gì chứ?
Hứa Dịch thấy rõ trên mặt cô hiện lên hai chữ “bất mãn” liền bật cười, sau đó anh cũng hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ à, em ham vui lắm, lỡ mà gặp chỗ đông người thì sao?
- Nếu chuyện vui thì phải hóng hớt chứ?
Đấy, đó chính là lý do anh không yên tâm đó. Vợ anh nhanh chân như sáo vậy, lỡ mà mẹ hốt không kịp rồi sao? Lỡ vợ anh xảy ra chuyện gì rồi sao đây? Cô vợ ham chơi này đúng là… Không thể yên tâm được mà.
Hoắc Ninh Tuyết nhìn anh, cô liền cười, rồi lại nói:
- Em đùa thôi.
Đến đây cô lại nắm tay của anh đặt lên bụng nhỏ của mình, còn giả giọng con nít, nói:
- Papa đừng lo lắng, con sẽ không để mama gây chuyện đâu mà, papa cứ giao cho con.
Nhưng Hứa Dịch lại nhìn cô bằng cặp mắt “Em nghĩ anh có thể tin hai mẹ con em không?”.
- Hứa Dịch, chú nhìn em như vậy là hết thương em rồi đúng không?
Thôi, nóc nhà mà giận là khó dỗ lắm, anh liền ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Được rồi, vậy nếu có chuyện gì phải báo anh ngay, biết chưa?
- Dạ, yêu chú nhiều.
Phù, đúng là dọa chết anh rồi.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...