Sáng sớm 7h 38’.
Trầm Thù Sắc vẫn còn đang mê man trong giấc mộng, nói chung, cô nếu
không có kế hoạch chụp ảnh lúc sáng sớm, thông thường thì 8 rưỡi mới mò
dậy, lề mề đến tận 9 rưỡi sáng mới có mặt ở công ty.
Sau khi việc chụp ảnh đã hoàn tất, cô liền gọi điện cho Kim Khải Lập, cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, cô không muốn vội vã đi gặp CaSe. Ngay cả trang bìa tạp chí thương mại cũng chỉ cần một, không cần tiếp thêm
người nào khác nữa.
Một mặt là cô mấy ngày nay gặp nhiều chuyện phiền phức, cả người mỏi
mệt rã rời, mặt khác Đại Tiểu Tinh Tinh sắp trở về, cô muốn chuyên tâm
chăm sóc cho chúng. Còn nữa, tâm trạng cô vẫn không yên ổn, chỉ sợ không có cách nào làm ra được tác phẩm hoàn hảo.
Lúc này vẫn chưa đến 8h, tiếng chuông điện thoại đột nhiên réo rắt
vang lên. Đang trong trạng thái mơ màng, Trầm Thù Sắc kéo chăn trùm lên
đầu, để mặc cho điện thoại rung một hồi, kẻ nào ở đầu bên kia không thấy trả lời tự khắc sẽ bỏ cuộc thôi. Chuông kêu hai ba lần rồi ngừng, nhưng một lát sau lại tiếp tục.
Mới sáng sớm, có chuyện gì quan trọng vậy? Trầm Thù Sắc bị tiếng
chuông đánh thức, không thể ngủ tiếp được nữa, từ trong chăn thò tay ra
lấy điện thoại, vừa nhìn màn hình, cô nhăn mặt, nhớ tới dãy số đã lâu
không gặp này, lập tức nói: “Đại minh tinh, anh nên tìm tự một cái lý do hợp lý cho việc đánh thức tôi dậy lúc sáng sớm đi!”, tuy nói vậy nhưng
ngữ điệu không có ý nghiêm khắc.
“Đã lâu không nghe giọng nói của cô rồi”, thanh âm trầm thấp, quyến rũ mê người cất lên.
“Anh dạo này có khỏe không?”. 4 năm trước hắn ngất xỉu trên sân khấu
trong lúc biểu diễn, dẫn đến không ít chuyện rắc rối, trong đó phiền
toái nhất không phải là việc bọn họ 2 ngày 3 đêm ở cùng một chỗ sao?
“Rất tốt, mỗi năm làm một phim điện ảnh, công việc kể ra cũng gọi là
nhàn nhã”, dừng một chút, “Vậy còn cô thế nào? Tuy nói thần may mắn hình như đặc biệt quan tâm đến cô, nhưng loại bệnh này hình như là sau một
thời gian lại tái phát”.
“Ừ, tôi biết”, đúng rồi, hình như nên đi khám lại thôi, “Hôm nay sao tự nhiên lại gọi đến sớm vậy?”.
“Sắc Sắc, có tin mới về cô đấy”
Trầm Thù Sắc hơi run một chút, nhớ đến gần đây bộ ảnh mới của Phương
Vân Húc sắp xuất bản, có thể cánh báo chí lại cần tìm chuyện hay để bới
móc chăng?, “Hm! Có thể là tin về tác phẩm mới nhất sắp đưa ra thị
trường đi”.
Cô vì việc giúp các ngôi sao chụp ảnh nghệ thuật, việc bị đưa lên bản tin cũng không phải lần đầu, hơn nữa cô cũng đã bị họ gọi là “Dục nữ”,
cho nên lại càng dễ thành đề tài bàn tán.
Tin tức bây giờ giống như rác rưởi, còn rẻ mạt hơn cả giấy vệ sinh,
các ngành các nghề chỉ cần nhắc đến hai chữ “Mỹ nữ”, đều sẽ xôn xao một
hồi, tốn một ít giấy mực của báo chí. Tỉ như có lần cô nhìn thấy một cái tiêu đề đọc lên làm người khác cười lăn lộn – “Nữ đạo chích, náo loạn
cục cảnh sát!”. Ôi giời ơi ………
“Thật không?”
“Tùy anh thôi!”, là mỹ nữ thì đã sao, danh tiếng không tốt thì sao.
“Tôi đang muốn hỏi, việc cô cùng chồng trước đi thuê phòng khách sạn ở chung là thật hay giả?”.
Trầm Thù Sắc giật mình, hoàn toàn tỉnh ngủ, “Ai? Ai nói ra chuyện đó?”
Nói ra ư? Tức là có việc như vậy sao? “Trên tuần san, tạp chí nào
cũng có, cô muốn xem phiên bản nào? Mấy cái tiêu đề đều cực kì kích
động, trên tuần san còn chỉ rõ hai người ở chỗ nào, lại còn có ảnh chụp
cô bám chặt, ỷ ôi trong lòng hắn.
Cái …. Cái gì? Có còn thiên lý nữa không? Bộ dạng đà điểu của cô mà
cũng bị đem lên mặt báo sao? Tâm tư cô bắt đầu rối loạn, không ổn, không ổn rồi, “Trên … trên báo viết cái gì?”
“CEO tập đoàn Liên Hãn giữa thanh thiên bạch nhật cùng vợ trước vào
khách sạn nghỉ ngơi, thân mật hơn một tiếng đồng hồ, rất có khả năng sẽ
tái hợp, còn có cái gì … Nhiếp ảnh gia nổi tiếng Trầm Thù Sắc cùng với
chồng trước bất chấp dị nghị, tự nhiên vào nghỉ ở khách sạn của mình”,
hắn tùy tiện đọc hai bài báo mới nhất.
Giữa thanh thiên bạch nhật? Một tiếng đồng hồ? Lại còn thuê chung
phòng nữa? “Không phải! Đó là do chân tôi bị thương, hắn giúp tôi đi
băng bó lại!”, cô vội vàng giải thích, “Là mấy ngày trước tôi đi từ chối thân cận thay cho hàng xóm, sau đó xui xẻo thế nào lại gặp Hách Thừa
Hôn, lần này chúng tôi không có làm gì cả, thật đó!”
“Vậy có nghĩa là cô với hắn cùng vào khách sạn không chỉ có lần này?”
Nhận ra mình vừa nói sai, Trầm Thù Sắc liền ngậm miệng.
“Hóa ra cô với chồng cũ tuy là chia tay nhưng vẫn còn vương vấn không rời!”, đầu bên kia có kẻ đang cười gian xảo.
“Cái gì mà vương vấn không rời? Chúng tôi duyên đoạn nghĩa tuyệt rất
sạch sẽ, được chưa? Đêm hôm đó phong lưu chẳng qua chỉ vì tôi uống hơi
nhiều rượu …… Ak …..”, cô cực kì muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Hắc hắc hắc ……. biện bạch ghê nhỉ?”
Phiền, phiền chết được a!!! “Tôi với hắn thực ra không phải như anh
tưởng tượng đâu!”, cô ỉu xìu nói, mái tóc xõa tung trên vai, cực kì ảo
não.
“Cô uống say, Hách Thừa Hôn cũng uống say?”
“Không có, thực tế là hắn đến đưa tôi về nhà”
“Là thế này, để tôi nói cho cô biết, nam nhân thực sự là một loại
động vật rất kì quái, trừ khi hắn coi cô là đối tượng để qua đêm một lần rồi thôi, còn nếu không, trên giường tuyệt đối không phải là kết thúc,
mà sẽ là bắt đầu”
“Anh nhầm rồi, hắn …. hắn cũng không yêu tôi”
“Sắc Sắc, từ trước giờ tôi đã muốn nói, cô xem ra vẫn chậm hiểu như
xưa”. Chuyện của Trầm Thù Sắc và Hách Thừa Hôn từ lâu nay hắn vẫn luôn
quan sát tìm hiểu.
Hách Thừa Hôn là kiểu người cao ngạo lãnh đạm, cũng không phải loại
đàn ông phong lưu, thích chơi bời khắp nơi. Việc hắn muốn cô mời hắn bữa cơm, lại còn liên tục cùng cô gặp rắc rối, đương nhiên hắn đối với cô
tình cảm chắc chẵn sẽ không dừng ở mức “đơn thuần”, càng không cần nói
đến chuyện hắn cùng cô qua đêm.
“Đâu có ….. ”, cô tất nhiên không ngốc đến mức không nhận ra Hách
Thừa Hôn không giống trước đây, cô thà tự coi như là mình tưởng tượng
nhiều đi, còn hơn là bày tỏ nhầm tình cảm.
“Giữ gìn bản thân vừa đủ là một điều tốt, nhưng cứ khư khư giữ mình thì lại đuổi chuyện tốt đi đấy”.
“Hồi cô lấy hắn, cô có chắc chắn là hắn không có tình cảm gì với cô không?”
“Chắc chắn là không có! Anh cũng biết, hắn nghĩ tôi câu dẫn hắn là vì muốn vào làm dâu nhà giàu có. Không riêng mình hắn, bất luận kẻ nào
cũng đều không thích bị gài bẫy như vậy, huống chi sau đó lại phải cưới
đối phương. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ hận hắn đến tận xương tủy, cả đời
không muốn nhìn mặt hắn”. Đối với cô, trong 3 tháng ngắn ngủi, sự tiếc
nuối của cô còn lớn hơn hắn bất mãn, có thể vì lý do đó đi. Mặc dù, tất
cả đều là nguyên do gây nên hiểu lầm không thể giải thích.
Sở Hành thở dài thườn thượt, nếu như nói Hách Thừa Hôn cho rằng bị
Trầm Thù Sắc gài bẫy, chi bằng nói kẻ gọi là Đại minh tinh này, như báo
chí đưa tin, chính là người thứ 3 thông đồng với Trầm Thù Sắc lừa gạt
hắn đi.
2 năm trước hắn tới định cư ở Mỹ, lần này là vì tuyên truyền cho bộ
phim mới mà trở về, “Đàn ông, nhất là loại người yêu cầu khắt khe như
Hách Thừa Hôn, làm việc cẩn trọng, nghiêm túc, chắc chắn sẽ không tùy
tiện bị câu dẫn dễ dàng như vậy. Cho dù chỉ là tình một đêm, không phải
hắn cũng có ấn tượng gì đó sao? Cô cho rằng loại cảm giác hứng thú, rồi
tình cảm sâu đậm này là từ đâu mà ra? Chẳng lẽ không phải là hắn từ lần
đầu gặp cô đã bị hấp dẫn?”
Đúng vậy, cô vẫn còn nhớ rõ cái đêm cô chủ động câu dẫn Hách Thừa
Hôn, hắn quả thực đã nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, loại biểu tình này
…. thực sự là vô cùng kích thích người khác ….. Làm cô có cảm giác,
không rõ là ai đang câu dẫn ai.
“Vậy anh nói cho tôi biết, cứ coi như hắn thực sự thích tôi, sau đó
vui vẻ mà ở bên cạnh tôi, vậy sao lúc đó, sau khi ly hôn, hắn không hề
đi tìm tôi, thậm chí ngay cả một cơ hội để gặp mặt cũng không có?”
“Vấn đề này vì sao không đi hỏi hắn? Có lẽ hắn sẽ cho cô câu trả lời hợp lý”.
“Không cần”, Trầm Thù Sắc giọng nói nhu hòa đi một chút, “Chúng ta
suy nghĩ nhiều quá, chuyện vừa rồi hắn và tôi gặp lại có lẽ chỉ đơn giản là trùng hợp, huống chi hắn đã bắt đầu đi xem mặt rồi”. Cô đem chuyện
xảy ra hôm đó thuật lại một lần, “Hắn …. hình như đối với bạn tốt của
tôi rất có hứng thú”.
Giọng điệu thật chua xót! Trầm Thù Sắc quả thật vô cùng thương tâm a! Nhưng chuyện này theo hắn thấy, dường như Hách Thừa Hôn trong lời nói
còn có ý đồ khác, giống như đang thử cô vậy.
Thử hỏi, với tính cách điềm đạm như Hách Thừa Hôn, không thể nào lại
thông qua vợ cũ để theo đuổi bạn tốt của cô. Rất không bình thường, cực
kì không bình thường a.
Kỳ quái ghê, nam giới và nữ giới cảm nhận khác nhau đến vậy sao? Rõ ràng là người trong cuộc thường mù quáng mà.
Ha ha, nam nhân này đối với vợ trước của hắn, không chỉ là một chút
mờ ám mà thôi! Hắn bắt đầu có hứng thú muốn xem xem Hách Thừa Hôn sẽ làm thế nào. Hắn đem câu chuyện trở về chủ đề tin tức ngày hôm nay, “Tin
đồn lần này quả thực không hề nhỏ”.
Trầm Thù Sắc như sực nhớ đến cái gì, âm điệu bắt đầu mang theo ý cảnh cáo, “Sở Đại minh tinh, chuyện lần này, đừng nói là anh cũng có tham
gia làm náo loạn đi?”. Cô thấy hơi lo lo, chỉ sợ hắn lại giống như mấy
năm trước làm ra loại sự việc không ra gì như thế. Làm cô vừa mới câu
dẫn được Hách Thừa Hôn, ngày hôm sau đã bị giới truyền thông tóm được
lôi lên trang nhất.
Kỳ thực khi đó, người gài bẫy Hách Thừa Hôn chính là Sở Hành, tuy là
hắn có ý tốt muốn giúp cô, nhưng lại khiến cô bị Hách Thừa Hôn căm hận,
làm cô hết đường chối cãi.
Cô phải giải thích thế nào đây? Nếu đem toàn bộ bí mật nói ra, sự
nghiệp điện ảnh của Sở Hành coi như đi tong. Thời điểm đó, cô đối với
Hách Thừa Hôn cũng không có tin tưởng sâu sắc cho lắm, ngay cả bây giờ,
nếu như phải chọn, cô cũng cam tâm tình nguyện im lặng mặc cho hắn hiểu
lầm mà thôi.
Sở Hành lập tức kêu oan: “Sắc Sắc, tôi hôm qua vừa mới xuống máy bay nha!”.
“Trời mới biết, anh quan hệ rất rộng rãi”. Hiện nay thông tin liên
lạc phát triển, có việc gì xảy ra, chỉ cần gọi một cú điện thoại, thì
cho dù là nửa đêm cũng lôi được đám phóng viên ra khỏi chăn.
“Thực sự là không phải tôi, theo như quan hệ giữa chúng ta, nếu như
tôi là loại người đi lừa gạt cả thiên hạ, thì nhất định cũng sẽ chừa cô
ra”.
Trầm Thù Sắc thở dài, đúng vậy, hắn lừa gạt cô thì có ích lợi gì?
“Tôi biết rồi. Thực ra cũng không cần coi sự việc nghiêm trọng quá, ngày hôm nay ầm ĩ một phen, đến tuần sau sẽ bị người quên đi thôi”.
Nha đầu kia, thật sự không biết cô ta trời sinh tác phong vô tư quá
mức, hay là thiểu chín chắn đây? “Đó là nói về những người đứng ngoài
xem náo nhiệt, còn với đương sự hoặc người nhà đương sự thì khác nhiều
đấy. Tin tức về hai người náo loạn như vậy, cô nghĩ Hách Thừa Hôn sẽ
nghĩ thế nào?”
“Có thể nghĩ thế nào? Tâm tình bị chấn động một phen rồi thôi, coi
như là đi trên đường xui xẻo bị chó cắn một miếng đi”. Tên tổng tài cá
tính lãnh ngạo kia khẳng định sẽ cực kì khó chịu.
“Vậy còn mẫu thân dữ dằn của hắn? Cô nghĩ bà ta sẽ phản ứng thế nào?
Giống cô tin tưởng một tuần sau lại sóng yên biển lặng sao?”. Việc chung thân cả đời của con trai, Lữ Tú Trang đương nhiên là người sốt ruột
nhất.
Nếu như bà ta xem báo ngày hôm nay, biết được con trai yêu dấu đúng
hôm xem mặt thì biến mất, lại còn đi dây dưa với vợ cũ của hắn – còn cô
thì dễ dàng mà lôi kéo ôn thần số một đi thuê phòng, há có thể im lặng
mà nuốt trôi cơn giận này được chăng?
Ách! Cô thế nào lại quên mất nhân vật khủng bố số 1 này được. Trầm
Thù Sắc day day huyệt thái dương, “Dạ dày tôi bắt đầu có vấn đề rồi!”.
“Vậy cô mấy ngày tới tốt nhất nên mang thuốc dạ dày theo người, cả thuốc cao huyết áp nữa”.
“Tại sao lại phải mang thuốc cao huyết áp?”, cô vốn có bệnh loét dạ dày, nhưng huyết áp thì đâu có vấn đề gì?
“Lão bà đó thấy cô, huyết áp khẳng định sẽ tăng vọt lên 200, nhỡ bà
ta bị trúng gió lại liên lụy cô phải làm tròn trách nhiệm chăm sóc”.
Cô bật cười, “Ăn nói xui xẻo. Tự vả vào mồm đi! Nếu bộ mặt này của
anh bị đám người hâm mộ biết được thì không biết sẽ thế nào đây?”
Hắn cười tỏ vẻ tự tin, “Còn có thể thế nào, họ thấy tôi càng thẳng
thắn lại càng say mê, càng dễ bị cuốn hút hơn, OK? Mà thôi. Tôi gọi điện đến cũng chỉ để nói cho cô tin này thôi”.
“Anh lần này định ở lại bao lâu?”
“Công việc tuyên truyền cho phim cũng gần xong rồi, xong việc tôi có
thể nghỉ ngơi lâu một chút, cũng chưa quyết định thời gian”.
“Ừ, tôi …. tôi kĩ thuật chụp ảnh cũng khá hơn rất nhiều so với
trước”, đã lâu không gặp, cô rất muốn cùng hắn nói chuyện nhiều hơn,
cũng muốn nhìn thấy hắn. Thế nhưng hắn là ngôi sao đẳng cấp quốc tế,
nhất cử nhất đồng đều dễ bị người khác soi mói.
Bí mật giữa cô với hắn tuyệt đối không thể cho người ngoài biết được.
“Mỗi tập ảnh chụp của anh tôi đều nhờ người mua”.
“Ừ”, từ lâu nay mỗi khi hắn ra mắt phim, hay album mới, …. Thậm chí
những báo chí có tin tức về hắn cô cũng đều mua, rồi sau đó cắt ra cất
đi, như một cách để ghi nhớ tình cảm gắn bó giữa họ.
“Sắc Sắc, cô còn hận tôi không?”
“Không, tôi rất cảm kích anh”
“Tôi cũng rất biết ơn cô, càng biết ơn cô ấy”
Trầm Thù Sắc hai mắt hoe đỏ, nước mắt không kìm lại được mà lặng lẽ tuôn rơi.
—————–
Tại một gian riêng kín đáo trong nhà hàng, Trầm Thù Sắc cùng Lữ Tú
Trang ăn vận đẹp đẽ ngồi đối diện cách nhau bởi một cái bàn gỗ tinh xảo.
Hai người không nói gì, bầu không khí ngưng trọng, có thể nói là cực kì không hòa hợp, thậm chí có phần lúng túng, khó xử.
Cô trong lòng thầm nhớ đến cuộc nói chuyện với Sở Hành lúc sáng sớm,
không ngoài việc hắn dự liệu, Sở Đại minh tinh quả thật là thần cơ diệu
toán! Ngày sau nếu như hắn không đi làm minh tinh nữa, cô sẽ nhiệt tình
cổ vũ hắn chuyển nghề đi làm thầy tướng số, một lời nói ra tuyệt đối
không thể sai.
Hắn đoán chuẩn thật! Nếu như đi dự đoán kết quả sổ xố chuẩn như vậy thì tốt quá.
Hắn nói Lữ Tú Trang nhất định sẽ tới gặp cô, không ngờ đến chiều bà ta đích thực đã tìm tới.
“Sau khi cô ly hôn với Thừa Hôn, tôi thực sự không nghĩ đến chúng ta
vẫn có cơ hội gặp lại”. Lữ Tú Trang khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bức
người nói với cô.
Nếu có thể, Trầm Thù Sắc rất muốn thở dài, lời bà ta nói cũng chính là tiếng lòng của cô a.
Nói đúng ra việc phải đi gặp và nói chuyện với bà ta cũng không phải
là điều mong mỏi của cô, đã trải qua từng ấy chuyện, cô tự thấy nên ngậm miệng là hơn cả, không hé ra nửa lời, bà ta mắng chửi một hồi sẽ mệt
mỏi mà ngừng lại, cô nếu tranh luận thì chỉ càng làm bà nổi giận hơn.
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?”
“Uhm”, cô có thể thế nào?
“Cô cố tình dây dưa với con tôi là vì cái gì?”
“Bác gái, bác hiểu lầm rồi, chuyện viết trên báo chí chỉ là bề ngoài
thôi, cháu và anh ấy không như mọi người nghĩ đâu, chưa hề …. chưa hề có chuyện gì xảy ra cả”. Chột dạ.
Bà trừng mắt nói: “Đều lên giường rồi. Cô còn dám nói là chưa có gì phát sinh”.
“A!”
“Chuyện cùng nam giới lên giường đối với cô là thường xuyên như cơm
bữa, nói chưa có gì phát sinh, tin được sao? Mà cũng đúng, ngoài con
trai tôi ra, cô ở dưới chân còn có biết bao kẻ khác nữa! Ai chẳng biết
cô có biệt danh nhiếp ảnh gia “Dục nữ”, nam minh tinh muốn cô chụp ảnh
cho phải đáp ứng ở chung với cô dăm bữa nửa tháng, đời sống cá nhân của
cô …. thật là đặc sắc!”
Trầm Thù Sắc giận đến cực điểm, hai tay đã nắm chặt lại thành quyền. Hách phu nhân này thật là ….
“Cái loại phụ nữ lỗ mãng như cô, tôi đã sớm nhìn ra không xứng đáng
bước chân vào cửa, thực không biết cha mẹ cô là loại người thế nào, sinh ra một đứa không ra gì như cô?”. Nghĩ đến việc loại con gái không phù
hợp tiêu chuẩn của bà lại dám đi câu dẫn Hách Thừa Hôn, Lữ Tú Trang khó
có thể kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên trong lồng ngực, thật sự là
không thể chịu đựng được.
Năm đó bà thật ra đã dùng một ít thủ đoạn buộc con trai phải ly hôn
cô gái đó, 4 năm trước khi Thừa Hôn biết được việc làm xấu xa của Trầm
Thù Sắc đã tức giận đến mức kí tên vào đơn ly hôn, nhưng lại chần chừ
không đưa cho cô ta kí. Bà nhân cơ hội hắn có việc phải đi công tác xa,
lập tức đem đơn ly hôn giao cho luật sư xử lý, đương nhiên, vì sợ Trầm
Thù Sắc nhất quyết không chịu kí, hoặc đi làm lớn chuyện lên, bà tự ý
thay hắn chi ra một số tiền bồi thường không phải là ít.
Chỉ là sau khi con bà đi công tác trở về biết được việc ly hôn, phản
ứng của hắn lại nằm ngoài dự đoán của bà, càng ngày càng căm ghét, càng
ngày càng hận bà.
Trầm Thù Sắc sau khi ly hôn đã dọn ra ở trọ, cho đến khi xuất ngoại
không ai biết cô dời đi nơi nào. Mãi cho đến lúc Hách Thừa Hôn biết được cô ở đâu, thì cô ta đã chuẩn bị đi ra nước ngoài. Ngay sau đó hắn lên
đường đến sân bay, không ngờ gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường cao
tốc.
Bà ….dù thế nào cũng không tha thứ cho Trầm Thù Sắc.
“Cha mẹ cháu đều là người rất tốt, xin bác đừng nói như thế về họ”
“Nghe nói cô là con riêng, cùng dì cô sống nương tựa lẫn nhau. Mẹ cô
nếu là người đàn bà tốt thì nên lo cho con gái mình một nơi chốn tốt,
sao lại để cho cô trở thành con riêng được? Tôi chỉ sợ mẹ nào thì con
nấy, cô cùng mẹ cô đều là loại không ra gì cả thôi”.
Bà ta … thật sự là …. Khiến cô chịu nhục thì không nói làm gì, ngay cả cha mẹ cô cũng không buông tha, thật sự là quá đáng rồi !
“Hách phu nhân, cho dù cha mẹ vì lí do gì mà rời bỏ con cái, đối với
họ đều là nỗi đau không kể xiết, bà cũng là một người mẹ, có lẽ cũng
hiểu tâm trạng đó, vậy tại sao lại có thể nói ra những lời vô nhân tính
như vậy?”
Vô … vô nhân tính? “Cô … cô nói qua nói lại cuối cùng muốn ám chỉ tôi là đồ súc sinh?!”
“Không có ai ám chỉ như vậy, là do phu nhân tự vơ vào mình thôi”
“Cô …. rốt cuộc đã lộ ra bản chất đê tiện của mình!”
“Vâng! Cho dù là trước đây lúc còn là con dâu của bà hay là hiện tại, Thù Sắc đều một mực nhẫn nhịn, bởi vì bà so với tôi là người trên, bản
thân là bậc dưới tôi luôn luôn nhún nhường. Khi còn ở nhà họ Hách, tôi
cũng biết bà không ưa người con dâu này. Vì vậy luôn nhắc mình phải nỗ
lực cho đến khi được bà chấp nhận, cho mọi người biết tôi có ưu điểm,
không có tồi tệ như bà nghĩ, như vậy là sai sao?”
“Ha! Không nghĩ tới loại hạ đẳng như cô mà dám mắng chửi tôi, quá vô lễ rồi đấy!”
“Hách phu nhân là người khơi mào trước, vậy mà nói tôi vượt quá bổn phận ư?”
“Nếu như tôi nói, mẹ của bà cũng không biết dạy con, hay là bản tính
như sư tử Hà Đông, thói quen chửi đổng chanh chua hết đời cũng không bỏ
được, bởi vậy mới nói mẹ nào con nấy, nói vậy bà có mất hứng không?”
“Cô …!!!”
Từ trước đến giờ, chưa có ai dám nói như thế với bà, vốn được sinh ra trong nhà giàu có, lại là con một, cha mẹ cực kì nuông chiều bà, sau
khi kết hôn ngay cả chồng bà cũng phải nể bà vài phần. Bà đã bao giờ
chịu sự lăng nhục như vậy đâu? Lữ Tú Trang quả thực không thể tin vào
tai mình.
“Xem đi! Không phải chính phu nhân cũng đang phát điên đó sao?”
Lữ Tú Trang giận đến tím mặt, vung tay tát mạnh vào mặt Trầm Thù Sắc, “Ba” một tiếng, mặt cô bị đánh lệch sang một bên, khuôn mặt trắng như
sữa vằn lên dấu vết bàn tay đỏ rực.
“Cô nói ít đi cho tôi, Lữ Tú Trang tôi cảnh cáo cô, Thừa Hôn sắp tới
chuẩn bị kết hôn với thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, cô tốt nhất nên tránh xa con trai tôi ra, cửa lớn Hách gia không phải là chỗ cho loại
phụ nữ đốn mạt như cô bước chân vào đâu”.
Cái tát vừa rồi không hề nhẹ, Trầm Thù Sắc nghe trong miệng mình có
vị máu tươi, khóe môi cũng có một vết máu. Cô không nghĩ tới bà ta sẽ
đánh mình, sững sờ đến mức ngẩn người, sau đó cảm giác đau đớn lẫn nhục
nhã khiến cô tìm lại được tiếng nói của bản thân.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế, thần thái nghiêm trang, không hề e sợ mà nhìn thẳng vào người đàn bà kia, “Bà có chắc chắn là sẽ quản được con
trai mình không?”
“Cô…….”
Lời nói của cô mang theo một phần mỉa mai. “Nếu như thực sự quản lí
được anh ta, bà cũng không phải đến bây giờ cũng chưa tìm được một nàng
dâu tâm đầu ý hợp như vậy”. Lữ Tú Trang bất hòa với con trai từ lâu đã
không còn là một điều bí mật.
“Cái này không cần cô lo lắng. Nói chung không cần biết cô cùng Thừa
Hôn có quan hệ như thế nào, ngay lập tức tránh cho xa, bằng không sau
này người mất mặt sẽ là cô”.
“Mất mặt? Xin hỏi phu nhân, vì sao tôi lại phải mất mặt?”
“Nó sắp cưới vợ, một người vợ có cưới xin đàng hoàng. Nếu như khi đó
cô vẫn tiếp tục ve vãn nó, vậy cô thành ra cái loại người gì? Tình nhân? Người thứ ba? Hay là …. người hầu chuyện chăn gối?”
Hách Thừa Hôn cưới vợ, việc này do mẹ hắn chính miệng nói ra, vì sao lại khiến cô nảy sinh một loại cảm xúc lo âu khó hiểu?
Chuyện như vậy, cô thực sự có thể chịu được? Không! Chỉ cần tưởng
tưởng có người đàn bà khác gả cho hắn, cô đã …. đố kị đến phát điên!
Đột nhiên có dũng khí, cô thẳng thắn nói: “Một người đã có vợ, nhưng
còn dây dưa với người phụ nữ khác ở bên ngoài, bà nói xem, ai mới là
người phải mất mặt?”
“Cái gì?! Cô thực sự ….”. Ả đàn bà này thực sự là ti tiện bỉ ổi! Đi cướp chồng người khác mà còn vênh vang được như vậy.
Lờ mờ đoán được bà ta đang nghĩ cái gì, Trầm Thù Sắc cười cười: “Phu
nhân xin yên tâm, ta không có rỗi hơi mà đi làm cái việc đi tranh chồng
người như vậy, cùng là phụ nữ cần gì phải làm khó lẫn nhau, bà thấy
sao?”
Lữ Tú Trang hừ một tiếng, “Hãy nhớ kĩ lời cô nói, về sau đừng trở mặt đấy!”
“Tôi đương nhiên sẽ nhớ kĩ, không chỉ nhớ kĩ, còn đem thi hành triệt
để, bởi vì tôi đương nhiên chỉ muốn làm vợ cả, chỉ làm lão đại thôi!”
Bà thế nào lại không hiểu được ý tứ trong đó, “Cô …. Cô có ý đồ gì?”
“Chính là cái ý nghĩa mà bà vừa hiểu ra đó”. Bà ta nếu như không nghe ra ý của cô, sẽ không ngây ngô mà hỏi cô như vậy.
Ách! Lão thiên a! Huyết áp của bà ta chắc hẳn đang tăng vùn vụt, “Cô …. đã bị chồng bỏ rồi còn muốn tái giá trở về sao?”
“Đúng vậy”
“Không thể được! Tôi sẽ không chấp nhận! Huống chi, năm đó cô gả vào
cửa Hách gia, tất cả đều không phải do Thừa Hôn yêu cô, chỉ bởi vì tin
tức ầm ĩ, kinh động đến bà nội hắn tư tưởng bảo thủ, cô cho là bây giờ
có thể diễn lại bài cũ sao?”. Bà ta có chết cũng không nói cho cô biết,
sự thực Hách Thừa Hôn đối với cô không như lời bà ta nói, là hoàn toàn
không có tình cảm với cô.
Đều không phải do Thừa Hôn yêu cô, câu nói này giống như gai nhọn đâm sâu vào lồng ngực cô, thẳng một mạch vào tận tim. Đúng vậy, đó là điều
khiến cô nuối tiếc nhất …… Khi cô sinh hạ hai đứa con, sau khi sinh gặp
biến chứng nguy hiểm, lúc đó nghĩ đến bản thân có thể sẽ không trụ được, lại nghĩ đến, nếu còn có thể sống tiếp, cô nhất định sẽ giành lại trái
tim hắn.
Cho dù hắn vốn không yêu thương cô cũng không sao, vậy thì bắt đầu
lại từ đầu, nếu như sinh mệnh có thể quay trở lại, tại sao tình yêu lại
không thể?
Nhưng mong muốn này, mỗi ngày mỗi đêm trôi qua, cô đã quên mất, hay
là cô cố tình quên đi, bởi vì cô sợ lại một lần nữa đối mặt với thất
vọng.
“Hiện giờ tôi không hề diễn trò!”
“Cô …..”, nữ nhân này đang nghĩ cái quái gì vậy?
“Bà có thể ép anh ta đi xem mặt, tự mình chọn lựa những ứng viên mà
bà thấy vừa mắt giới thiệu cho anh ta, nhưng cuối cùng ai được chọn vẫn
là do hắn quyết định”.
Hôm nay tới gặp Trầm Thù Sắc, Lữ Tú Trang không hề muốn có được kết
quả như vậy, bà có cảm giác e ngại, người phụ nữ trước mặt bà không phải là Trầm Thù Sắc mà bà từng biết, không còn là người vợ nhu nhược yếu
đuối, cô trở nên kiên cường hơn, kiên trì hơn trước đây rất nhiều. “Cô
muốn bao nhiều tiền, tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô không dây dưa
với Thừa Hôn nữa”.
Cô lắc đầu, chua xót cười, “Tôi vẫn nhớ rõ nhiều năm trước bà đã nói
với tôi cùng một câu nói như thế, khi đó tôi nghĩ gì cũng không dám nói
ra. Tôi nghĩ Hách Thừa Hôn thật là bất hạnh khi có một người như bà làm
mẹ, tôi tự hỏi có phải bà muốn dùng phương thức này để xua đuổi hết cơ
hội hạnh phúc của hắn? Bà tìm một cô gái hắn không thích, ép hắn chấp
nhận cô ta, đối với hắn chỉ là sự thống khổ”
Bà thẹn quá hóa giận mà phản bác lại: “Cô thì biết cái gì?!”
“Tôi chỉ biết chuyện tình cảm như việc người uống nước, nóng lạnh thế nào tự mình biết, nữ nhân bà cảm thấy vừa mắt, đối với Hách Thừa Hôn
thực sự không cần thiết”.
Lữ Tú Trang cười nhạt, “Cô đừng có nói nhiều, trước đây tôi nhìn thế
nào cũng không thấy cô là người nó thích, chỉ là người để nó chơi bời
cho vui, một ả đàn bà mơ tưởng bay lên ngọn cây làm phượng hoàng”.
Lời của bà ta …. trước nay có rất nhiều người nhận xét như vậy về cô, nhưng cô vô tâm không quan tâm đến. “Phu nhân, giả sử nếu một ngày bà
lâm bệnh nặng, không thể xác định được lúc nào sẽ tỉnh lại, khi đó chỉ
có một mong muốn duy nhất xẹt qua trong đầu, vậy đến khi bà tỉnh lại, bà có quyết tâm thực hiện không?”
Vì sao lại hỏi vấn đề này? Bà ta khẽ nhíu mày, “Chuyện như vậy chắc
chắn rất quan trọng, đương nhiên sau khi hồi phục sẽ phải thực hiện”.
Trầm Thù Sắc mỉm cười, “Đúng vậy. Chiếm được tình cảm của anh ta là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi khi đối mặt với tử thần”
“Cô!!!”
“Phu nhân, có điều này tôi vẫn muốn hỏi bà”, cô bình tĩnh nhìn thẳng
bà ta, “Tuy rằng tôi không có phù hợp với tiêu chuẩn của bà, cũng tự
biết bản thân không dám gọi là hoàn mỹ, thế nhưng tôi thực sự kém cỏi
đến thế sao?”
Lời của cô như chọc sâu vào tâm can của bà ta, khiến bà ta chột dạ.
Cô ta có cái gì gọi là tốt đẹp không? Mong chờ một người con dâu thuận
mắt với chính mình thì có gì sai?
Một nữ nhân đời sống buông thả không bị kiềm chế như cô ta lại có thể dám nói như vậy với bà. Lá gan đủ to! Da mặt cũng đủ dày!
Bà từ sớm đã nhận ra tình cảm của con bà với Trầm Thù Sắc, trước đây
khi họ còn chưa ly hôn, có lần tài xế Tằng đã nói nhỏ với bà, con trai
bà có lúc yêu cầu hắn lái xe đến trước cửa nhà của thiếu phu nhân ở gần
công viên, bởi cô thường hay đem máy ảnh đến đó chụp, cậu chủ những lúc
đó thường ngồi trên xe ngắm nhìn, nhưng lại không hề xuống xe chào hỏi
một lần.
Đứa con ngốc nghếch của bà!
Hiện tại Trầm Thù Sắc đã nói rõ sẽ không buông tha hắn! Ông Trời ơi, việc mà bà lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Không được! Bà không cho phép! Bà phải tìm cách nào đó khiến Hách Thừa Hôn thức tỉnh.
Đúng rồi! Có thể mời thám tử tư điều tra! Trầm Thù Sắc trước giờ cùng nhiều nam minh tinh đã có nhiều tin đồn không hay, muốn tìm được bằng
chứng chuyện cô ta có đời sống cá nhân không đứng đắn cũng không quá khó khăn.
Ngay cả báo chí cũng có thể đem tin tức ra xào xáo, nếu như thuê thám tử điều tra sẽ không chỉ có kết quả như vậy, nam giới cho dù rộng lượng đến đâu, cũng không thể đem lòng yêu thương một đứa con gái bại hoại
như vậy.
Lữ Tú Trang trong lòng ngấm ngầm tính toán ……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...