Hạt mưa nặng nề rơi xuống, chẳng bao lâu đã rửa ráy khắp mọi nẻo đường. Đoàn Thính Lăng ngồi trên bậc cửa cùng với Đoàn Vũ Thư rúc trong lòng cậu ngắm nhìn màn mưa trắng xóa ngoài kia.
Đoàn Vũ Thư rùng mình, nắm áo khoác của ông anh mình khép kín lại, yếu ớt cất tiếng: “Anh hai, còn kẹo không?”
Cậu thò tay vào cặp móc thêm vài viên nữa đưa cô bé, ngán ngẩm than vãn: “Ổng bả làm gì không biết, đứa con gái rượu của mình cũng không nhớ mà đón.”
Đoàn Thính Lăng nhịp nhịp chân, cất giọng sầu đời: “Mưa hôm nay lạnh như lòng người vậy~”
“Tôi cô độc giữa cơn giông oanh liệt, chỉ riêng người là ở bên tôi thôi~”
Đoàn Vũ Thư vỗ tay ‘bạch bạch': “Hay quá!!!”
Cậu phụt cười, ôm cô bé lắc lư: “Trú mưa dưới mái hiên~ Sấm chớp rạch trời~ Định mệnh là đây~”
“Trời mưa tầm tã tan đi phút chốc”
“Người ấy và tôi đã nghe giọng nhau~”
"Lúc này cậu cảm thấy gì..."
“Rầm!”
Đoàn Vũ Thư lớn tiếng hét lên “Đói!”
“Ê! Ê! Mấy đứa!”
Cả hai quay về sau có tiếng phát ra. Một ông chú trung niên ngồi trên ghế trong phòng bảo vệ tay quơ quơ cây dù, cười ‘ha hả': “Mày hát mà chú muốn sầu theo luôn ấy!”
“Nè! Chú mày chỉ có cây dù này thôi, mang theo mà kiếm gì ăn đi.” Ông lại chỉ chỉ chiếc xe đạp đang gác vách tường “Để chú giữ cho, bữa nào lấy cũng được.”
Đoàn Thính Lăng vui vẻ cười ‘he he' đến nhận dù bằng hai tay, nói đùa: “Con lấy dù chú giữ xe, này hơi lỗ nha.”
Ông cười vỗ vai cậu “Biết vậy thì nhớ lấy đó.”
Cậu cõng Đoàn Vũ Thư trên vai vẫy vẫy tay với ông chú bảo vệ tốt bụng rồi bung dù đi vào màn mưa. Ông chú nhìn họ rồi ‘chẹp chẹp' miệng: “Thằng nhóc đẹp trai đó cười tươi ghê, nhìn một phát là thương ngay.”
Đoàn Thính Lăng che ô vọt vào tiệm bánh bao gần đó rồi thở phì phò: “Một cái... bánh bao, thêm ly sữa đậu nành ấm đi ạ!”
Bà chủ lập tức chuẩn bị rồi đưa cậu. Cậu định thả Đoàn Vũ Thư xuống nhưng bỗng nghĩ đến gì đó liền khựng lại, ngập ngừng lên tiếng: “Ờm, thêm hai... không, ba cái bánh và một ly sữa nữa đi ạ.”
Đoàn Thính Lăng đang nghĩ đến cục xúi quẩy gặp trên đường. Tên đó trông như sắp chết ấy, không biết giờ sao rồi. Để thằng quỷ ốm ở đó làm lòng cậu cứ cấn cấn, khó chịu vãi ra. Thế nên vì bản thân và vì xã hội, cậu sẽ hóa thân thành người của 'Hội Chữ thập đỏ'.
Quào! Không hổ là cháu ngoan của Bác.
Đoàn Vũ Thư gác cằm lên mái tóc xoăn mềm nhận lấy bánh bao ấm nóng cậu đưa, khó hiểu: “Anh hai, em đâu ăn nhiều vậy đâu?”
Cậu đưa tiền cho bà chủ, bâng quơ trả lời: “Từ thiện.” Nói xong liền vỗ vỗ chân cô bé: “Bám chặt vào, anh chạy đó.”
Cô bé ngoan ngoãn câu chân lại, Đoàn Thính Lăng một lần nữa xông ra màn mưa. Có mấy lần đạp rong suýt trượt té, nhưng hên nhờ trời độ nên vẫn chưa sứt mẻ gì. Mấy phút trôi qua, người cần tìm rốt cuộc cũng bắt gặp. Cậu chạy một bước lớn vào trong mái hiên rồi chống tường thở như trâu.
Đoàn Thính Lăng ngồi bệt dưới đất, thả Vũ Thư xuống rồi quay sang người kế bên đang ngó mình chằm chằm, xòe ba cái bánh bao thơm phức: “Ăn không?”
Hắn nhìn thẳng vào mắt tên trông như Tây đã trùng hợp gặp mấy lần, nén lại cơn đói như xé rách bao tử, khàn giọng: “Anh... muốn gì”
“Hả?” mưa quá to cộng thêm hắn nói quá nhỏ nên Đoàn Thính Lăng chả nghe được gì. Khi sáp tai lại nghe thì hắn như bị giật mình, ngã sang bên kia.
Mí mắt cậu giật giật, chơi xấu lấy bánh bao ra ụp vào miệng hắn nhưng cái mỏ kia lại đóng chặt không chịu mở. Đoàn Thính Lăng tức cười: “Đói xỉu bây giờ, ở đó mà ngại với chả ngùng! Tôi đặc biệt mua cho nhóc đó! Ăn đi!”
Có lẽ do bị mắng hoặc cũng có thể do không chịu được sự cám dỗ của bánh bao, hắn há miệng ra cắn một miếng.
Vỏ bánh mềm mịn ngòn ngọt kích thích nước bọt chảy ra. Hắn nhai hai ba cái liền nuốt trọn, liếc nhìn cậu một cái sau đó vươn tay nhận lấy bánh. Đoàn Thính Lăng thở phào nhẹ nhõm, thấy tướng ăn như hổ đói của hắn thì hết hồn: “Từ từ! Nghẹn thấy bà cố nội bây giờ!”
Đoàn Vũ Thư chậm rãi hớp một ngụm sữa đậu nành, kéo áo ông anh đang tận tâm ‘từ thiện' cho người lạ hoắc kia: “Ai vậy hai?”
Đoàn Thính Lăng cười tủm tỉm: “Biết chết liền, đợi xíu.” cậu cất giọng hỏi tên đang ăn điên cuồng “What your name, bro?”
Lúc này mưa cũng dần nhỏ lại, mảnh đen tan đi, ánh mặt trời le lói xuyên qua tầng mây dày. Không còn quá nhiều tạp âm nên cậu dễ dàng nhận được câu trả lời.
“... Vu Dục Tân.”
Thanh âm vừa trầm vừa khàn, lạnh lẽo âm u làm người ta muốn ngoáy lỗ tay một cái. Cậu nghĩ thầm: giọng này không thích hợp để hát cho lắm. Tào lao trong phút chốc liền lấy lại tinh thần, cười tươi rói đưa tay ra: “Đoàn Thính Lăng.”
Vu Dục Tân nhìn bàn tay đưa ra, không phản ứng. Đoàn Thính Lăng cũng chẳng để ý mà thu tay lại, đứng lên: “Mai mốt đừng có tự nhiên xông ra ngoài đường đó, không phải người nào cũng tốt tính như anh đây đâu.”
“Thư, về nhà nào.”
Đoàn Vũ Thư chạy bước nhỏ lại rồi nhảy lên lưng anh mình. Cậu cầm dù chần chừ một lát liền quay đầu nói: “Đi chung không? Tôi sợ một chút mưa nữa đấy.”
Vu Dục Tân đứng im không nhúc nhích, cậu thở dài đi đến.
Nói chuyện với hướng nội mệt mỏi quá.
Tay cậu định khoác vai hắn bỗng dưng khựng lại chuyển qua nắm áo khoác lôi đi.
Nghe nói có một số người rất bài xích việc đụng chạm. Hồi nãy cậu mới lại gần thì hắn đã né rồi, nếu mà khoác vai chắc giãy đành đạch quá.
Đoàn Thính Lăng nghĩ nghĩ một lát vẫn quyết định bung dù, kéo hắn ra ngoài. Vu Dục Tân nhìn áo khoác bị nắm, cam chịu bước theo. Tuy mưa vẫn tí tách rơi nhưng ngoài đường dần xuất hiện xe cộ qua lại, mọi người rất nhanh trở về với nhịp sống hối hả như trước.
Đoàn Thính Lăng nghiêng ô cho người kế bên rồi hỏi: “Nhà ở đâu?”
Đã thế này rồi, hắn im lặng chỉ tổ phí thời gian nên nhanh chóng trả lời: “Khu dân cư số 1.”
Đoàn Thính Lăng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới như sinh vật lạ. Cậu thường xuyên đi đây đi đó nên miễn cưỡng xem như thổ địa vùng này, tất nhiên cũng biết chỗ đó. Nếu phải giới thiệu tóm tắt thì chính là khu đầy mùi tiền và mùi chanh sả. Nghèo nhất trong đó cũng có tận hai chiếc xe hơi.
Vậy rốt cuộc ở nơi của các ông hoàng bà chúa sao lại xuất hiện một tên ốm tong ốm teo, đói đến ngất xỉu thế?
Giới thượng lưu phức tạp quá.
Trong đầu cậu xuất hiện mấy bộ truyện về tranh đấu gia tộc, con ngoài giá thú vân vân và mây mây.
Đến khi vấp phải miếng nền nhô lên mới giật mình nhận ra mình nhìn người ta hơi lâu. Cảm nhận cảm xúc của hắn dần khó chịu thì cậu như không việc gì thu lại ánh mắt, cười giả lả: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai.”
Thái độ thành khẩn của cậu ngược lại làm Vu Dục Tân không biết phản ứng thế nào, đành quay đầu sang hướng khác.
Đã biết địa điểm cần đến, Đoàn Thính Lăng kéo theo tên khó ở này rẽ vào cái hẻm rợp bóng cây như thằng bất lương ỷ lớn hiếp yếu. Mặt Vu Dục Tân hơi trầm xuống, mãnh liệt giãy giụa. Nhưng tí cận thì sao đọ lại tí đô, cứ như vậy bị lôi đi. Đến khi trong đầu hắn vừa xuất hiện ý nghĩ đánh người thì giọng nói dễ nghe của người kia vang lên.
Đoàn Thính Lăng bất mãn buông tay: “Giãy cái gì? Tôi ăn thịt cậu hả?”
“Tôi cho cậu ăn thì có, nhóc đây là ăn cháo đá bát.”
Tên đã ăn ba cái bánh bao nghẹn họng, không nói gì lùi xa khỏi cậu. Cả hai một người câm như hến một người hát hò suốt dọc đường, ai nhìn vào cũng khẳng định hai thằng này chả hợp cạ tí nào.
Cứ như mùa xuân và mùa đông.
Khu dân cư số 1 không xa lắm, khi cậu hát nốt câu cuối thì họ đã dừng chân trước cổng rồi. Đoàn Thính Lăng đuổi như đuổi giặc: “Tới nơi rồi! Đi đi! Nhanh lên để ướt mưa đó, bái bai.” Sau đó còn nhịn không được bồi thêm một câu “Mai mốt đói thì cố gắng kiếm gì đó mà ăn, đừng có ngất nữa đấy...”
Vu Dục Tân không đợi cậu dặn hết đã vọt vào trong, chạy được một đoạn thì tốc độ dần chậm lại rồi đứng dưới tán cây. Hắn hơi quay lại nhìn hướng kia, thở ra một hơi.
Nãy giờ cứ cảm thấy mình đã thiếu tên ‘ân nhân' một thứ gì đó rất quan trọng nhưng không nhớ được, bây giờ thì biết rồi.
Là lời cảm ơn.
Cũng chẳng thể trách hắn được, vì đã rất rất lâu rồi thậm chí là chưa từng... gặp chuyện gì cần đến câu đó cả.
Hắn hơi bâng khuâng một lúc nhưng người thì chắc cũng đi rồi, nghĩ cũng chẳng có ích gì. Họ chỉ là lướt thoáng qua nhau, gặp gỡ trong chớp mắt thôi, không cần để ý đến thế. Với lại...
Đối với người ‘ân nhân' chớp nhoáng này, tránh xa hắn mới là tốt nhất cho anh ta.
Đứng yên vài phút hắn mới tiếp tục cất bước. Khi đi ngang qua căn biệt thự có ai đó đang loay hoay ngoài vườn thì một giọng nói gọi hắn lại. Vu Dục Tân nghiêng đầu nhìn, một cậu trai mảnh khảnh chạy bước nhỏ đi ra.
Y ho vài cái mới ngập ngừng hỏi hắn: “Lúc trưa... họ có đánh cậu phải không? Chắc cũng bị thương nhỉ?” nói rồi liền ngượng ngùng “Xin lỗi... vì không giúp cậu. Nhà tôi có dụng cụ y tế đấy, để tôi...”
“Không” hắn thờ ơ “Khỏi cần quan tâm tôi.”
Hồi trưa do hơi choáng váng nên lỡ va vào rồi làm đổ ly trà sữa của cô gái kia. Vì lí do gia đình nên ngay từ đầu mọi người chẳng có thiện cảm với hắn rồi, tai nạn xảy ra tất nhiên bị chửi mắng dữ dội. Có tên nóng nảy còn đạp hắn một phát ngã ngửa rồi kéo nhau bỏ đi. Cú đá mạnh cộng thêm quá đói mới chóng mặt không chú ý đường đi, kéo theo hàng loạt điều bất ngờ chưa từng có cho hắn.
Vu Dục Tân cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Trả lời xong hắn liền không quan tâm đến cậu ta nữa. Cậu trai mím môi hơi mất mát nhưng cũng không dám nói gì. Một cô gái ló đầu ra, bất mãn dùm bạn mình: “Cái thằng quỷ đó đúng là kì cục! Người ta muốn giúp đỡ cũng không cho nữa!”
“Chỉ có mình Phương Du tốt bụng mới giúp người như ông thôi!!!”
Tiếng hét chói tai như chẳng đến được tai hắn. Dần dần trong tầm mắt xuất hiện một căn biệt thự bao trọn cuối đường xuất hiện, vô cùng rộng lớn và xa hoa. Vu Dục Tân đẩy cổng sắt rồi giẫm lên nền gạch xuyên qua khu vườn, tiến thẳng vào nhà.
Bên trong có kha khá người làm đang dọn dẹp vậy mà khi người cũng được xem là cậu chủ như hắn vào lại không có bất cứ hành động nào, thái độ này ngay lập tức xác định địa vị của hắn tại nơi này. Vu Dục Tân cũng chả ngó ngàng tới ai, nhanh chóng bước trở về phòng của mình.
“Cạch”
Hắn ngồi bệt xuống sàn, lấy tập tranh may mắn vẫn chưa bị hư hao gì ra vuốt ve. Tạm thời đầu óc như vực sâu đen thui của hắn không nghĩ được gì, bởi trong đấy hiện giờ chỉ còn tiếng hát ma quỷ kia thôi.
Như ma quỷ thì thầm vậy, làm hắn phải đắm chìm trong sự thoải mái đầy nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...