Úc Thần hậm hực đút tay vào trong túi, anh thấy phản ứng đấy của Lệnh Tử thì lập tức tỉnh táo suy nghĩ xem lúc nãy mình làm gì mà lại khiến cô giật mình, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một câu “Tôi khiến cậu không vui à?” kia giọng hơi cao thôi.
Anh cố gắng thả lỏng bản thân, theo thói quen mà tìm chỗ để dựa lưng vào, “Tôi chỉ định hỏi là có phải hôm qua…”
“Không phải, cậu đừng đoán mò.”
——
“Lạt mềm buộc chặt chăng,” Khấu Lâm thò tay vào túi quần Úc Thần, “Con gái đều thích chiêu này mà.”
“Làm gì đấy?” Úc Thần nhìn cái tay đang “quấy rối tình dục” mình.
“Tôi nhớ bình thường cậu hay mang đồ ăn vặt gì đấy cơ mà,” Khấu Lâm sờ xong bên này bèn định đổi sang bên kia, “Giữa trưa nay tôi ăn phải tỏi ở nhà ăn, đến giờ còn mùi đây.”
“Chỗ này.” Úc Thần lấy hộp kẹo bằng thiếc ra ném cho cậu ta, “Nãy cậu nói gì cơ? Lạt mềm buộc chặt á?”
Không mấy người dám lên tầng ba nhà văn hóa cũ nhưng Úc Thần lại rất thích tới đây ngồi một lát, yên tĩnh.
Nhất là giờ nghỉ trưa.
“A, Vi Vi thích chơi trò này với tôi lắm.” Khấu Lâm đổ non nửa kẹo trong hộp ra, cậu ta ném hết vào miệng nhai nhai, nhai một hồi đột nhiên có cảm giác mát lạnh xộc thẳng xuống từ đường hô hấp, dễ chịu đến nỗi trào nước mắt, “Móa… Kẹo cậu vị mù tạt chắc…”
“Tiếng Nhật của mù tạt là gì?” Úc Thần đột nhiên hỏi.
Khấu Lâm thấy cay đến nỗi đầu óc cũng chết máy, cậu ta nghĩ ngợi thật lâu mới nói: “Wasabi à?”
Úc Thần cười nhạt: “Wa, sabi.”
Khấu Lâm trợn tròn đôi mắt đỏ hoe, không còn sức để mà phản kích…
Nhân lúc nghỉ trưa Lệnh Tử lật mấy tạp chí văn học xem có thể tìm được linh cảm cho đề văn “cánh hoa bên cuống hoa” không, đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra hướng viết, buồn đến nỗi chỉ biết cắn móng tay.
Trong lớp cũng không chỉ có mình cô buồn, ngay cả đại biểu ngữ văn có nickname là nữ tú tài cũng tỏ ra buồn bực, chỉ lo không giữ nổi địa vị nữ tú tài của mình nữa.
Lệnh Tử lại gần định tìm nữ tú tài thảo luận xem hướng viết thế nào, nhưng mới tới đã bị cô ấy thuận tay kéo đi giúp việc, cả hai cùng nhau bê sách bài tập vào văn phòng, cô ấy đưa cho Lệnh Tử một ít, còn chính bản thân thì ôm một chồng sách khác.
Đúng lúc hai người xuống lầu thì Úc Thần và Khấu Lâm cũng đang bước lên.
Ánh mắt của cô xẹt qua gương mặt anh, gần như không thèm nhìn Úc Thần, còn anh lại nhìn cô chằm chằm vài giây mới u ám đi mất.
Khấu Lâm thấy hành động như có như không của họ thì chẳng khác nào được thưởng thức một pha quay chậm đầy mãn nhãn, tuy rằng không có lời thoại nào nhưng nội dung thật phong phú làm sao, đến thế này rồi mà còn không có vấn đề gì thì quái lắm.
Sau khi xuống dưới, nữ tú tài hỏi cô: “Nãy cậu nhìn thấy mặt Úc Thần không? Cậu ta giận à? Không biết là bị ai chọc nữa, tôi thấy bình thường cậu ta nói chuyện hay cười trông hiền lắm, không ngờ lúc giận trông đáng sợ thế.”
Lệnh Tử im lặng, không biết phải trả lời cô ấy thế nào.
“Cậu nói xem nam sinh mà tính tình như thế có phải hơi cực đoan không? Lúc vui thì hiền ơi là hiền, còn lúc không vui trông sợ chết khiếp.” Nữ tú tài dường như sinh ra cảm giác tiếc nuối khi ảo ảnh nào đó của cô ấy với Úc Thần tan mất tăm.
“Tôi cảm thấy cậu ta cũng tốt mà.” Trong ấn tượng của cô, lúc nào anh cũng hiền lành thì phải.
“Thật à?” Cô ấy hỏi thử: “Cậu với cậu ta thân lắm à?”
“Không.” Đột nhiên Lệnh Tử không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Nhưng mà nữ tú tài có vẻ rất hứng thú, “Cậu có biết lớp trưởng lớp mình thích cậu ta không?”
Cô nói: “Không rõ lắm.”
Nữ tú tài cảm khái một câu rất quái dị, “Chẳng có việc gì cũng thích gọi tên cậu ta, rõ thế còn gì.”
Lệnh Tử không đáp lời nữa, cô chỉ muốn kết thúc đề tài này ngay lập tức.
Nhưng nữ tú tài đã không dừng nổi nữa rồi, “Tôi thấy hình như cậu ta chẳng có hứng thú gì với lớp trưởng cả, nữ sinh duy nhất tương đối thân thiết với cậu ta là cái cô An Vi Vi kia đấy, cái người cực kì xinh đẹp đó, cậu đã từng gặp chưa?”
Cô gật đầu “ừ” một tiếng.
Cũng may là đã đến văn phòng rồi.
Lệnh Tử nhanh chân bước vào văn phòng, cô tới chỗ bàn làm việc của lão Trương. Lão Trương còn đang uống trà đọc báo, nữ tú tài thân là đại biểu ngữ văn còn phải báo cáo chuyện bài tập với ông, Lệnh Tử lấy cớ còn phải viết văn bèn chuồn về lớp trước.
Thật ra sau khi cô về lớp rồi vẫn chưa nghĩ ra nên viết văn thế nào cả, chỉ biết cầm bút ngơ ngác nhìn cuốn sách tập làm văn.
Đến tận khi có người ngồi xuống ghế đằng trước, nghiêng người nhìn cô.
Lệnh Tử giương mắt lên nhìn rồi ngồi dậy.
Úc Thần nói: “Cậu cảm thấy cái hướng “danh dự” thế nào? Trần Dương nói cánh hoa rơi xuống nhưng vẫn giữ trọn vẻ tươi tắn, cuống hoa sừng sững thì là danh dự, tuy cánh hoa rụng nhưng danh dự không mất.”
Thật ra hôm đó Trần Dương nói cánh hoa đã rơi xuống mới là danh dự, tuy sa đọa nhưng vẫn tươi tắn như cũ.
Lệnh Tử hơi chần chờ, “Nhưng đây là thứ cậu ta nghĩ ra mà, tôi không dùng được.”
Úc Thần cười, “Tất nhiên là cậu dùng được rồi, từ xưa đến nay, từ trong nước đến ngoài nước, văn thơ tán tụng danh dự nhiều lắm, mà lại tôi cũng có bảo cậu sao chép bài viết của Trần Dương đâu, chỉ cho cậu tham khảo hướng viết thôi.”
Cô nghĩ ngợi một lát bèn gật đầu.
“Hai người nói chuyện gì đấy?” Diêu Yểu bước tới, nhìn hai người chòng chọc.
“Viết văn.” Úc Thần đứng dậy bước về chỗ.
Diêu Yểu nghi ngờ nhìn bóng anh chằm chằm, sau đó nhìn về phía cuốn tập làm văn trên bàn, “Sao chưa viết gì vậy?”
Lệnh Tử cầm bút nói: “Giờ viết đây.”
Diêu Yểu đứng đây một lát, tự thấy không thú vị bèn đi mất.
Khương Lê đang úp mặt xuống bàn ngủ đột nhiên ngồi dậy bò qua, cô ấy nở một nụ cười vô cùng thâm trầm, “Tớ nghe thấy hết rồi nhé.”
Lệnh Tử bình thản nhìn lại cô ấy, “Hả?”
Khương Lê gối đầu lên tay cô, “Cậu cảm thấy cái hướng “danh dự” thế nào? Tuy cánh hoa rụng nhưng danh dự không mất. Nhưng đây là thứ cậu ta nghĩ ra mà, tôi không dùng được. Tất nhiên là cậu dùng được rồi…” Giọng điệu thay đổi rất linh hoạt, có thể nói là tuyệt diệu vô cùng.
Lệnh Tử hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Khương Lê dịch ghế lại gần cô, hỏi, “Có phải hai người…”
“Không phải.” Cô nói.
“Tớ còn chưa nói gì đâu.” Khương Lê chòng ghẹo liếc cô.
“Cái gì cũng không phải.” Cô nghiêm túc đáp.
“Tớ không tin.” Khương Lê bĩu môi.
Lệnh Tử cảm thấy nói không nổi cô ấy bèn dứt khoát giả vờ như không nghe thấy gì mà làm văn tiếp.
Khương Lê hừ hừ bên tai cô, “Trực giác của phụ nữ cho tớ biết mọi chuyện chắc chắn không đơn giản đâu, tớ nhắm mắt nghe Úc Thần nói chuyện cũng đã tưởng tượng được biểu cảm của cậu ta rồi.”
Lệnh Tử cố chấp không đáp lại.
Khương Lê dịch đầu lên vai cô, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt u buồn, “Úc Thần lấy lòng cậu cẩn thận đến từng câu từng chữ, bất an và chờ mong luân phiên tra tấn cậu ta, mà cậu lại lạnh lùng với Úc Thần, để người ta nghe mà đau lòng thay cậu ta, cậu——” Cô ấy ngồi dậy đẩy cô, “Quá nhẫn tâm!”
Lệnh Tử sợ hết cả hồn…
Cái cô nàng này, đam mê diễn quá rồi đấy!
Lệnh Tử đành phải đánh trống lảng, “Cậu đã nghĩ ra hướng viết tập làm văn chưa?”
Khương Lê ấm ức bĩu môi với cô, sau đó đưa sách tập làm văn của mình cho Lệnh Tử, “Mới viết mở bài thôi.”
Cô mở ra đọc, trong đó viết:
Bạn xem nhánh hồng đó, nàng ấy trần truồng mà tới, cũng trần truồng mà đi, cơ thể mềm mại run run, không ôm ấp một cánh hoa nào theo…
…
Cũng coi như đã tả lại cảnh bất hạnh ngày đó của bông hồng đầy sống động.
Thật ra cô cũng không cố tình tránh anh.
Cô chỉ cảm thấy không cần phải thân thiết quá làm gì, bất kể là trong cuộc sống hay học tập, hai người đều không cần tiếp xúc hay giao lưu nhiều, trong trường, trừ Khương Lê ra thì cô cũng chẳng thân thiết với bạn học nào khác.
Chỉ là cô không ngờ anh sẽ tới thảo luận hướng viết tập làm văn với mình.
Lúc tan học Lệnh Tử không đến nhà văn hóa cũ vội mà ở phòng học viết tập làm văn hơn nửa tiếng nữa, sau khi cô cho rằng đã ổn rồi mới dọn đồ rời đi, nhưng khi cô thấy anh đứng ngoài cửa lớp thì rất bất ngờ.
Anh thử lại gần cô hai bước, nói: “Tôi đi chung với cậu nhé?”
“Lúc tôi luyện múa không thích bị quấy rầy.” Cô nói xong cũng thấy mình hơi nhẫn tâm, chẳng hiểu sao lại thấy rất áy náy…
“Ồ.” Anh im lặng một lát bèn nói: “Tôi chỉ đứng ngoài chờ thôi, như ngày hôm qua ấy.”
Đại khái…
Nữ giới đã dễ mềm lòng như thế từ bẩm sinh rồi.
Mà một điểm cực ranh mãnh của chàng thiếu niên này là, anh rất biết cách tỏ ra đáng thương.
Lệnh Tử không đuổi anh đi nữa nên cũng coi như đã ngầm đồng ý.
Vào lúc cô luyện múa trong phòng thì Úc Thần ngồi trên mấy chiếc bàn sách đợt trước Khấu Lâm kê chúng lại với nhau.
Cửa phòng luyện múa khép lại, bức màn cũng kéo kín đến không còn kẽ hở, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc cổ điển rất khẽ vọng ra từ phía trong.
Điện thoại Úc Thần reo lên, An Vi Vi gửi cho anh bức ảnh Khấu Lâm và Cao Học Nhai ngồi kề nhau làm người ta tưởng hai anh em nhà này đang trò chuyện về cuộc đời…
Anh giơ điện thoại lên chụp một bức hình hoàng hôn gửi lại cho cô ấy.
Kiến trúc từ gần đến xa so le không đồng đều, vầng hào quang đỏ tím trên nền trời như dát vàng.
An Vi Vi nhìn ảnh chụp nói: “A Thần bồi dưỡng tình cảm thật đấy à?”
Khấu Lâm liếc hình trong điện thoại của cô ấy, “Là một tấm ảnh chụp thôi mà? Cậu chưa thấy mấy hình phong cảnh cậu ta chụp bằng camera đó thôi, không nói quá đâu, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trong tương lai chẳng sai đâu được.”
“Thật hay giả thế? Thảo nào cậu ta chụp cho tôi bức nào đẹp bức đấy.”
“Chứ sao, cậu cũng không để ý thiên phú nghệ thuật của A Thần di truyền từ ai à, ba mẹ cậu ta đều là người trong giới, quả thực là một ngôi sao đang lên trong giới nghệ thuật, mau mau quỳ lạy ngôi sao trong tương lai đi.”
Úc Thần không có khái niệm gì cụ thể với thứ tình cảm mang tên “thích” này, nói trắng ra là một đống cảm xúc không ổn định, từ lần đầu tiên anh đứng cách một con phố sau màn mưa thấy cô múa qua tấm cửa pha lê sát đất, cô chỉ đơn giản là đã khơi gợi lại hồi ức xưa của anh mà thôi.
Lệnh Tử không biết anh có thể làm được gì trong một tiếng chờ cô bên ngoài, chơi game Tetris à?
Cô không chuyên tâm được như cũ nữa, lúc ép chân sẽ thất thần, động tác múa không trôi chảy, cái cảm giác phân tâm khó hiểu này làm cô hơi bực bội, rốt cuộc là ra khỏi phòng ngay cả khi chưa đủ một tiếng.
Úc Thần tắt điện thoại đi, nhảy khỏi bàn, “Nhanh thế? Mới 40 phút mà.”
Cô cố bình tĩnh lại, nói: “Sau này cậu đừng chờ tôi ở đây nữa, cậu làm thế khiến tôi phân tâm lắm.”
Để phòng khi mình lại mềm lòng thêm lần nữa, cô nói xong bèn nhanh chóng chạy đi…
Khi Lệnh Tử sắp bước xuống cầu thang thì lại nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” vang lên từ chiếc thang gỗ đã cũ phía sau, chẳng mấy chốc cô đã liếc thấy bóng dáng ai đó nhanh chóng xẹt qua, tiếp đó là một tiếng “Rầm ——” vang dội.
Bóng dáng đó nhảy xuống từ chỗ cao sau lưng cô, anh đáp xuống ngay trước mặt Lệnh Tử, âm thanh kia rung đến mức làm gan bàn chân cô tê dại hết cả.
Trong giây phút ấy, Lệnh Tử còn tưởng tòa nhà này sẽ cứ thế mà sập xuống ầm ầm.
…
Úc Thần chính là kiểu người như vậy, có đôi khi sẽ làm một vài chuyện làm cô sợ hết hồn hết vía.
Bây giờ đã thế, sau này cũng vậy.
Anh đứng lên nói: “Con gái các cậu đều thế hả? Cứ tí tí lại thay đổi cái xoạch?”
Lệnh Tử: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...