Edit: Huyên
Beta: Tà
Rất nhanh đã có người bình luận phản bác anh.
“Chiến đội I.W hôm nay vừa mới thua.”
Lâm Diệc Nhượng cười lạnh một tiếng, dứt khoát không chơi tiếp, nhìn chằm chằm khung bình luận, giống như làm thế thì có thể thấy được người vừa hỏi. Anh nói: “Cho nên I.W không thể thua? Do Lâm Lung yêu đương nên thua trận?”
“Trước đây chiến đội I.W luôn thắng liên tiếp.” Hiển nhiên có người vẫn chưa từ bỏ ý định.
Sắc mặt Lâm Diệc Nhượng lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch, hỏi: “Trước đó thắng liên tiếp không phải do Lâm Lung chơi?”
“6666666666.”
“Anh vợ, sắc bén.”
“Giận đến như vậy rồi, có người vẫn thấy chưa đủ.”
Lâm Diệc Nhượng không để ý đám bình luận cười trên sự đau khổ của người khác kia, nói thẳng: “Thế nào là cạnh tranh trong thể thao? Ngay cả Jordan cũng có lúc thua lúc thắng, các người coi Lâm Lung là thần tiên à? Chỉ có thể thắng không thể thua?”
“Được rồi, tôi thừa nhận Lâm Lung nhà tôi là người đi MID tốt nhất trong liên minh.”
Lúc nghe được câu này, Lâm Lung xì một tiếng bật cười.
Chu Nghiêu phía sau thở dài một cái, nói: “Em còn cười, cần gì khiến cho cậu ta chấp nhặt với nước bọt của cư dân mạng như vậy, đừng để chuyện của chiến đội chúng ta liên lụy đến cậu ấy nữa.”
Hiện giờ trên mạng động một tí là xuyên tạc lung tung, thật khiến cho người ta không biết nên nói gì.
“Thắng thì khen, thua là chửi. Không biết còn tưởng là chiến đội I.W muốn mà không vào được vòng playoff, mời các người mở to mắt mà nhìn xem, hiện giờ toàn liên minh chiến đội có thành tích tốt nhất vẫn là bọn họ.”
Lâm Diệc Nhượng khảy tóc, lúc này giọng nói của anh đã không còn tức giận như vừa rồi.
Anh nhỏ giọng thì thầm: “Các người như vậy sẽ làm những chiến đội khác như chúng tôi áp lực rất lớn.”
Kết quả sau khi anh thốt ra lời này thì đã có người lũ lượt hỏi anh mục tiêu năm nay.
Lâm Diệc Nhượng thừa dịp chuyển chủ đề: “Mục tiêu hả? Đương nhiên là vào được vòng playoff.”
Vì vậy khung bình luận điên cuồng ha ha ha ha ha ha, đều cười nhạo anh dối lòng. Trước mắt chiến đội Vạn Nguyên đứng đầu bảng A, nếu như giữ nguyên được chiến tích này, vậy thì bọn họ chỉ cần nằm trong danh sách 4 đội mạnh nhất, yên lặng chờ những chiến đội khác.
Quy tắc của vòng playoff thực ra rất đơn giản, vòng thứ nhất là đội hạng 4 bảng A đấu với hạng 3 bảng B, đội hạng 3 bảng A đấu với hạng 4 bảng B.
Đội nào thắng sẽ tiến vào vòng tiếp theo, khiêu chiến đội hạng nhì hai bảng A và B.
Cho nên nếu có thể đứng đầu bảng sẽ thi đấu ít hơn những đội khác hai trận, yên vị một chỗ trong 4 đội mạnh nhất.
Nếu như chiến đội Vạn Nguyên có thể giữ vững hạng nhất bảng thì bọn họ có thể tiến thẳng vào 4 đội mạnh nhất.
Đến lúc đó đi tới trận chung kết cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Thấy khung bình luận đều cười nhạo mình, Lâm Diệc Nhượng than một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi. Mục tiêu của chúng tôi đương nhiên là giành quán quân giải đấu mùa hè, tiến vào Chung kết Thế giới.”
Chiến đội Vạn Nguyên từ giải đấu mùa hè mới thăng hạng từ thứ cấp lên.
Cho nên ở giải đấu mùa xuân bọn họ không có tích phân.
Nghĩa là, mặc dù bọn họ vào đến trận chung kết, nhưng nếu không giành được quán quân thì sẽ phải thi đấu tiếp giải Bubbling*.
(*) Một cách chơi phổ biến trong thể thao điện tử. Phương thức thi đấu là thách đấu từ đội xếp cuối lên trên.
“Nhỡ đâu chạm mặt chiến đội I.W, anh có cam lòng tự tay đâm Lâm Lung không?”
Từ khi Lâm Diệc Nhượng tự công khai quan hệ anh em với Lâm Lung, hình tượng muội khống của anh đã đi sâu vào lòng người. Giống như hôm nay, Lâm Lung thua trận, anh liền giận dỗi người khác, không ai cảm thấy bất ngờ.
Trước đây khi Vạn Nguyên thua trận chính anh cũng từng bị chửi bới tàn nhẫn.
Kết quả khi anh mở livestream đã thẳng thắn nhận lỗi, nói mình sẽ càng cố gắng chơi tốt hơn ở những trận sau.
Ngược lại khi có người nói về Lâm Lung, anh liền trực tiếp nổi giận.
Lúc này bị hỏi đến vấn đề nhạy cảm, Lâm Diệc Nhượng chớp mắt. Người này còn cố tình tặng tên lửa, toàn bộ người xem kênh livestream đều thấy được.
Vì vậy, anh ngừng một hồi lâu mới nghiêm túc nói.
“Đương nhiên là đánh bại em ấy, bởi vì tôi muốn tiến vào Chung kết Thế giới.” Nói xong, anh nhấc tay, chém một cái, làm bộ hung dữ nói: “Em gái ruột cũng không thể thương lượng.”
Lâm Lung ngồi xếp bằng trên ghế, duỗi tay click mở tặng quà.
Nếu không phải Chu Nghiêu nhanh tay lẹ mắt, cô đã tặng đi rồi.
“Em gái nhỏ của tôi ơi, giờ là lúc nào rồi em còn muốn làm loạn thêm.” Chu Nghiêu cướp con chuột của cô đi, vội vàng ngăn cản cô.
Lâm Lung chỉ chỉ màn hình, “Em cảm thấy anh nhỏ nói hay lắm, xứng đáng nhận thưởng.”
Chu Nghiêu liếc nhanh về phía Từ Ứng Hàn, cầu cứu: “Cậu mau quản vợ mình đi.”
“Thêm phiền.” Từ Ứng Hàn hết sức hài lòng với chữ “vợ” từ miệng Chu Nghiêu, cho nên vươn tay kéo ghế của cô tới bên mình, dang tay ôm người vào trong ngực.
“Mấy ngày này các cậu cũng chỉn chu hơn chút đi.”
Chu Nghiêu thật lòng cảm thấy nếu tiếp tục thế này tóc anh ta sẽ bạc trắng mất. Anh ta là một người đàn ông 27 tuổi, chính trực tốt bụng lại còn đẹp trai, tại sao lại gặp nghiệp như vậy chứ.
Có Lâm Diệc Nhượng bảo vệ, cố tình giảm bớt ác ý tấn công lên người Lâm Lung.
Việc này đồng nghĩa với phần lớn người sẽ chĩa mũi tên về phía Giản Dịch, đặc biệt là cậu ta lại thoát khỏi trò chơi khi trận đấu chưa kết thúc.
Không ít người đã đến official Weibo của chiến đội I.W chỉ trích hành vi của cậu ta.
Trước đây có những tuyển thủ ở quốc gia khác vì trước thời gian quy định thoát khỏi trò chơi mà đã bị cấm thi đấu.
Cho nên tin đồn về việc cậu ta có bị cấm thi đấu hay không có rất nhiều.
“Key đã thoát trò chơi trước thời gian quy định, suy cho cùng đó là không có đạo đức nghề nghiệp.”
“Official Weibo đừng giả chết nữa, bảo Key ra xin lỗi đi.”
“Nói thật, Key thoát khỏi trò chơi là sai, trên mạng mắng chửi cũng không hay lắm. Nhưng đây là sự thật, sợ người ta mượn cớ thì đừng nên làm. Fans tẩy trắng cũng nực cười, nói tóm lại vẫn là tuyển thủ nhà các người làm sai.”
Một buổi tối, số lượng bình luận ở official Weibo đã vượt quá 5000, đều nói về chuyện của Giản Dịch.
Ngày hôm sau, Lâm Lung thức dậy mới biết Từ Ứng Hàn đã bị gọi đi họp.
Lúc này người của tổ huấn luyện đều ở đây, Chu Nghiêu và các lãnh đạo của chiến đội cũng có mặt. Từ Ứng Hàn là tuyển thủ duy nhất tham dự cuộc họp, bởi vì anh là đội trưởng, cũng là người đáng tin cậy trong chiến đội, cho nên buổi họp thế này không ai bỏ qua ý kiến của anh.
Nhân viên hành chính quản lí official weibo cũng bị gọi đến dự họp.
Cô gái ngồi ở một góc, nói qua về bình luận trên official weibo.
“Chuyện này ảnh hưởng quá xấu.” Một vị lãnh đạo nghe xong lập tức cau mày trách cứ.
Giám đốc điều hành cũng gật đầu, tiếp lời: “Hình tượng của chiến đội chúng ta vẫn luôn rất tích cực. Trận này thua cũng không sao, dù sao thi đấu luôn có lúc thắng lúc thua, nhưng thoát khỏi trò chơi trước thời gian quy định, giống như phần lớn cư dân mạng nói vậy, là thiếu trách nhiệm. Cậu ta có chút nóng nảy.”
“Tôi đề nghị cấm Key thi đấu một trận.” Người đầu tiên không chút do dự nói.
Chu Nghiêu vừa nghe đã quýnh lên.
Anh ta nói: “Tôi đã liên hệ với phía chính phủ rồi, trước mắt bên đó vẫn chưa có ý định xử phạt hành động này của cậu ấy.”
“Không thể cổ vũ hành động kiểu này.” Giám đốc điều hành có chút không hài lòng nói.
Dưới ánh mắt xin giúp đỡ của Chu Nghiêu, huấn luyện viên Ngư ca mở miệng nói: “Hành động như thế đúng là không tốt, nhưng mà phạt cấm thi đấu hơi nghiêm trọng quá. Nếu phía chính phủ không đưa ra quyết định xử phạt, vậy thì chúng ta xử lý trong nội bộ chiến đội là được rồi. Không cần thiết để người ngoài biết, đối với tâm lý tuyển thủ cũng có ảnh hưởng không tốt.”
Chu Nghiêu vội vàng gật đầu: “Đúng, vốn dĩ lần này thua trận trên mạng đã bắt đầu ồn ào. Lúc này chúng ta xử phạt khẳng định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý tuyển thủ.”
Hai bên thảo luận rất lâu, Chu Nghiêu thấy Từ Ứng Hàn vẫn luôn ngồi im không lên tiếng, thẳng chân đá anh một cái dưới bàn.
Một đôi mắt điên cuồng nháy anh.
Từ Ứng Hàn cười nhạt, vì vậy giám đốc điều hành, người vẫn đang nhấn mạnh loại chuyện này không thể phát sinh một lần nữa, dừng lời lại.
“Cho nên sáng sớm tinh mơ tới thảo luận vấn đề này thôi sao?” Từ Ứng Hàn mặt không đổi sắc nhìn hai vị đối diện.
Chu Nghiêu nhìn biểu cảm này của anh, muốn kéo lại, kết quả không kịp mất rồi.
“Đúng, hành động thoát khỏi trò chơi của Giản Dịch có vấn đề, nhưng nếu phía chính phủ không cấm cậu ấy thi đấu, mấy người tại sao cứ nhất định phải dùng cách này giáo dục cậu ấy?”
Cả phòng họp yên lặng, chỉ còn cô em hành chính cúi đầu viết chữ, âm thanh sàn sạt.
“Là đội trưởng, tôi đã không giám sát đội viên của mình, cho nên tôi tình nguyện chịu phạt ba tháng lương. Còn về Giản Dịch, tôi không đề nghị mọi người cấm cậu ấy thi đấu.”
Nói là không đề nghị, nhưng giọng điệu chém đinh chặt sắt là không đồng ý.
Lời nói của Từ Ứng Hàn luôn có trọng lượng trong chiến đội, dù là lãnh đạo cũng không dám tùy tiện trở mặt với anh.
Cho nên cuối cùng, hình phạt của Giản Dịch là trừ một tháng lương.
Chờ khi tất cả mọi người đều đã thức dậy, Chu Nghiêu tuyên bố kết quả này.
Giản Dịch vừa nghe thấy Từ Ứng Hàn muốn chịu phạt ba tháng lương, lập tức bực bội: “Là tôi thoát khỏi trò chơi trước thời gian quy định, liên quan gì đến Hàn ca, dựa vào đâu mà phạt anh ấy.”
“Đây là Hàn ca tự quyết định.” Chu Nghiêu cau mày giải thích.
Giản Dịch quay đầu, khó hiểu nhìn Từ Ứng Hàn.
Mà Từ Ứng Hàn vẫn mang bản mặt không đổi sắc nhìn tất cả mọi người, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, chiến đội chúng ta sẽ thực hiện quy định này, ai phạm lỗi tôi sẽ cùng chịu phạt với người đó.”
“Cho nên, không muốn nhìn tôi chịu phạt thì trước khi mọi người hành động nên suy nghĩ kỹ.”
Chiêu này, thật mẹ nó tàn nhẫn.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ngơ ngác, thế là bây giờ bọn họ đồng sinh cộng tử với đội trưởng hả?
Vẫn là Lâm Lung phản ứng lại đầu tiên, ngoan ngoãn giơ tay lên bảo đảm: “Nhất định em sẽ không để anh chịu phạt.”
“Em cũng vậy, Hàn ca, em nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt.” Vương Ngọc Đàn là một SP, quả thực lúc nào cũng không quên trọng trách bảo vệ ADC của mình.
Vì vậy, người hại Từ Ứng Hàn chịu phạt ba tháng lương, Giản Dịch rũ đầu, lí nhí nói: “Thật có lỗi, Hàn ca.”
“Đừng nói xin lỗi, anh nghe đến đầu cũng đau.” Từ Ứng Hàn giả bộ xoa huyệt thái dương.
“Nếu quả thực biết lỗi thì cơm tối của anh tháng này cậu bao đi.”
Nói xong, Giản Dịch vẻ mặt ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Xế chiều, Lâm Lung đang xem thi đấu, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh đang đánh rank cúi đầu cầm điện thoại lên nhìn một cái, sau đó quay đầu nói với cô: “Giúp anh đánh ván này, anh ra ngoài một chút.”
Lâm Lung nhìn anh đứng dậy, không hề quay đầu lại mà rời đi.
Cô đành phải đứng lên ngồi vào vị trí của anh, thay anh bắt đầu chơi.
Mùa hè ở Thượng Hải, mặt trời chói chang nhô lên cao, mặt đất cũng bị phơi trong nắng. Trong tiểu khu rõ ràng khắp nơi là bóng râm nhưng vì không hề có một ngọn gió nên lá đều ủ rũ trên cành.
Từ Ứng Hàn thay một bộ đồ thể thao màu trắng, chân đeo giày thể thao, trên tay còn cầm một quả bóng rổ.
Thời tiết quá mức nóng nực, đừng nói nơi nắng gắt như sân bóng rổ không có ai, ngay cả ngoài đường cũng hiếm có người.
Lúc Giản Dịch tới đã thấy một thân ảnh cao gầy màu trắng đang đập bóng, dẫn bóng, ba bước lên rổ.
Bởi vì thân hình Từ Ứng Hàn cao dài, cho nên khi lên bóng động tác rất đẹp.
“Thất thần làm gì?” Từ Ứng Hàn ném thẳng bóng tới.
“Ngại trời nóng?” Thấy Giản Dịch không nhúc nhích, anh cười nhạo một tiếng.
Giản Dịch lướt qua anh, chạy tới ném bóng vào rổ, bóng rời tay ngay cả thành rổ cũng chưa chạm tới, rơi trật lất.
“Kỹ thuật này, tệ hại.”
Từ Ứng Hàn híp mắt, không chút do dự nói.
Giản Dịch đỏ mặt, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi.”
Cậu ta còn chưa dứt lời, đã nghe bịch một tiếng, là tiếng bóng đập trúng bảng. Chờ khi cậu ta ngẩng đầu lên đã thấy Từ Ứng Hàn một tay ôm bóng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu ta.
“Sợ cái gì?” Anh hỏi.
“Sợ thua hay sợ đội nồi?” Anh hỏi lại.
“Hay là sợ người khác nói cậu kém hơn Lam Cảnh Trình?”
Câu cuối cùng thốt ra, gương mặt đỏ bừng dưới ánh mặt trời của Giản Dịch bỗng chốc trắng bệch.
Thấy sắc mặt của cậu, Từ Ứng Hàn biết câu cuối của mình nói trúng rồi.
Cũng không phải bởi vì thua trận này cậu ta mới như vậy, có lẽ ở giải đấu liên lục địa, khi Lam Cảnh Trình ra sân giúp bọn họ thắng đội Hàn Quốc, tâm trạng của cậu ta đã mất cân bằng.
Vì vậy, sắc mặt của người thiếu niên một lần nữa trở nên thật khó coi.
“Key.” Người đàn ông đối diện mặc đồ thể thao trắng đứng trong ánh mặt trời, mặt và cổ anh đang rịn một lớp mồ hôi mỏng, cả người nhìn như một vị thần, dường như quanh thân anh cũng nhuộm ánh hào quang.
Anh nói: “Cho tới bây giờ, tôi vẫn tin tưởng một ngày nào đó cậu sẽ trở thành JG hàng đầu giống như Lam Cảnh Trình.”
Đây là lần đầu tiên Từ Ứng Hàn nghiêm túc gọi ID của cậu như vậy.
Trong Chung kết Thế giới, biểu hiện của cậu kém cỏi như thế, Từ Ứng Hàn vẫn chưa từng oán trách một câu.
Bởi vì đội trưởng tin tưởng cậu như vậy.
Giản Dịch cúi đầu xuống, trên đất có một giọt nước nhỏ xuống, chốc lát liền bốc hơi dưới bề mặt đất nóng, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
“Vì vậy đừng làm anh thất vọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...