Trương Lam tức giận, nghiêng đầu: "Đáng yêu thì có thể yêu, vì sao phải chết?"
Tiết Nhượng chống đầu, lười biếng câu môi: "Vậy thì vô cùng đáng yêu."
Trương Lam nhìn môi mỏng của cậu, nghĩ đến xúc cảm tối hôm qua, mặt đỏ lên, cô quay đầu trở về, rầm rì: "Kỳ thi, học thần."
Hôm nay còn lại bốn môn, làm cho đầu người ta đau nhức nhất hôm nay là môn toán học cùng môn tiếng anh, nhưng có lẽ là do tối qua có ôn tập, nhìn đến đề bài Trương Lam vậy mà cảm thấy quen thuộc, tuy rằng không nghe được, nhưng mà phần viết thì cô vẫn có thể làm,lấy bài thi, cô nhìn thoáng qua Tiết Nhượng, Tiết Nhượng chọc xuống môi cô: "Vẫn là vị quýt sao?"
Trương Lam đỏ mặt, vung tay cậu ra, cúi đầu bắt đầu làm.
Tiết Nhượng thu bút, trên đầu bút còn dính một chút son của cô, cậu chạm vào khóe môi, vị quýt nhạt dính ở khóe môi, cậu câu môi cười, cũng bắt đầu làm.
Trước kia Trương Lam vừa nhìn đến tiếng Anh liền choáng váng đầu óc, choáng váng mãi cho đến khi nộp bài thi, lúc ở Thanh Diệp, nhân duyên tốt, chỉ cần thi thì sẽ có người giúp cô ăn gian.
Cô liền mơ mơ màng màng, cầm bút chép.
Khi đến nhất trung, cô cũng diễn như vậy, nhất là bên người có học thần rất tiện lợi.
Nhưng cô không nghĩ tới, có một ngày, cô lại thành thành thật thật cầm bút, đầu cũng chưa nâng, nghiêm túc điền đáp áp bài thi, tối hôm qua Tiết Nhượng giảng đề, tuy rằng không phải toàn bộ đều hiểu, nhưng có thể làm được mấy bài.
Cái này, cảm giác tự bản thân làm.
Thật sự quá sung sướng.
Tuy rằng cô vẫn có nhiều bài cô không biết, chờ đến khi cô làm được nửa đề thì ngẩng đầu, không ít bạn học đều nộp bài thi, người bên cạnh động một cái, Tiết Nhượng đi nộp bài.
Nộp bài thi xong, cậu đi trở về, Trương Lam chợt cúi đầu, Tiết Nhượng đi tới bàn bên cạnh cô, nhìn thầy giáo giám thị đang cúi đầu.
Cậu vươn ngón tay ra, kéo khăn quàng cổ của cô, hơi khom người: "Buổi trưa đi ăn cơm."
Lỗ tai Trương Lam hơi ngứa, rụt cổ, hừ hừ nói: "Không đi."
"Tôi ôm cậu đi." Cậu khẽ cười.
"Cút đi." Trương Lam đỏ mặt, tức giận mắng người.
Cậu nhẹ nhàng cười, tay khoác lên bả vai cô, sờ vào trong ngăn kéo, cầm một gói thuốc lá đi ra, xoay người ra phòng học, Phan Vĩ tựa vào cánh cửa, hai tay ôm ngực, khiêu mi, Tiết Nhượng đi qua người cậu ta, cậu ta vội vàng đuổi theo, chậc một tiếng nói: "Tiết ca, cậu gần đây rất lãng* nha."
*Lãng: Phóng túng, buông thả.
Tiết Nhượng nghiêng đầu liếc cậu ta.
"Lãng cậu sao?"
"Chậc, chớ đổi đề tài, mẹ nó tớ thấy cậu chút nữa là hôn lỗ tai của tiểu tỷ tỷ rồi, là đang theo đuổi hay là đã ở trong tay rồi?" Lời này Phan Vĩ đã nghẹn hai tiết rồi.
"Có chút mất mặt." Tiết Nhượng ngồi xuống, ngậm thuốc lá, nói.
"Mất mặt???" Phan Vĩ mặt đầy mờ mịt.
"Ừ." Tiết Nhượng búng tro thuốc.
"Mất mặt chỗ nào? Cậu nói rõ ràng đi chứ." Lòng Phan Vĩ sốt ruột.
Tiết Nhượng nghiêng đầu, gió lạnh thổi tới, thổi mấy sợi tóc trên trán cậu bay tán loạn, cậu lộ ra một đôi mắt đen nhánh, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đã từng từ chối cậu ấy."
"Hả? Cái gì?" Phan Vĩ kinh ngạc: "Tiểu tỷ tỷ từng theo đuổi cậu sao? Tớ mẹ nó sao lại không biết chứ?"
"Không sai biệt lắm."
"Không sai biệt đó là kém bao nhiêu?"
Tiết Nhượng đem tin nhắn trên wechat nói cho Phan Vĩ.
Phan Vĩ ngồi trên mặt đất, bụi bị gió thổi bay bốn phía, ngồi nửa ngày, ngón tay cậu ta nóng lên, cậu ta chợt dập điếu thuốc, lúc này mới hoàn hồn, nhất thời cười ha hả, chỉ vào Tiết Nhượng: "Người ta cái gì cũng chưa nói, cậu ở đâu mà lại bảo người ta thích cậu? Nếu đổi lại là tớ, sớm đã đem cậu vào danh sách đen, gặp mặt cũng coi như không quen biết cậu!"
Tiết Nhượng: "..."
Cậu lười biếng nhấc lên mí mắt: "Cậu ấy kéo tôi vào danh sách đen."
Phan Vĩ sửng sốt, nửa giây sau, lại ha ha cười: "Ha ha ha ha đáng!"
Cười xong cậu ta lại đứng lên, đứng sát Tiết Nhượng, nhìn mặt cậu: "Hối hận sao?"
Tiết Nhượng liếc cậu ta, không lên tiếng, môi mỏng của cậu khẽ mân, hút một cái, dập tắt thuốc, nói: "Trở về tiếp tục chọc cậu ấy."
Phan Vĩ: "..."
Tiết Nhượng bây giờ, thật đúng là con mẹ nó băng sơn sao?
"Thật là tự tin." Phan Vĩ chậc một tiếng.
Đã thi xong tiếng anh cùng toán học, nghỉ ngơi mười phút giữa giờ.
Trương Lam nằm ở trên bàn, bị hơi lạnh mùa đông thổi vào hơi buồn ngủ, nửa tỉnh nửa ngủ, trong không khí truyền tới mùi thuốc lá, cô mở mắt ra, chỉ thấy Tiết Nhượng cầm một cốc trà sữa đặt bên cạnh cô, cậu ngồi xuống, chống đầu: "Mệt sao?"
"Có chút chút, vị gì vậy? Tớ không uống đậu đỏ." Trương Lam vươn tay sờ cốc trà sữa, nóng, cô nhất thời bĩu môi.
"Socola." Cậu nói, ngay sau đó lấy ông hút ra, cắm vào, đưa cho cô.
Trương Lam ghét bỏ: "Không muốn uống nóng."
"Nghe lời." Tiết Nhượng đè thấp giọng.
Trương Lam không tình nguyện: "Muốn uống đá."
"Làm bạn gái tôi ——" Tiết Nhượng nhíu mày: "Sẽ cho cậu uống đá."
"Mẹ nó! Tiểu tỷ tỷ đừng nghe cậu ta! Cậu ta chỉ cho cậu uống nóng thôi, cậu nếu mà làm bạn gái cậu ta, cậu ta có khả năng cho cậu uống nước sôi một trăm độ cũng không chừng." Phan Vĩ luôn trốn một bên nghe lén, đột nhiên nghe không nổi nữa, cười xấu xa chạy đến nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...