“Việc này mình biết rõ!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.
Người trong ngực chỉ mặc một cái váy dài mỏng manh, Nam Cung Kình Hiên cởi tay trang ra bọc cô vào bên trong, anh hơi cau mày, đưa tay sửa sang mái tóc bị gió thổi tán loạn của cô, hỏi: “Em tới bệnh viện làm gì?”
Trong đôi mắt trong suốt vẫn còn hơi nước, thân thể khẽ cứng ngắt, mở miệng nói: “Không có gì, chỉ là thân thể không thoải mái.”
Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có sự nhu tình khắc cốt ghi tâm, muốn cúi đầu hôn khô những giọt nước mắt của cô, thế nhưng có Lạc Phàm Vũ ở đây, anh không dám có động tác to gan như vậy, chỉ ôm chặt Dụ Thiên Tuyết vào trong ngực, vuốt ve an ủi một hồi, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với Lạc Phàm Vũ: “Cám ơn, lần này vẫn là thua thiệt cậu giúp một tay.”
“Hiện tại tiểu tử cậu mới biết khách sáo với mình, a, khách sáo cũng vô dụng thôi, đã nói là cậu phải bồi thường chiếc xe cho mình!” Một giây trước Lạc Phàm Vũ vẫn còn đang nói giỡn, một giây sau vẻ mặt liền hung thần ác sát, không hiểu sao nhớ tới chiếc xe vừa mới hi sinh kia liền muốn đánh một chầu cùng với tên này.
“Tùy cậu, muốn cái gì sau này hãy nói.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, dắt theo Dụ Thiên Tuyết đi về phía xe.
Tâm tình Lạc Phàm Vũ có chút phức tạp, chăm chú nhìn cô gái trong xe, lại càng thêm lo lắng chuyện trước mắt mà cô phải đối mặt.
*****
Trên xe, Dụ Thiên Tuyết thấy được tin tức kia trên mấy tờ báo buổi sáng.
Có vài tấm hình vô cùng rõ nét, gò má của cô thậm chí lông mi cũng một rõ hai ràng, còn có động tác Nam Cung Kình Hiên thân mật ôm cô, mấy ngón tay xanh xao của Dụ Thiên Tuyết run lên, ánh mắt lập tức dời khỏi mấy tấm hình.
Nam Cung Kình Hiên không nói một lời, cánh tay gác trên cửa kính xe, nhớ thời điểm trở về nhà Nam Cung thấy Dạ Hi và La Tình Uyển đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện, Nam Cung Ngạo cũng đang ở bên cạnh, trên bàn hình như có mấy tờ báo, không khí lúng túng tới cực điểm.
La Tình Uyển đúng là một cô gái cực kỳ có tố dưỡng, đối mặt với tất cả mọi chuyện mà không có cảm xúc hay dao động quá lớn, cho dù có cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, cho nên lúc Nam Cung Ngạo nói chuyện với cô thì cô vẫn biểu hiện hào phóng thỏa đáng, chẳng qua là trong nụ cười kia có ẩn chứa mấy phần cô đơn.
Đàn ông tìm tình nhân cũng không đáng sợ, đáng sợ là tất cả mọi người đều biết anh đi tìm tình nhân, như vậy người vợ chưa cưới như cô sẽ rất khó sống trước mặt người ngoài, đây không chỉ là vấn đề của riêng cô, là con gái duy nhất của nhà họ La, thể diện của dòng họ, cô cũng quăng bỏ không nổi.
Khi Nam Cung Kình Hiên về nhà thì Nam Cung Dạ Hi lại náo loạn một trận, Nam Cung Ngạo ngăn lại, để anh và La Tình Uyển có thời gian đơn độc nói chuyện với nhau.
Nhưng còn chưa kịp nói thì Nam Cung Kình Hiên nhận được điện thoại của Lạc Phàm Vũ.
Vẻ mặt của anh khi đó, La Tình Uyển nhìn thấy rất rõ, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi như có loại khí chất vương giả, một cử động nhỏ cũng có thể khiến tâm tình của cô lên thiên đường, nhưng cũng có thể vì một câu nói mà để cho cô xuống địa ngục, bởi vì ngay lúc đó, anh đi tới trước mặt cô dùng thanh âm êm ái nhất nói: “Chuyện Uyển, xin lỗi, em nán lại đây một lát, anh có việc gấp phải đi ngay.”
La Tình Uyển thông mình sắc sảo biết bao, cười cười nhẹ giọng hỏi: “Tìm được cô ấy?”
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt, lại trực tiếp thừa nhận: “Ừ.”
La Tình Uyển giật mình ngay tức khắc, tiếp tục mỉm cười chậm rãi nói: “Em vẫn cho là trong sự kiện này em mới là người bị thương, nhưng phụ nữ ‘cho là’ thường không phải là cho phép, bởi vì hình như anh yêu thương cô ấy hơn một chút, dù sao thì chuyện hôn ước của chúng ta không thể thay đổi được, cho nên, dù có mất thể diện thì vị trí thiếu phu nhân của nhà Nam Cung cũng vẫn là của em, đó là lí do mà anh đối với cô ấy càng áy náy hơn, Kình Hiên, là như thế đúng không?”
Cô gằn từng câu từng chữ rõ ràng: “Em vẫn cảm thấy đây không phải đề tài tình cảm lựa chọn AB, mà là hướng đến con đường chúng ta muốn đi tới cuối, trên đường đi qua có khả năng bị cảnh đẹp hấp dẫn, dừng lại, hoặc là chạy đi, lãng phí bao nhiêu thời gian em không so đo, nhưng mà anh phải trở lại, hiện tại, đi đi.”
Nam Cung Kình Hiên phải thừa nhận, những lời nói đó, cô nói chắc chắc như vậy, quả thật ngay cả trong lòng anh cũng bắt đầu chắc chắc như vậy.
La Tình Uyển.
Cô gái này, anh không có bất kỳ lý do gì để phụ lòng cô, nhìn ánh mắt tha thứ đến mức tận cùng của cô, anh áy náy không chịu nổi, huống chi anh cũng biết, một khi anh xoay người rời đi, cô gái này sẽ có bao nhiêu cô đơn.
Cho nên lúc đó, thậm chí anh đã cúi đầu xuống hôn cô, sau đó mới sải bước đi ra cửa chính nhà Nam Cung.
Mâu thuẫn, tất cả mâu thuẫn đều tập trung tại thời khắc này.
“Anh không quay về sao?” Giọng nói thanh êm như tiếng nước chảy của Dụ Thiên Tuyết phá vỡ trầm mặc.
Nam Cung Kình Hiên một tay cầm vô lăng, một tay dò tìm kéo bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô qua, trầm giọng nói: “Chỗ nào không thoải mái? Cần phải đến bệnh viện? Tôi có điện thoại sao không gọi cho tôi?”
Trái tim đập cuồng loạn của Dụ Thiên Tuyết đã bình phục lại, theo bản năng suýt nữa muốn che đi bụng của mình.
Sắc mặt cô tái nhợt, bịa đặt một câu: “Đầu tôi đau.”
Nam Cung Kình Hiên yên lặng mấy giây, quẹo xe qua khúc quanh lái về hướng ngược lại, Dụ Thiên Tuyết không biết rốt cuộc là anh muốn làm cái gì, chỉ trầm mặc theo anh, nhưng phong cảnh chung quanh càng lúc càng hoang vu, càng lúc càng trống trải mênh mông, cuối cùng, mãi cho đến khi cô ngửi được một chút mùi tanh lành lạnh, mới hoảng hốt ý thức được mình đã bị anh đưa tới bờ biển.
Đúng là bờ biển.
Ở trong thành phố lâu như vậy, Dụ Thiên Tuyết rất ít khi đi tới địa phương trống trải mênh mông có không khí trong lành như thế này.
Lôi kéo cô xuống xe, Nam Cung Kình Hiên hướng về bãi cát sâu đi tới, nhẹ nhàng kéo cô ra phía sau mình, tại lúc mặt trời đang chầm chậm mọc, biển rộng đón ánh bình minh mỹ lệ, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lồng ngực, trán anh chống đỡ trán cô.
“Thích nơi này không? “Anh khàn giọng hỏi.
Dụ Thiên Tuyết bị nhu tình của người đàn ông này làm cho lúng ta lúng túng, đôi mắt trong suốt nhìn anh, cơ hồ muốn mở miệng hỏi một câu ‘có phải anh bị bệnh hay không’, nhưng lời đến cửa miệng lại nhịn được, chỉ cứng đờ gật đầu một cái, cô sẽ không bị loại biểu hiện giả dối này mê hoặc nữa, người đàn ông này, sự tàn bạo cùng máu lạnh đều tàng giấu trong xương tủy, lơi lỏng sẽ làm cô thương tích đầy mình. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd
“Lúc mới từ nước ngoài về tôi thường trở lại nơi này, nhưng đã lâu rồi không tới, chỉ một mình tôi, chưa từng đưa người phụ nữ nào đến đây.” Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói xong, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn khuôn mặt của cô.
Dụ thiên Tuyết vẫn không nói lời nào, sắc mặt hơi tái nhợt, tưởng tượng chuyện mình mang thai rời khỏi anh, lẫn trốn xa thật xa lừa gạt anh cả đời, trong lòng rất khẩn trương, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
“Dụ Thiên Tuyết, tôi nên xử lý em như thế nào? Uhm?” Đôi mắt thâm thúy trong trẻo của Nam Cung Kình Hiên vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt cô, hỏi một cách nghiêm túc xưa nay chưa từng có, giọng nói ám ách mà trầm thấp.
Cô gái này, mình không bỏ được, buông tay cũng không xong, chẳng lẽ cứ như vậy để cô ở bên cạnh mình sao.
Nhưng nhà Nam Cung sẽ không tha cho cô, hơn nữa nhà họ La càng không tha cho cô.
Toàn bộ hết thảy đều đẩy cô ra ngoài đầu sóng.
Dụ Thiên Tuyết ngẩng mặt lên, lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói: “Anh không cần nghĩ đến phải xử lý như thế nào, 3 ngày, chỉ còn lại 3 ngày giao dịch của chúng ta liền kết thúc, anh khỏi cần vì tôi mà phí tâm nữa.”
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên từ từ trở nên nguy hiểm và lãnh khốc, chậm rãi cúi đầu tiến tới gần mặt của cô: “Chính em cũng hy vọng có thể rời khỏi tôi, phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...