"Doãn Thức Câu!" Đàm Chiêu Quân bỗng kêu to, cứ như vậy trừng mắt nhìn hắn, vì tâm ý mình lại bị đối đãi như vậy, nhưng điều thật sự làm nàng thương tâm là vì hắn không đếm xỉa đến uy hiếp của nàng.
Hắn căn bản không cần nàng để ý hay không để ý tới hắn, bởi vì nàng chẳng qua chỉ là vật thay thế, vật thay thế của một bức tranh mỹ nhân, chính xác là vậy...
Trước mắt dần dần biến thành một mảnh mơ hồ, lúc mờ lúc rõ, nước mắt nàng không tự giác cũng rơi như mưa, chính là cố chấp mở to mắt, nhìn thẳng cặp mắt nguội lạnh kia cho đến khi bọn họ ra khỏi võ đường.
Vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nàng che mặt cúi đầu khóc lớn.
Nước mắt của nàng hòa tan tường thành nguội lạnh của hắn, tiếng khóc thương tâm kia đánh tan tự tôn cao vời của hắn.
Doãn Thức Câu nhắm mắt lại, than khẽ.
"Giang Dung."
Giang Dung dừng bước lại, trong tai cũng nghe thấy tiếng khóc từ trong võ đường truyền đến.
"Đưa ta vào trong." Hắn không thể chịu đựng được việc làm nàng thương tâm như vậy, buộc lòng phải áp chế cảm xúc tự ti trong lòng.
Giang Dung lĩnh mệnh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. "Dạ, trang chủ."
Lại bước vào võ đường, hắn theo bản năng bước nhẹ chân, cách Đàm Chiêu Quân khoảng hai bước thì đem chủ tử đặt xuống, từ đầu tới đuôi Đàm Chiêu Quân vẫn chưa phát hiện, chỉ che mặt khóc nức nở.
Doãn Thức Câu vẫy tay, ý bảo hắn lui xuống trước đi, nhìn người trước mắt ngồi dưới đất che mặt khóc thương tâm như vậy, trong lòng hắn thật là tự trách, hắn bởi vì tự tôn... Không, là tự ti, hắn bởi vì tự ti, lại lựa chọn làm tổn thương nàng!
"Đừng khóc." Hắn thấp giọng mở miệng.
Đàm Chiêu Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người chẳng biết lúc nào lại quay về.
"Chàng..." Nàng nghẹn ngào, "Chàng... không phải... đi rồi sao?"
"Nàng đang khóc ở đây, ta đi như thế nào được?" Doãn Thức Câu nâng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
"Ta nói... chàng đi rồi, sẽ không để ý chàng nữa, nhưng... chàng vẫn...cứ đi..." Nàng thương tâm lên án.
"Là ta không đúng, phá hư tâm ý của nàng." Lau không hết càng làm nàng rơi nước mắt nhiều hơn, hắn cực kỳ đau lòng. "Đừng khóc, ta không đi đâu hết, nàng muốn đưa ta lễ vật, ta nhận, nàng đừng khóc nữa."
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân quỳ lên, ôn nhu nâng hai gò má của hắn, một đôi mắt ửng hồng chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Chàng cảm thấy, ta đưa lễ vật này là để nhục mạ chàng sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn lắc đầu, "Nàng sẽ không như vậy." Điểm ấy hắn không chút nghi ngờ.
"Chàng biết ta sẽ không như vậy, nhưng vẫn cảm thấy bị sỉ nhục, phải không?"
Nhẹ nhàng kéo tay nàng xuống, nắm trong tay, hắn cúi đầu, ôn nhu vuốt ve.
Đó chính là vấn đề của hắn, bởi vì hắn tự biết xấu hổ, khi ngồi ở trên ghế bình thường, cho dù hành động bất tiện, nhưng bên ngoài hắn vẫn giống người thường, chỉ khi nào ngồi trên cái ghế kia, giống như nói người trong thiên hạ rằng hắn là người tàn phế, đem phần tự ti nhất của chính mình lộ ra...
"Doãn Thức Câu, nhìn ta!"
Hắn từng chút, chậm rãi ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt nàng. Chỉ có nàng, dám đối với hắn vô lễ như vậy, hơn nữa đúng lý hợp tình kiêu ngạo như vậy.
"Chàng nghe rõ ràng cho ta, không ai có thể nhục nhã chàng, có thể nhục nhã chàng, chỉ có chính chàng thôi." Đàm Chiêu Quân nghiêm túc nói: "Hai chân tàn thì thế nào? Thực mất mặt sao? Phải cam chịu, bản thân chỉ được ở trong phòng không thể gặp người sao?"
"Đàm cô nương..."
Một tay nàng chạm nhẹ vào môi của hắn.
"Hiện tại ta không muốn nghe chàng nói, chàng ngoan ngoãn nghe cho ta! Ta cho chàng biết, về sau ta muốn cuộc sống như thế nào." Nàng nghiêm túc nhìn hắn.
"Về sau, ta muốn cùng chàng chơi cờ, vẽ tranh; ta muốn cùng chàng xem sổ sách công văn buôn bán, chàng dạy ta làm ăn buôn bán như thế nào; khi ta muốn giáo huấn hai đệ đệ không ra gì kia của chàng thì chàng phải ủng hộ ta, cùng ta đứng trên một trận tuyến; chàng không thể luyện võ, có thể dạy ta, ta sẽ luyện, về sau ta sẽ bảo vệ chàng; ta còn muốn chàng phân ra hơn phân nửa công việc cho đệ đệ chàng, dành ra nhiều thời gian theo ta tản bộ, ngắm hoa, đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh), còn muốn cùng ta ra phố, tham gia chương khánh (các lễ hội quan trọng như lễ thành lập, chúc mừng, …), cho dù là tết đầu năm hay tết hoa đăng, tết đầu mùa, đoan ngọ hay đua thuyền rồng, lễ Vu Lan, lễ thần linh, Trung thu ngắm trăng, …, ta đều không cho chàng bỏ qua, trừ phi ta lười xuất môn."
Doãn Thức Câu trong lòng chua xót, hốc mắt có chút nóng lên, nàng vừa nói, trong đầu hắn liền nghĩ đến hình ảnh kia, nếu có thể làm được thì thật hay bao nhiêu, nếu sớm gặp được nàng, trước khi mình bị phế, hắn nhất định sẽ không chút do dự cùng nàng làm bất cứ việc gì nàng muốn, nhưng bây giờ... đã quá muộn.
"Không cần nói chàng làm không được!" Nàng vừa lớn tiếng quát, đứng lên, đi đến mở ra ghế có bánh xe kia, đem nó đưa đến trước mặt hắn. "Có nó, chàng sẽ làm được!"
Doãn Thức Câu trừng mắt nhìn cái ghế, giống như nó là vật quái dị có thể ăn thịt người, thân mình căng thẳng, không thể nhúc nhích, ngay cả hai tay cũng không thể duỗi ra được.
"Thức Câu." Nàng mềm mỏng khẽ gọi tên hắn.
Cả người hắn chấn động, giương mắt nhìn nàng, rõ ràng thấy mắt nàng đầy vẻ ôn nhu.
"Ta hy vọng nhất là thời điểm chúng ta bái đường, chàng có thể “chính mình” cùng ta bái đường." Nàng hướng hắn vươn một bàn tay, ôn nhu nói nhỏ, "Thử cho ta xem, được không?"
Mình và nàng bái đường, ngồi trên cái ghế kia?
Trừng mắt nhìn cái ghế quái dị kia, lại nhìn thấy tay nàng vươn đến trước mặt hắn, Doãn Thức Câu đột nhiên híp mắt lại, thấy tay nàng từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay đầy các vết thương nhỏ.
"Có chuyện gì xảy ra với tay nàng?" Hắn bắt lấy tay nàng, vội vàng hỏi.
Nàng cố tình bình thản nói không kiêng dè. "Có chút chi tiết thợ thủ công không biết xử lý như thế nào, chỗ mấu chốt là ý tưởng của ta, bản thiết kế là do ta vẽ, chỉ có ta biết chính xác là như thế nào, cho nên ta cùng bọn họ nghiên cứu, tự hỏi làm như thế nào, những thứ này là do không cẩn thận để các mảnh gỗ quẹt làm cho bị thương."
"Vì ta..." Hít một hơi thật sâu, Doãn Thức Câu cố đè xuống sóng nhiệt xông lên hốc mắt, lại kiềm chế không được lòng tràn đầy kích động.
Hắn đã đoán được nàng vì sao gầy yếu tiều tụy, vì sao vẻ mặt mệt mỏi, đã nhiều ngày nàng là đi sớm về trễ, mất ăn mất ngủ vì hắn làm cái ghế này có thể làm cho hắn hành động tự do, mà ngay cả cửa võ đường cùng sườn dốc, cũng đều là mới được sửa lại để cho hắn ngồi trên cái ghế kia có thể tự do ra vào.
"Đứa ngốc, liền vì ta, hao hết tâm tư như vậy, nàng thật sự... thật là ngốc..."
"Mới không phải vì chàng đâu!" Hướng hắn nhăn cái mũi, nàng ngồi lên cái ghế có bánh xe, chuyển động bánh xe, ở bốn phía hắn chuyển vài vòng, lại dùng thành quả hai ngày này luyện tập, đến tại chỗ xoay quanh, sau đó không sai chút nào đứng ở trước mặt hắn.
Doãn Thức Câu kinh ngạc nhìn nàng kiểm soát cái ghế một cách lưu loát, không nghĩ tới ghế này có thể chuyển động trôi chảy như vậy.
"Ta là vì chính ta, ta không phải đã nói muốn chàng theo giúp ta làm rất nhiều việc sao?" Nàng nở nụ cười, đứng dậy đem ghế có bánh xe đến bên cạnh hắn."Thử cho ta xem, được không?"
Nhìn cái ghế một hồi, hắn mới khàn giọng nói: "Ta không biết ngồi lên như thế nào."
"Việc này đại khái cần luyện tập, nhưng bây giờ..." Nàng dừng lại, giương mắt nhìn hắn. "Ta gọi Giang Dung vào, có thể chứ?"
Hít sâu vài hơi, Doãn Thức Câu mới chậm rãi gật đầu.
Đàm Chiêu Quân vui sướng, xúc động giương tay ôm lấy hắn, gặp đôi mắt kinh ngạc của hắn mới đỏ mặt buông ra, chạy đến cửa gọi người vào.
Nhìn bộ dáng nàng cao hứng, giãy dụa trong lòng Doãn Thức Câu đột nhiên tiêu tán hết, nghĩ bộ dạng nàng mới vừa rồi linh hoạt kiểm soát chuyển động ghế, không tự chủ được trong đầu hiện lên cảnh tượng hắn và nàng cùng nhau tản bộ, ngắm hoa, đạp thanh, cùng làm nhiều chuyện tốt.
Trong lòng hắn bắt đầu có chờ mong. Không phải không khả năng, phải không?
Bích Liễu sơn trang gần đây bốn phía tu sửa, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, đem tất cả cầu thang và chướng ngại nơi bậc cửa loại bỏ, không phải chỉ đổi thành bằng phẳng mà hơn nữa tạo thành sườn dốc nhẹ, thuận tiện để trang chủ "Tòa giá" (ngồi điều khiển) đi chung quanh, mà nơi đầu tiên hoàn thành chính là Hạnh viện cùng Hà viện.
Chuyện thành thân đồng thời cũng được chuẩn bị bừng bừng khí thế, nghe nói, chờ ngày sơn trang tu sửa hoàn thành cũng chính là ngày trang chủ thành thân.
Vì thế, mọi người đều vội loay hoay sứt đầu mẻ trán, ngay cả Đàm Chiêu Quân cũng không ngoại lệ, bởi vì nàng phải đi khắp sơn trang, ghi lại tất cả những chỗ cần chỉnh sửa, đắn đo suy tính một chút, phụ trách vẽ ra thiết kế.
Bề bộn nhiều việc, nhưng luôn luôn có lúc kết thúc, tựa như hiện tại.
Chỗ cuối cùng trong bức tranh đã hoàn thành, Đàm Chiêu Quân quăng bút, đứng lên, cả người ngã lên giường êm bên cửa sổ.
"Ta mệt chết đi được, mệt mỏi quá mệt mỏi quá nha!" Nàng ghé vào trên giường hét lớn."Thu Phong, giúp ta xoa bóp một chút, cổ của ta giống như muốn đứt ra rồi."
"Tiểu thư, người vẽ suốt một đêm nha, thậm chí ngủ cũng không ngủ, không mệt mới là lạ đó." Thu Phong lẩm bẩm, đi đến trước giường mát xa cho chủ tử.
"Ta muốn hoàn thành nhanh một chút!"
Thu Phong giễu cợt."Nhanh chút để đi tìm Doãn trang chủ, phải không?"
"Đúng vậy!" Nàng thành thật thừa nhận.
"Tiểu thư, nếu người thật sự lén lén lút lút lập gia đình như vậy, lão gia nếu biết nhất định sẽ rất đau lòng." Thu Phong thở dài.
"Có biện pháp nào đây, hiện tại cha ta đang trong đại lao mà!" Nàng đáp lời, lực đạo mát xa vừa vặn, làm nàng thoải mái nhắm mắt lại.
"Vậy cũng nên chờ cứu lão gia rồi sau mới thành thân cũng được mà. Cần phải vội vã như vậy, nhất định phải lập tức thành thân sao?" Nàng thật sự không hiểu nổi, làm sao phải quyết định nhanh như vậy, tuyệt không giống Tam tiểu thư.
Từ từ nhắm hai mắt, nàng ngữ điệu chuyển trầm. "Thu Phong, chuyện này ngươi không cần nhiều lời."
"Nhưng tiểu thư, Thu Phong rất lo lắng. Từ sau khi đi vào Bích Liễu sơn trang, người cũng trở nên không giống Tam tiểu thư mà Thu Phong từng biết."
Đàm Chiêu Quân nghi hoặc, "Có sao?" Ngoại trừ trước mặt Doãn Thức Câu, nàng ngẫu nhiên sẽ cố ý bày ra mỹ mạo bên ngoài của mình, không biết chính mình có cái gì không giống mình. Còn nghiêm trọng đến không giống mình trước kia, quá khoa trương đi?
"Đương nhiên là có, trước kia Tam tiểu thư đối với nam nhân luôn chẳng thèm ngó tới, nhưng bây giờ lại mỗi ngày hướng Hạnh viện chạy đi, chủ động quấn quít lấy Doãn trang chủ, còn thay hắn làm nhiều chuyện như vậy, trước kia Tam tiểu thư căn bản không có khả năng vì một người nam nhân trả giá nhiều như vậy."
"Đó là bởi vì ta thích hắn" Nàng thoải mái trả lời. Tuy rằng quấn quít lấy Doãn Thức Câu là vì kế hoạch săn chồng cần đến, nhưng chuyện khác, hoàn toàn là xuất phát từ thật tình của nàng, hoặc cũng có thể nàng đã thích hắn trước khi tiến hành kế hoạch này rồi.
"Tiểu thư, người thật không e lệ!" Người nói mặt mũi không hồng, người nghe lại đỏ mặt.
"Đây là sự thật, có cái gì thật kinh khủng sao?" Đàm Chiêu Quân ách xì một cái."Được rồi, ta ngủ một chút, ngươi không cần ở lại chỗ này."
"Vậy Thu Phong xin lui xuống." Lấy chăn bông đắp cho tiểu thư xong nàng mới lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Không khí bay tới mùi hoa tự nhiên, Đàm Chiêu Quân dần dần ngủ say...
"Này! Nha đầu!" Đột nhiên, một tiếng kêu to khàn khàn truyền đến.
Nghe tiếng, Đàm Chiêu Quân đột nhiên mở mắt ra, buồn ngủ toàn bộ tiêu tán, nhanh chóng từ trên giường bò dậy, đã nhìn thấy trên bệ cửa sổ một... lão nhân.
"Quỷ Đầu Tử! Sao ngươi lại ở chỗ này?" Nàng kinh ngạckêu. "Oa! Da mặt ngươi hôm nay thật đẹp nha! Nếp nhăn đều biến đâu hết, cả khuôn mặt tìm không thấy một chỗ nhăn nha!" Nàng tỉ mỉ xem xét da mặt kia.
Quỷ Đầu Tử thật ra là tên hiệu nàng đặt cho hắn, ai bảo lúc trước hỏi hắn xưng hô như thế nào, hắn nói không nhớ rõ, dù sao bất kể là thật sự không nhớ rõ, hay là không muốn nói cho nàng biết cũng không quan hệ, chỉ là một cái xưng hô thôi, vậy đặt một cái là được.
Mà sở dĩ nàng gọi hắn là Quỷ Đầu Tử, cũng không quan hệ tuổi tác, mà là bởi vì hắn luôn lấm la lấm lét, luôn thích bày ra mưu ma chước quỷ.
"Ngươi vào bằng cách nào? Thủ vệ Bích Liễu sơn trang coi như không tệ nha! Ngươi không có bị người ngăn lại sao?"
"Làm ơn, Quỷ Đầu Tử ta là thần thánh phương nào, những tiểu quỷ đó ngay cả bóng dáng ta cũng không nhìn thấy." Quỷ Đầu Tử hừ lạnh nói, rất là oai.
"Phải rồi phải rồi, ngài thần công cái thế, thiên hạ đệ nhất, được rồi chứ?" Đàm Chiêu Quân đáp có lệ, tuyệt không tin tưởng, bởi vì ngoại trừ khinh công, nàng chưa từng gặp qua Quỷ Đầu Tử dùng qua võ công gì, nhưng thật ra dịch dung thuật số một. "Ngươi đến tìm ta?"
Quỷ Đầu Tử búng lên trán nàng một cái: "Vô nghĩa, không tìm ngươi thì ta đến đây làm gì?"
"Rất đau nha!" Đàm Chiêu Quân sờ trán kháng nghị. "Ngươi tìm ta làm gì?"
"Nghe nói ngươi phải lập gia đình?"
"Tin tức của ngươi thật đúng là nhanh nha, sao ngươi biết là ta?" Nàng còn tưởng rằng người ở bên ngoài chỉ biết là Doãn Thức Câu muốn thành thân mà thôi.
"Vốn không biết, bên ngoài chỉ truyền nói Bích Liễu sơn trang trang chủ muốn thành thân thôi, nhưng mà hiện tại ta đã biết." Hắn cười gian nói.
Đàm Chiêu Quân xoay người liếc một cái. "Cho nên?"
"Ngươi đã sắp trở thành trang chủ phu nhân, còn nợ ta một cân trà Vân Đỉnh đó!"
"Thì ra là đến đòi nợ" Nàng thở dài. "Được rồi, buổi tối hãy tới lấy" Xem ra phải tìm Doãn Thức Câu một chuyến mới được.
"Hả? Nha đầu, ngươi thành thân là vì trả nợ sao?" Quỷ Đầu Tử đột nhiên hỏi.
"Lúc đầu là vậy, nhưng hiện nay không phải!" Nàng cũng không giấu diếm, nàng cùng Quỷ Đầu Tử là anh em kết nghĩa, thỉnh thoảng cùng nhau lập mưu chơi đùa, nhưng rất ít giấu diếm đối phương.
Quỷ Đầu Tử hì hì cười. "Vậy sao, nha đầu thích người ta."
"Đúng vậy, không được sao?"
"Được chứ, đương nhiên được, tiếp tục cũng không sao, nhưng thật ra tướng công tương lai của ngươi suy cho cùng có được không vậy?" Nói xong lời cuối cùng,hắn lại bắt đầu có giọng điệu đùa cợt.
"Nghe nói là được, nhưng vẫn phải đợi đêm động phòng hoa chúc mới biết được." Xông pha giang hồ đã lâu, nàng đối với lời này đã sớm thờ ơ. "Ngươi muốn ở Hàm Dương chơi bao lâu? Có muốn ta gọi người chuẩn bị phòng cho ngươi ở lại hay không?"
"Không cần chuẩn bị phòng, ta quen lấy trời làm nhà, chờ lấy được trà Vân Đỉnh, uống xong rượu mừng của ngươi sẽ đi." Quỷ Đầu Tử vội khoát tay cự tuyệt.
"Được rồi." Đàm Chiêu Quân cũng không miễn cưỡng hắn."Bên cạnh ta hiện không có ai thân thích, có ngươi ở đây, ta cũng cảm thấy an tâm."
"Xú nha đầu, ngươi đừng hại ta phải khóc đó!" Quỷ Đầu Tử giả bộ xoa xoa cái mũi. "Quên đi quên đi, tiếp đón đã xong, ta đi thôi!" Nói vừa xong, nhanh như chớp, người đã không thấy đâu.
Trừng mắt nhìn, Đàm Chiêu Quân thở dài một hơi, một lần nữa lại nằm xuống giường, nhưng buồn ngủ đã sớm mất hết.
"Quên đi, đi Hạnh viện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...