Cho phép anh thích em

Edit: Huyên
Beta: Tà
 
Đối với việc Lam Cảnh Trình đột ngột tới, mặc dù ai cũng rất bất ngờ nhưng khi anh ta tiến vào phòng huấn luyện, mọi người vẫn đều đứng lên.
 

Bởi vì Ngô Địch xuất đạo sớm nên Lam Cảnh Trình cũng coi như quen biết anh.
 
Những người khác hầu hết đều là người mới, khi bọn họ bắt đầu thi đấu thì Lam Cảnh Trình đã chơi cho đội Hàn Quốc.
 
Ngay cả Lâm Lung cũng vậy, nếu không phải Từ Ứng Hàn đưa cô đi gặp anh ta trước thì cô căn bản không hề biết người này.
 
“Muốn quay lại ư?” Ngô Địch nhìn anh ta, thành tâm vui mừng vỗ vỗ vai anh ta.
 
Sống đến tuổi hoàng hôn trong giới eSports này, nhìn từng người trẻ có chí tiến thủ liên tục xuất hiện bên cạnh, lại đột nhiên thấy người xuất đạo cùng thời với mình, trong lòng rốt cuộc vẫn có cảm giác khác.
 
Lam Cảnh Trình duỗi tay ôm anh.
 
Cho đến khi Chu Nghiêu mở miệng nói, “Lần này nhờ có Lam thần dùng mạng lưới quan hệ của mình mới giúp chúng ta liên lạc được với đội Hàn Quốc bên kia để thi đấu huấn luyện.”
 
Trước đó Chu Nghiêu đã từng đề cập đến chuyện hẹn đội Hàn Quốc đấu thử, nhưng dù sao Chung Kết Thế Giới vẫn còn xa lắm.

 
“Mọi người đừng lo lắng quá, cho dù là đội Hàn Quốc thì vẫn có nhược điểm, coi như đây là lần đấu thử cuối cùng trước giải đấu mùa hè đi,” Từ Ứng Hàn thấy bọn họ im lặng, hiếm khi mở miệng an ủi. Anh nhìn quanh một vòng, giọng khẳng định nói: “Nhưng mà tôi hi vọng mọi người sẽ huấn luyện bọn họ, chứ không phải bọn họ huấn luyện mọi người.”
 
“Yên tâm đi, Hàn ca, chúng em không gà như năm ngoái đâu,” Vương Ngọc Đàn là người đầu tiên mở miệng.
 
Năm ngoái ở Chung Kết Thế Giới, Giản Dịch và cậu ta đều là nhân tố mới trong đội, biểu hiện chỉ có thể nói là tạm ổn.
 
Thời điểm đối đầu với đội Hàn Quốc, ADC đối phương và Từ Ứng Hàn thực lực 5-5, nhưng mà SP đối phương lại mang danh SP hạng nhất thế giới, Vương Ngọc Đàn bị đánh không ngóc đầu lên được.
 
Cho dù là bảo vệ ADC hay là chọn tướng mở combat tốt, cậu ta đều bị đối phương đánh bay.
 
Tuy nhiên trải qua rèn luyện trong giải đấu mùa xuân, hơn nữa ở giải vô địch giữa mùa gặp lại đội Hàn Quốc, biểu hiện của cậu đã không còn ngây ngốc như trước.
 
Ngô Địch gật đầu: “Từ sau giải vô địch giữa mùa, tôi phát hiện thực lực đội chúng ta và đội Hàn Quốc tối thiểu cũng đã 5-5.”
 
“Thôi đừng, để cho đám anti nghe được, các cậu không dễ sống đâu,” Chu Nghiêu vội vàng xua tay, bộ dáng tôi sợ các cậu rồi.
 
Ngược lại Lâm Lung mở miệng hỏi: “Lúc nào thì chúng ta đấu với đội Hàn Quốc ạ?”
 
“Hôm nay.” Chu Nghiêu nói như chém đinh chặt sắt.
 
Vương Ngọc Đàn hỏi: “Đấu với đội nào của Hàn Quốc?”
 
Lam Cảnh Trình nhìn bọn họ, nói: “Chiến đội GT.”
 
*
 
Bên trong phòng huấn luyện, ngoại trừ tiếng gõ bàn phím và click chuột thì không còn âm thanh nào khác.
 
Từ Ứng Hàn đánh xong một trận rank, tựa lưng vào ghế, thấy chiếc ghế bên cạnh Lâm Lung trống không. Giản Dịch ra ngoài rất lâu rồi vẫn chưa quay lại.
 
Anh đứng dậy đi ra ngoài.
 
Nhà chung mặc dù lớn, nhưng bọn họ chỉ có vài chỗ có thể tới. Khi anh nhìn thấy cậu thiếu niên đang cầm trên tay điếu thuốc, chân mày nhíu lại.
 
Từ Ứng Hàn đi tới, đưa tay cầm lấy điếu thuốc đang cháy trên tay cậu.
 
Anh dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác gần đó.
 
“Từ khi nào thì học được,” giọng nói Từ Ứng Hàn lộ ra lạnh lùng, có thể thấy anh rất bất ngờ.
 
Giản Dịch rũ đầu, không dám nói lời nào.

 
Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Cẩn thận, thứ đồ chơi này không tốt.”
 
“Hàn ca, anh cũng không bỏ được,” Giản Dịch lẩm bẩm.
 
Từ Ứng Hàn: “Bởi vì vậy nên mới biết thứ này chẳng tốt đẹp gì.”
 
“Huống hồ nếu nói về mầm họa sống ngàn năm, cậu đọ nổi tôi sao?” Từ Ứng Hàn liếc xéo cậu ta, hừ một tiếng.
 
Giản Dịch: “…”
 
“Không đi huấn luyện, trốn ở chỗ này hút thuốc?” Từ Ứng Hàn nói xong, ngược lại không tiếp tục trách mắng cậu ta mà nhàn nhạt hỏi.
 
Giản Dịch nhìn ra xa, giống như trầm tư hoặc đang suy nghĩ có nên nói hay không.
 
Cho đến khi cậu hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên hỏi: “Hàn ca, sau này Lam thần sẽ ở lại đội sao?”
 
Mặc dù Lam Cảnh Trình chưa nói, Chu Nghiêu cũng chưa nói, nhưng anh ta tự do xuất hiện ở nhà chung, nói không gia nhập chiến đội, đến Giản Dịch cũng không tin được.
 
Từ Ứng Hàn: “Anh hi vọng cậu ấy có thể gia nhập I.W, bởi vì kinh nghiệm của cậu ấy rất cần thiết.”
 
Một người đã từng đạt danh hiệu JG số một thế giới, chiến đội nào cũng sẽ tranh thủ cơ hội kéo về.
 
Giản Dịch hiểu được ý của anh, hạ quyết tâm gật đầu: “Em hiểu, em biết điều Hàn ca muốn nhất là cầm trong tay chức vô địch thế giới, em cũng muốn. Cho nên dù phải xuống vị trí bổ sung, em cũng cam tâm tình nguyện.”
 
Chẳng có tuyển thủ nào không hi vọng mình sẽ ngồi vững ở đội hình số 1, nhưng nếu chơi chuyên nghiệp thì nên có giác ngộ như vậy, bạn có thể phải chơi vị trí bổ sung cho người khác, thậm chí không thể đảm bảo mình sẽ được ra sân.
 
Nhưng bọn họ là một tập thể, nếu chỉ cần hi sinh một người, vậy cậu sẽ đồng ý.
 
Từ Ứng Hàn đột nhiên xoay người, tuy Giản Dịch cao đến 1m75 nhưng khi ở trước mặt anh vẫn cần phải ngẩng đầu ngước nhìn.
 
“Cậu không tự tin vào chính mình như vậy?” Từ Ứng Hàn trầm giọng hỏi.
 
Lần này giọng nói của anh so với vừa rồi nhìn thấy Giản Dịch hút thuốc còn nghiêm trọng hơn.
 
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Giản Dịch, Từ Ứng Hàn mặt không đổi sắc nhìn cậu. Cho đến khi anh mở miệng hỏi lần nữa: “Cậu hẳn phải biết chiến đội sẽ không vì một người từng đạt vinh quang mà để cho cậu ta vững vàng ngồi ở vị trí thứ 1.”
 
Giản Dịch ngẩng đầu lên, có chút không dám tin.
 
“Nếu Lam Cảnh Trình thật sự gia nhập đội, thực lực của cậu và cậu ấy sẽ quyết định ai ở đội hình số 1.”
 
“Đội trưởng,” Giản Dịch cảm động, lại không biết nên nói như thế nào cho tốt, nhìn anh.
 
Từ Ứng Hàn: “Năm ngoái ở series S, anh đã nói chỉ cần cho cậu và Vương Ngọc Đàn thời gian, nhất định sẽ chơi còn tốt hơn anh.”
 
“Cho nên anh vẫn chờ cậu giúp anh nhổ vào mặt đám anti kia. Đừng ném người của ông đây đi.”
 
Một câu nói này khiến Giản Dịch cúi đầu. Thật ra trước khi Từ Ứng Hàn xuất hiện, cậu ngồi ở chỗ này nửa tiếng đồng hồ, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, có không cam lòng, khổ sở, không hiểu được, thậm chí nghĩ tới việc nếu cậu thật sự không được thi đấu ở đội hình số 1 nữa thì phải làm sao.
 
Nhưng cậu chưa hề nghĩ đến, dù trước đây hay là bây giờ, Hàn ca vẫn luôn tin tưởng cậu có thể làm được.
 
*
 
Đến khi thi đấu cùng chiến đội GT, đội hình số 1 vẫn không có gì thay đổi.
 
Chờ sau khi vào trận, nhìn 5 ID đối diện, nếu như bàn về truyền kỳ và siêu sao giới eSports, vậy thì 5 ID kia giống như đội bóng rổ nhà nghề Chicago Bulls năm 96 vậy. Bọn họ có những tuyển thủ siêu sao nhất trong giới eSports, bất kể vị trí nào cũng có thể trở thành carry.
 
Cho nên thi đấu cùng đội ngũ như vậy, dù chỉ là một trận đấu thử, đều cần sự tập trung cao độ.
 
Thời điểm lựa chọn tướng, tổ huấn luyện viên đã bàn bạc trước. Khi xem những video thi đấu của chiến đội GT từ trước và cả tư liệu khi bọn họ tranh giải gần đây, không khó phát hiện ra GT là chiến đội thích lựa chọn đội hình thiên về late game.
 
Bởi vì khả năng kiếm vàng (farm quái, lính...) của đội Hàn Quốc cực kỳ mạnh, có lúc bên ta dẫn trước hơn bảy tám đầu người, nhưng nhìn số vàng sẽ phát hiện chênh lệch chỉ 2000.
 

Đây là điểm đáng sợ của đội Hàn Quốc.
 
Cho nên nếu muốn đánh thắng đội ngũ như vậy, phải gây áp lực không ngừng ngay từ đầu trận, tìm cơ hội.
 
Vì vậy khi xếp đội hình, 5 người của I.W cẩn thận lựa chọn tướng thiên về giai đoạn đầu.
 
TOP Rumble, JG Rek’Sai, MID Syndra, hai tướng BOT là Xayah và Lulu.
 
Còn đối phương khi chọn hai tướng carry lại thiên về giai đoạn giữa, đặc biệt bộ đôi đường BOT là Tristana và Janna, giai đoạn đầu năng lực không có gì nổi trội.
 
Bởi vì Lâm Lung là thành viên mới cho nên trước khi bắt đầu thi đấu, Ngư ca đã dặn dò qua, đối phương rất có thể sẽ lấy cô làm điểm công kích, liên tục tới đường MID gank.
 
Cũng may Lâm Lung cầm tướng Syndra, một tướng mạnh ở giai đoạn đầu.
 
Chỉ cần cô cẩn thận thì sẽ không bị MID đối phương solo kill.
 
Sau khi vào trận Giản Dịch chơi hết sức chủ động, trước tiên đánh bùa đỏ, sau đó diệt sạch quái đá và thú nhỏ rồi chạy ra sông quan sát. Lát sau cậu tiến vào khu vực bùa đỏ bên rừng đối phương, đặt mắt quan sát hướng di chuyển của JG bên kia.
 
Cho nên khi cậu dọn xong rừng, đạt đến cấp 4, Lâm Lung liền thấy cậu đứng ở bụi cỏ ven sông.
 
Cũng may MID đối phương không để Lâm Lung vào mắt, luôn ở đường farm lính, hơn nữa còn mạnh mẽ thay máu với cô.
 
Đến khi bên người Lâm Lung truyền tới tiếng của Giản Dịch: “Anh khống chế hắn rồi.”
 
Sau đó Giản Dịch đánh ra một skill, tiếp đó dùng tốc biến, từ trong bụi cây chạy ra. MID đối phương lập tức dùng kỹ năng tốc biến trốn sang bên cạnh, muốn từ sông chạy về khu vực bùa xanh nhà mình.
 
Nhưng Syndra của Lâm Lung ở đầu game rất mạnh, sau khi cô quăng ra kỹ năng Q, W, vạch máu của MID đối phương nhanh chóng tụt thấp.
 
Lâm Lung đuổi kịp, skill E, đánh thường.
 
Vì vậy ở trên màn hình, âm thanh cạn máu vang lên. Trong phòng, những người khác lập tức hô một tiếng nice.
 
Bởi vì trước đây khi chiến đội I.W thi đấu thì đường BOT luôn dễ dàng giành ưu thế, cho nên ở đợt tấn công thứ nhất JG thường tới BOT gank, giúp BOT dẫn trước.
 
Khi Đỗ Chi Trạch còn ở đội, đây chính là lí do khiến hắn bất mãn.
 
Hiện giờ, Lâm Lung là người mới. Mặc dù tốc độ phản ứng và tốc độ tay của cô không hề thua kém những người khác nhưng chiến đội cũng biết, những đội khác chắc chắn sẽ coi cô là bia ngắm, JG đối phương cũng sẽ thường xuyên tới hỏi thăm cô.
 
Cho nên ngược lại để Giản Dịch tập trung ngồi gank ở đường MID.
 
MID đối phương trước khi lên tới cấp 6 đã chết một lần, nếu như bình thường, Lâm Lung nhất định sẽ buông lỏng.
 
Nhưng cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua ID của đối phương.
 
Arbiter, tiếng Trung nghĩa là “Chúa tể”, một cái ID vừa ngạo mạn lại tự cao.
 
Nhưng người hiểu biết LMHT đều biết cái ID này đại diện cho điều gì, 5 lần quán quân giải vô địch Hàn Quốc, 2 lần quán quân giải vô địch thế giới, 2 lần quán quân giải vô địch giữa mùa.
 
Những gì hắn đạt được đủ để đem tên hắn viết vào trong lịch sử của LMHT.
 
Trước đây ở Mỹ, Lâm Lung đã tận mắt thấy hắn dẫn dắt đội ngũ đánh bại chiến đội I.W như thế nào.
 
Hôm nay, cô muốn hắn phải thua.
 
Tính cách thật sự của Lâm Lung không hề giống như bề ngoài, rất nhiều người nhìn thấy cô sẽ bị vẻ ngoài xinh đẹp tinh tế che mắt, cho rằng cô là một người ngây thơ không hiểu chuyện. Nhưng trong nội tâm cô coi trọng chuyện thắng thua hơn hẳn người khác, cô ghét thua.
 
Chắc đây cũng là lí do cô lựa chọn thi đấu eSports chuyên nghiệp thay vì chơi piano.
 
Người chơi piano cần có nội tâm phong phú cảm xúc, dù là hi vọng hay bi tráng. Nhưng cô lại thích nhất cảm giác thắng lợi.
 

Nếu đội GT là thánh trong cuộc đấu này, vậy cô hy vọng mình có thể trở thành người giết rồng.*
 
(*) Là một truyền thuyết phổ biến từ thời của những cuộc Thập tự chinh, câu chuyện Thánh George giết rồng đã được nhắc tới trong nhiều tác phẩm. Trong khi Thánh George đã được tôn kính như là một vị Thánh kỵ sĩ từ tận thế kỷ thứ 7, người ta chỉ còn tìm thấy những ghi chép về ông vào thế kỷ thứ 11. https://moingay1cuonsach.com.vn/2019/01/02/truyen-thuyet-thanh-ky-si-giet-rong/
 
Nhưng có đôi khi lý tưởng và thực tế khác nhau một trời một vực. Khi A thần hồi sinh lại, Lâm Lung cũng về đổi trang bị. Chờ khi cô quay lại đường, mới phát hiện số lượng xác lính của A thần chỉ kém mình 8 con.
 
Phải biết rằng hắn đã chết một lần, tổn thất một ít lính.
 
Việc này đồng nghĩa với, ngoại trừ lúc chết ra, hắn dường như không giết sót con lính nào.
 
Đang lúc cô tính toán, đột nhiện JG đối địch từ vị trí của Giản Dịch lúc nãy xông ra, sử dụng kỹ năng khống chế vây cô lại. Lâm Lung bình tĩnh phóng kỹ năng, skill tốc biến của cô vẫn còn, cho nên cơ hội trốn thoát rất lớn.
 
Nhưng đối phương giống như đã dự đoán được nước đi của cô, khi cô sử dụng tốc biến, kỹ năng trong nháy mắt đánh về phía đó. Lượng máu của Lâm Lung vốn đã sắp cạn, lúc này lại tụt xuống nữa, chỉ cần một đao thường là có thể tiễn cô về chầu trời.
 
Quả nhiên khi cô chạy tới trụ, đối phương vẫn không buông tha, vượt qua trụ đuổi giết.
 
Lâm Lung cứ như vậy oanh liệt hi sinh.
 
Mà mạng này là do A thần đoạt được.
 
“Xin lỗi, vừa nãy em không cẩn thận,” Lâm Lung áy náy nói, cô nghĩ vừa rồi do mình thất thần mới có thể bị đối phương bắt.
 
Giản Dịch ngược lại cười hắc hắc: “Không sao, đợi lát nữa anh giúp em bắt A thần, dù sao có thể giết hắn một lần thì sẽ giết được lần hai.”
 
Kết quả, chưa đợi đến lúc Giản Dịch tới đường MID, ở đường BOT đã diễn ra một trận combat nhỏ.
 
Hai bên đều sử dụng tốc biến, rối rít tới đường BOT. Ngay cả JG cũng ở đây, ngoại trừ đường MID, bốn người còn lại đều có mặt.
 
Từ Ứng Hàn thấp giọng nói: “Kéo MID đối phương, đừng để cho hắn tốc biến xuống.”
 
Bởi vì A thần có kỹ năng tốc biến, Lâm Lung lại chưa có nên tính cơ động của đối phương tốt hơn một chút.
 
Vì thế Lâm Lung tiến lên cuốn lấy hắn, cố gắng khóa chết hắn ở đường MID.
 
Nhưng chính vào lúc này, A thần lại sử dụng tốc biến, tiến tới quăng skill lên cô. Lâm Lung một bên tính toán lượng máu của mình một bên phóng kỹ năng, lượng máu hai bên đều tụt còn một nửa.
 
Nhưng cô không ngờ, cuối cùng mình vẫn sẽ nằm ngay đơ bị solo kill.
 
Sau đó cô trơ mắt nhìn A thần dùng tốc biến nhảy đến đường BOT.
 
Vốn dĩ hai bên đều có người sắp cạn máu, nhưng vẫn còn ở thế ngang nhau. Mà khi A thần tới đường BOT, tình huống thoáng chốc thiên về phía đối địch.
 
Lâm Lung nhìn hắn giết SP và JG.
 
Từ Ứng Hàn lợi dụng khả năng đi đường của mình, miễn cưỡng chạy trốn tới trụ 2, rồi mới tốc biến về thành.
 
“Xin lỗi, em không kéo được hắn,” Lâm Lung cười khổ một tiếng.
 
Nếu như lúc trước cô còn có hùng tâm tráng chí muốn làm cô gái giết rồng. Thì giờ thực tế đã dạy cô bài học thật thấm thía.
 
Sau đó hai bên tiếp tục trận đấu, I.W tiên phong lựa chọn đổi trụ.
 
Hai người BOT đổi đường, kết quả đối phương lại chưa đổi đường mà lựa chọn đẩy trụ 1 BOT.
 
Ngô Địch cau mày nói: “Trụ 1 BOT xem ra không giữ được.”
 
“Địch ca, anh rút lui đi, tránh bị bọn họ đẩy trụ giết người,” Vương Ngọc Đàn nhắc nhở.
 
Ngô Địch gật đầu, chuẩn bị rút lui. Kết quả trong chớp mắt anh di chuyển, đối phương cũng di chuyển. Một đợt lính chạy đến trụ, hai người đối phương cũng tiến vào, nhưng bọn họ không phá trụ mà chạy thẳng tới chỗ Ngô Địch.
 
Là một lão tướng giàu kinh nghiệm, Ngô Địch lập tức biết không ổn.
 
Nhưng lúc này JG đối phương đã từ trong bụi cỏ chui ra.
 
Ba người bao vây, Ngô Địch miễn cưỡng giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị treo đầu. Sau đó đối phương thành công phá được trụ.
 
Rõ ràng đội hình giai đoạn trước, thế nhưng lại bị đối phương đánh thành giai đoạn sau.
 
“Đánh tiếp như thế này không được,” đột nhiên người vẫn luôn trầm mặc là Lâm Lung nói chuyện. Trong lúc thi đấu, cô không nói nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng khi muốn Giản Dịch đến đường MID gank mới mở miệng.
 
Lúc này cô nhìn chằm chằm màn hình, giọng nói có chút lạnh lùng: “Chơi đua vàng, chúng ta sẽ bị đùa tới chết.”
 
Tất cả mọi người hiển nhiên đều biết kết quả này, chỉ là hiện tại ở giai đoạn trước đối phương đã chiếm được không ít ưu thế.

 
“Đánh nhau đi.”
 
Khi đoạt rồng đánh nhau, đoạt baron đánh nhau, ngay cả khi đẩy trụ cũng không quên đánh nhau giết người.
 
Vì vậy khi một đợt rồi lại một đợt combat trôi qua, đầu người hai bên đã nhanh chóng vượt qua số 10. Nhưng số vàng của cả hai vẫn chưa tăng thêm.
 
Anh đẩy trụ bên tôi, được thôi, tôi cũng đẩy trụ nhà anh.
 
Nếu như anh không để cho tôi đẩy, tôi với anh đánh nhau.
 
Trước đây giải vô địch Trung Quốc bị người ta gọi đùa là giải đánh nhau, bây giờ trong trận đấu này, 5 người chiến đội I.W đã triệt để phát huy cái truyền thống vinh quang ấy.
 
Sau bốn mươi phút, trụ thủy tinh nổ.
 
Lâm Lung ngẩng đầu liếc qua, tỉ số đầu người của hai bên cuối cùng dừng ở 23:29.
 
Hiện giờ thi đấu thiên về kiếm vàng, một trận đấu số người chết của hai bên cộng lại được 20 đã là giỏi lắm rồi, không ngờ lần này số đầu người cả hai bên đều vượt quá 20.
 
“Trận này thua cũng không tính là thiệt.”
 
Không biết ai đó đột nhiên nói những lời này, Ngư ca đứng phía sau thực sự không nhịn được.
 
Anh ta cầm lấy notebook gõ xuống, “Người thường chơi cũng không lấy được nhiều đầu người như mấy người các ngươi.”
 
“Nếu không đánh nhau với bọn họ, chúng ta chết càng nhanh hơn,” Giản Dịch vô tội nói.
 
Sau đó, Ngư ca duỗi tay xách tai cậu ta, giận dữ hét: “Cậu vẫn còn lý luận.”
 
Trận thi đấu này kết thúc với việc đội I.W đã thua buổi đấu thử đầu tiên.
 
Bởi vì sau đó phải mở cuộc họp nghiên cứu trận này cho nên tất cả mọi người đều tranh thủ đi nghỉ ngơi. Lâm Lung cũng đứng dậy tới phòng bếp lấy một chút nước lạnh. Mặc dù cô biết trận này thua không oan uổng, nhưng rốt cuộc vẫn là trận đấu thử đầu tiên cô thua, nhất thời đầu óc đều trở nên ngẩn ngơ.
 
Chờ cô tới nơi, lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra.
 
Cửa chớp phòng bếp đang mở, ngay cả cửa sổ cũng mở hé một nửa, bên ngoài nhìn thẳng ra vườn hoa nhỏ. Lâm Lung đi tới phía trước cửa sổ, gió nhẹ thổi bên ngoài ngọn cây, lá xanh dao động xào xạc.
 
Đột nhiên cô cảm thấy trước mắt lóe lên, giống như có cái gì đen đen bay qua.
 
Sau đó mắt cô đau nhói, lúc này Lâm Lung mới biết vừa rồi cái đen đen là một con côn trùng nhỏ.
 
Con bọ rơi vào mắt cô, trước mặt lại không có gương, cô cũng không dám tùy ý lấy tay dụi.
 
Đang lúc cô suy nghĩ có nên đổ chai nước lạnh trong tay lên mắt hay không, trước mặt xuất hiện một bóng người, bởi vì mắt cô khép hờ nên chỉ nghe được âm thanh trầm thấp hỏi: “Khóc à?”
 
Từ Ứng Hàn nhìn thấy khóe mắt cô dính chút nước, còn tưởng rằng cô vì thua trận mà khóc.
 
Ngay lúc anh định mở miệng nói chuyện, cô gái nhỏ đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, “Đội trưởng, có con bọ rơi vào mắt em, anh giúp em thổi một chút được không?”
 
Từ Ứng Hàn giờ mới vỡ lẽ, anh vừa buồn cười vừa cạn lời.
 
Người đàn ông đưa tay nắm lấy cằm cô, nửa ép buộc cô ngẩng đầu, sau đó âm thanh êm dịu như tiếng đàn vang lên: “Mở mắt ra.”
 
Nhưng Lâm Lung vừa mở mắt liền cảm thấy mờ mịt khó chịu, nước mắt không ngừng chảy ra.
 
“Em nhắm mắt lại thì làm sao anh thổi được?” Từ Ứng Hàn không biết làm thế nào, nói.
 
Sau đó anh hơi cúi đầu, cả người tiến tới gần, Lâm Lung miễn cưỡng hé mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại trước mắt.
 
Từ Ứng Hàn thấy cô muốn tránh về phía sau, hơi dùng sức nhéo cằm cô, thấp giọng nói: “Đừng có động.”
 
Đừng động, giọng nói người đàn ông dịu dàng, còn có hương thơm nhàn nhạt trên người anh.
 
Ngay khi Từ Ứng Hàn xích lại gần, chuẩn bị thổi bay con bọ trong mắt cô, đột nhiên cửa phòng bếp vang lên âm thanh ‘không thể tin được’: “Hai người…”
 
Vừa quay đầu lại, Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn đang trợn mắt há mồm nhìn bọn họ.
 
Cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng giống như Hàn ca muốn cưỡng hôn người ta.
 
Ừm, lần này thật sự không giải thích nổi.
 
Tác giả có lời muốn nói: Á, Hàn ca, anh đừng có phủ nhận.
Hàn thần: Ừm, cũng không định phủ nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui