Chính Là Ngươi Nô Lệ

Lúc vệ sĩ mở cửa thì Trạch Ninh cũng đã tỉnh, đó là cảnh giác đã khắc vào xương cốt.

“Ninh tiên sinh, Hạo ca gọi ngài xuống gặp khách.” Tuy rằng biết Trạch Ninh là nô lệ của Ngô Hạo, nhưng thực lực của người ta cũng là sờ sờ trước mắt, thủ hạ của Ngô Hạo đều gọi Trạch Ninh là Ninh tiên sinh.

“Đã biết.” Mặc dù mệt mỏi từ tối hôm qua vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng đã tốt hơn nhiều. Trạch Ninh lên tiếng liền bắt đầu rời giường, mới vừa động thì hậu huyệt liền truyền đến một trận kích thích, tám viên bi rung kia vẫn còn ở trong thân thể!

Nếu không có sự cho phép của Ngô hạo, Trạch Ninh tự nhiên cũng sẽ không đem chúng ra ngoài. Y cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu nơi hậu huyệt, bắt đầu mặc quần áo.

Đi qua góc thang lầu, Trạch Ninh thấy được người ngồi trên sô pha, động tác không tự giác ngừng lại, y thật sự không ngờ mới sáng sớm Vệ Thanh Phong đã đến nới này. Y thậm chí vẫn chưa kịp nói cho Ngô Hạo nghe về chuyện của Vệ Thanh Phong.

Ngô Hạo hoàn toàn không bỏ rơi sự thất thần trong nháy mắt kia của Trạch Ninh, thần sắc của hắn không tự giác lạnh vài phần. Ngày hôm qua không dò hỏi là vì sự tín nhiệm đối với Trạch Ninh, nhưng hiện tại xem ra chuyện cũng không đơn giản a.

“Chủ nhân.” Ánh mắt Trạch Ninh chỉ dừng lại trên người Vệ Thanh Phong một giây, tiếp theo liền không chút chần chừ quỳ xuống bên chân Ngô Hạo.

Ngô Hạo gật đầu, cũng không làm cho Trạch Ninh đứng lên. Bình thường khi có người ngoài Ngô Hạo sẽ để cho Trạch Ninh đứng sau lưng mình, nhưng hôm nay hắn không muốn làm như vậy, giống như cố ý ở trước mặt ai kia khoe ra quyền uy thuộc về chủ nhân.


“Ninh, cậu làm gì vậy? Thế nhưng hướng người như vậy mà quỳ xuống!” Vệ Thanh Phong quả nhiên bị chọc giận, hắn không thể nhìn một Trạch Ninh như vậy, nhịn không được liền kêu lên. Hắn không thể nhân một Diêm Vương kiêu ngạo khiến người không dám tiếp cận thế nhưng hướng người quỳ xuống.

Trạch Ninh không trả lời hắn cũng không nhìn hắn, chỉ là hơi hơi thấp đầu chờ đợi mệnh lệnh của Ngô Hạo.

“Ninh, xem ra người bạn này của ngươi cần hiểu biết tình huống một chút.” Ngô Hạo dùng đến âm điệu giàu có từ tính, tràn đầy ưu nhã tự nhiên.

“Ngài ấy là chủ nhân của tôi.” Trạch Ninh chỉ nói một câu, một câu nói liền đủ.

Ngô Hạo thản nhiên nhìn Vệ Thanh Phong, thản nhiên của kẻ thượng vị.

“Có phải là do hắn ta uy hiếp cậu hay không?” Trạch Ninh mà Vệ Thanh Phong biết tuyệt không có lý do gì quỳ dưới gối người khác.

“Này hiếp?” Ngô Hạo cười lạnh, “Đối với đối thủ có lẽ tôi còn có thể dùng loại thủ đoạn này, đối với tính nô, tôi rất khinh thường.”

“Tôi không tin. Tôi là sư huynh của cậu ấy, tôi sẽ không nhìn cậu ấy sa đọa như vậy.” Vệ Thanh Phong bình tĩnh lại, cuối cùng khôi phục phong độ vốn có. Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp lạnh như băng, lộ ra nhè nhẹ sát khí.

Có được sát khí không thua kém Trạch Ninh, trong tâm của Ngô Hạo cuối cùng đối nam nhân này có một tia đánh giá khẳng định.

“Tôi còn tưởng rằng hôm nay Vệ tiên sinh đến là để truyền lời thay cho Hồng Minh, không nghĩ lại là tới cướp người a.” Một câu của Ngô Hạo chuyển dời đề tài, đồng thời vạch trần Vệ Thanh Phong không làm việc đàng hoàng.

Vệ Thanh Phong hít sâu hai hơi, chỉ có thể đem ánh mắt dời khỏi người của Trạch Ninh: “Ngô tiên sinh, ngài tới là khách. Vừa tới liền kiêu ngạo như vậy có thể là quá không cho chủ nhân mặt mũi hay không?”

“Tôi chỉ biết hắc bang toàn thế giới nhìn thấy Mafia đều phải lễ nhượng ba phần, tuy rằng tôi chỉ là một thủ lĩnh nho nhỏ, đối với người bất kích cũng sẽ không cần quy củ.”


Vệ Thanh Phong là sát thủ, luận đàm phán đương nhiên không theo kịp Ngô Hạo lão luyện, lập tức liền thua một ván: “Nơi này là Trung Quốc, không phải địa bàn của Mafia.”

“Trên đường dùng thực lực nói chuyện, chỉ có chó không cắn người mới chỉ biết sủa.” Lúc nói những lời này Ngô Hạo thả lỏng cả người, giống như quý tộc đang xem diễn.

“Anh…” Vệ Thanh Phong bị Ngô Hạo châm chọc nói không nên lời, trên mặt một trận trắng một trận đen.

Kỳ thật là một sát thủ hắn có thể khống chế cảm xúc mình rất tốt, nhưng Trạch Ninh thực sự nhiễu loạn tâm trí của hắn.

“Anh không cần quá kiêu ngạo, long vương đấu không lại xà bản địa. Đợi mà xem.” Vệ Thanh Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn quay đầu nói với Trạch Ninh, “Ninh, theo tôi đi. Hắn kiêu ngạo không được bao lâu đâu.”

Ngô Hạo vẫn thản nhiên ngồi không hề động như trước: “Ninh, ngươi có thể trả lời hắn.”

“Ngài ấy là chủ nhân của tôi, tôi tự nguyện lhoong có lý do gì thần phục ngài ấy, làm nô lệ của ngài ấy.” Trạch Ninh chỉ dùng một câu để nói lên tất cả.

Vệ Thanh Phong tức giận đến đỉnh, vung tay rời khỏi Ngô trạch.

“Đi theo ta đến phòng chơi.” Nhìn đến khi Vệ Thanh Phong biến mất khỏi tầm nhìn, Ngô Hạo liền đứng dậy đi lên lầu.


Trạch Ninh đứng dậy đuổi kịp cũng không có sợ hãi, y biết Ngô Hạo không có tức giận.

“Nhả ra đi.” Vào phòng chơi, Ngô Hạo cho Trạch Ninh một cái chậu thiết.

Trạch Ninh ngồi mở ra thân thể, làm cho Ngô Hạo thấy tất cả của y. Tuy rằng bởi vì cảm thấy thẹn mà toàn mặt đều đỏ, nhưng y vẫn đối mặt với Ngô Hạo bài trừ ra từng viên từng viên bi rung, mỗi khi bài trừ ra một viên thì hậu huyệt liền có một trận kích thích, hạ thân của y dần ngẩng đầu lên.

Cùng với âm thanh đinh đương, tám viên bi rung đều đã lọt hết vào chậu thiết. Trạch Ninh nhìn về phía Ngô Hạo chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Ngô Hạo kéo Trạch Ninh áp vào tường, mang theo mãnh liệt cùng bá đạo, hắn gặm cắn môi Trạch Ninh, đão qua khắp ngõ ngách trong miệng Trạch Ninh, hai tay không ngừng lưu lại ấn ký trên cơ thể Trach Ninh, lực đạo mạnh mẽ không cho phép cự tuyệt.

“Chủ…nhân…” Cuối cùng có thể thở liền gian nan phun ra hai chữ, Trạch Ninh bị sự kịch liệt của Ngô Hạo dọa đến, y thấy được ngọn lửa thiêu đốt trong mắt Ngô Hạo, quả thực như muốn đem hết thảy đốt thành tro tàn.

“Ngươi là của ta.” Ngô Hạo nắm cằm Trạch Ninh bá đạo tuyên cáo, tiếp theo lại một lần nữa đoạt lấy môi của Trạch Ninh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận