Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Editor: Tiểu Thảo
Beta: An Dung Ni

Hắn rốt cuộc là đang ầm ĩ cái gì?

Tần Vũ Phi có chút không hiểu Cố Anh Kiệt nghĩ gì.

Trai đẹp thì sao? Đẹp thì cô có thể ăn được không?

Nhưng mà, vừa rồi hắn, quả thực là quá đẹp trai.

Tim cô đến giờ vẫn còn đập thình thịch.

Ngồi một lát, trái tim có chiều hướng ổn định trở lại, sau đó Tần Vũ Phi bắt đầu luống cuống. Tên kia sẽ không cho là cô khó chịu không vui còn muốn xóa số điện thoại hắn, cho nên cố ý đối nghịch với cô sao? Phong độ của hắn đâu? Hắn không phải đối đãi với mọi người rất khách khí sao?

Tần Vũ Phi rất lo lắng, đến lúc cô về tới nhà trốn vào phòng rồi mà nó vẫn không biến mất.

Lần sau gặp lại nếu như em vẫn còn yêu anh, còn nhìn anh bằng ánh mắt này… Ánh mắt cô thế nào? Tần Vũ Phi ngồi trước bàn trang điểm nhìn chăm chú, trong gương là người phụ nữ có chút hoảng loạn, nhưng dường như lại có chút vui vẻ.

Cô đang vui cái gì? Cô không vui chút nào!

Tần Vũ Phi gõ đầu chính mình: “Được rồi, thế là đủ rồi! Stop!”

Mọi chuyện bây giờ đã kết thúc, cho dù lần sau tình cờ gặp lại, cô cần phải không có cảm giác gì đối với hắn. Cô nhảy lên giường, thở phào nhẹ nhõm. Dán mắt lên trần nhà nửa ngày, nhịn không được lấy điện thoại ra. Cô tìm tên Cố Anh Kiệt trong thông báo, không tìm thấy cái gì. Cô nhìn điện thoại một lúc lâu sau đó đặt xuống.

Cho nên nói, chiêu này nhất định có tác dụng. Hắn sẽ không nhắn tin, gọi điện cho cô, cô cũng sẽ không vì nhận được tin nhắn của hắn mà bối rối, cũng sẽ không nhìn tên của hắn ra sức đấu tranh muốn tìm một lý do để gọi cho hắn, vắt óc tìm đủ lý do để gọi điện thoại thật là ngu xuẩn hết mức.

Lần sau gặp lại… Nếu như lần sau vẫn còn có thể gặp mặt, cô nhất định sẽ không có cảm giác đối với hắn.


Tần Vũ Phi nhắm mắt, nhớ đến lời nói của Cố Anh Kiệt trước khi đi. Cô thở dài một tiếng, tên khốn kia, lại dám nói lời này, giả bộ trêu trai đẹp gì đó, cô thật sự không ăn cái loại này.

Thời gian chớp mắt đã qua một tuần. Một tuần này, Tần Vũ Phi phát huy tối đa tinh thần trạch nữ, đi làm hết giờ về nhà, cũng không ra ngoài chơi, bạn bè mời đều từ chối, xã giao với khách hàng cũng bị trì hoãn, thế nào cũng chỉ xuất hiện ở nhà và công ty.

Cô không chỉ trạch, còn xuất quỷ nhập thần. Đương nhiên “Xuất quỷ nhập thần” là Cừu Chính Khanh nói. Bởi vì thời gian làm việc của cô đã không có quy luật để tuân theo.

Tần Vũ Phi có hai ngày đúng 8 giờ đến công ty, trong đó không có một bóng người, chỉ có Cừu Chính Khanh máy móc đi làm sớm. Cừu Chính Khanh thấy Tần Vũ Phi lại càng hoảng sợ, vội hỏi cô xảy ra chuyện gì? Cô nói không có việc gì, dậy sớm thôi, không có việc gì nên đến sớm.

8 giờ sáng thứ hai cô bước vào công ty thì bị Cừu Chính Khanh mời đi nói chuyện nửa tiếng đồng hồ.

“Cô nếu có chuyện gì phiền phức thì nói với Tần tổng, hoặc có thể nói cho tôi biết, biết đâu tôi có thể giúp đỡ. Hơn nữa, tôi cũng không phải loại người ăn nói lung tung.” Cừu Chính Khanh nói rất chân thành.

Tần Vũ Phi phản ứng như gặp quỷ trừng mắt nhìn anh.

Cừu Chính Khanh dương dương tự đắc, anh còn nói “Cô có thể tin tưởng tôi.”.

Tần Vũ Phi không nói lời nào, cô cho rằng mình đúng là gặp quỷ rồi. Rõ ràng Cừu Chính Khanh và Cố Anh Kiệt một chút cũng không giống, nhưng lúc này nhìn anh, cô lại nhớ tới Cố Anh Kiệt. Cô đến công ty sớm như vậy quả thực là muốn thay đổi quy luật về thời gian làm việc một chút, mặc dù cô cảm thấy không có khả năng, nhưng cô vẫn cẩn thận trốn tránh đỡ phải bị Cố Anh Kiệt ảnh hưởng đến suy nghĩ.

Hiện tại Cừu Chính Khanh nói cô có tâm sự có thể nói cho hắn biết, hắn sẽ không nói cho người khác. Trước đây Cố Anh Kiệt cũng chưa nói với cô như vậy, nhưng cô cảm thấy Cố Anh Kiệt là người có thể để cô làm vậy.

Không có lý do, cô chính là theo bản năng cảm thấy như vậy.

“Anh đã hiểu lầm tôi, Cừu tổng.” Tần Vũ Phi lắc đầu, quăng Cố Anh Kiệt ra sau đầu. “Tôi không có tâm sự, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ thức dậy sớm phấn đấu.”

Lại còn dậy sớm để phấn đấu? Thần kinh Cừu Chính Khanh co giật.

Sáng hôm đó Cừu Chính Khanh đi ngang qua phòng làm việc của Tần Vũ Phi, phát hiện cô đang ngây người dán mắt vào điện thoại, anh lặng lẽ bỏ đi.


Phấn đấu sao? Rõ ràng là ngây người.

Buổi chiều Cừu Chính Khanh lại đi ngang qua phòng làm việc của Tần Vũ Phi, phát hiện cô nằm bò trên bàn nghỉ ngơi, anh lại lặng lẽ bỏ đi.

Còn không bằng không dậy sớm phấn đấu, cả ngày đều bị lãng phí. Cừu Chính Khanh thầm nghĩ, anh thiếu chút nữa cho rằng cô thực sự hối cải, rõ ràng anh đã hiểu lầm cô.

Hiểu lầm rất lớn.

Những ngày tiếp theo Tần Vũ Phi không còn đi làm sớm, sửa thành hơn chín giờ, mười giờ, hơn mười một giờ, hoàn toàn không bắt được thời gian của cô, sau đó không phải cô đi quá muộn thì là về sớm. Cừu Chính Khanh không thể nhịn được nữa, tìm Tần Vũ Phi nói chuyện riêng.

“Quản lí Tần, tuần này cô hoàn toàn thu hút sự chú ý của tôi.”

“Gay go như vậy?” Tần Vũ Phi nhíu mày, vẻ mặt lơ đễnh.

“Cho nên, hiện tại quản lí Tần có hai lựa chọn, một là nói cho tôi biết nguyên nhân bất thường, tôi giúp cô giải quyết, hai là quản lí Tần không cần phải nói gì, tôi đi tìm Tần tổng nói chuyện, đem tình trạng của quản lí Tần nói một chút, để Tần tổng giúp quản lí Tần giải quyết thông suốt.”

Tần Vũ Phi sửng sốt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Đi nói với cha tôi chuyện này, đây là trường mẫu giáo chuyên trông coi trẻ em sao?”

“Vậy sao?” Cừu Chính Khanh không cho là đúng. “Tôi cho rằng miễn là phương pháp hữu hiệu, cho dù tuổi nào cũng có thể áp dụng như nhau.” Anh nhìn Tần Vũ Phi, lại nói: “Kỳ thực dùng chiêu này không giới hạn tuổi tác, thế nhưng người hứng chiêu này đa số lại là trẻ con.”

Tần Vũ Phi suy nghĩ kĩ lại, cô thực ra không sợ Cừu Chính Khanh nói với cha cô, chẳng qua là phải làm nũng với ông thì tương đối phiền phức, gần đây cô thật sự không có tâm tình để làm nũng. Cô suy nghĩ một chút, tuần này Cố Anh Kiệt tương đối an phận, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ đến quấy rối cô, có lẽ là cô quá lo lắng. Người ta nói lời kia căn bản là để trêu chọc cô, chỉ có cô ngu ngốc đem việc này đặt ở trong lòng. Cô thực sự không nên làm cuộc sống của mình đảo lộn. “Xuất quỷ nhập thần” như thế, luôn luôn phải chú ý đến thời gian cũng mệt chết đi.

“Cừu tổng à, chúng ta đều là người lớn, cứ sử dụng cách của người lớn để giải quyết đi.”

“Người lớn đều là làm việc đúng giờ, chăm chỉ, có trách nhiệm với bản thân.” Cừu Chính Khanh đáp lưu loát, sắc mặt không chút thay đổi.


Tần Vũ Phi vẻ mặt suy sụp đối mặt hắn.

“Quản lí Tần muốn xử lí như thế nào thì tốt?” Cừu Chính Khanh hỏi. Kỳ thực anh thật sự khá lo lắng về tình trạng của cô, dĩ nhiên anh càng hy vọng cô không có phiền phức gì, sớm trở lại bình thường.

Tần Vũ Phi cắn răng, “Cừu tổng, thực ra tôi không có vấn đề gì, trong khoảng thời gian này làm việc và nghỉ ngơi không bình thường, vì vậy vừa mới điều chỉnh thời gian ở trên. Tôi vừa kiểm điểm qua, cuối tuần tôi sẽ làm việc đúng giờ.”

“Chín giờ?” Cừu Chính Khanh không buông tha. Thời gian của tiểu thư không giống người bình thường bọn họ, hắn phải sớm xác định một chút.

“Đúng chín giờ.” Tần Vũ Phi vô thức nhượng bộ, trong lòng thực sự là không xong, hoàn toàn không có chút tinh thần đấu tranh chống cự đến cùng.

Cừu Chính Khanh nhìn cô chăm chú, được một lát cuối cùng cũng để cô trở về.

Tần Vũ Phi trở lại phòng làm việc, càng nghĩ càng ấm ức, đều tại Cố Anh Kiệt. Đều do hắn, đều do hắn!

Hừ, có bản lĩnh thực sự thì đến trước mặt cô xem, nếu cô sợ hắn, sẽ không là Tần Vũ Phi.

Kết quả hôm sau Cố Anh Kiệt thực sự tới.

Tần Vũ Phi biết tin lúc đang thảo luận công việc với Robert trong văn phòng. Thư ký gõ cửa bước vào nói. Cừu Chính Khanh để cô ra ngoài một chút, triển khai cuộc họp với các đối tác.

Tần Vũ Phi không suy nghĩ nhiều, nói với Robert: “Trước tiên là như vậy, tôi đi họp trước, trở về chúng ta bàn lại.” Cô vừa đóng máy tính chuẩn bị đi vừa hỏi thư ký: “Ai đến rồi?” Cô nên sớm chuẩn bị phải thảo luận cái gì.

Thư ký đáp: “Hứa tổng đã tới, hình như là nhà máy Minh Đức.”

Tần Vũ Phi liền cứng đờ, Minh Đức = Hoa Đức = Cố Anh Kiệt. Vĩnh Khải hợp tác với Hoa Đức góp vốn vào Minh Đức, Cố Anh Kiệt ở Hoa Đức thăng chức thành phó tổng, phân công quản lý sản nghiệp Minh Đức. Lúc cô nghe được tin còn vui mừng thay hắn. Nhưng sau đó cô giận dữ nhớ lại, vui mừng cái gì, anh là tam thiếu của Hoa Đức, thăng chức hay không thăng chức có gì khác nhau đâu.

Hiện tại hắn ra sức bỏ xuống không bao lâu, Minh Đức liền chạy tới cùng Vĩnh Khải bọn họ nói chuyện? Quá đáng ngờ, rõ ràng đối tác của họ chính là bộ phận sản phẩm.

Tần Vũ Phi bỏ máy tính xuống, trong đầu rất nhanh có kế sách. Cô không thể đi. Ngộ nhỡ Cố Anh Kiệt ở đây? Cô đi chẳng phải là dê vào hang cọp, không, không nên miêu tả thế này, cũng không phải là cô sợ hắn. Chỉ là hiện tại cô chưa chuẩn bị tốt, đây cũng không phải thời cơ tốt để bọn họ gặp nhau. Hơn nữa lần trước hắn vô cùng tức giận bỏ đi để lại lời uy hiếp dữ tợn, ngộ nhỡ trước mặt đồng nghiệp của cô hắn lại nói lời không nên nói, đó không phải là chuyện cô muốn thấy.

Không được, vẫn là không nên đi, hiện tại cô không thể điều khiển biểu cảm của mình một cách tự tin, cô không muốn mất mặt trước mặt anh, lại càng không muốn mất mặt trước mặt đồng nghiệp.

Tần Vũ Phi suy nghĩ một chút, nói với Robert: “Hay là anh đi đi! Anh nói tôi đi vắng, anh thay tôi có mặt một chút, xem những công việc yêu cầu bộ phận của chúng ta phụ trách.”


Robert và thư ký cảnh giác nhìn Tần Vũ Phi. Đi vắng? Lại dám nói dối Cừu tổng đại nhân, trở lại bị Cừu tổng bắt được vạch trần sự thật thì phải làm sao.

Tần Vũ Phi phất tay: “Đóng cửa văn phòng lại, cứ nói tôi ra ngoài các người không biết. Đến gõ cửa mới phát hiện tôi không ở đây.”

Thư ký vẻ mặt suy sụp, như thế có vẻ thư ký cô quá ngu xuẩn thất trách. Nhưng Tần Vũ Phi đã quyết định, bọn họ làm công cũng không có cách nào. Vì vậy Robert cầm máy tính của mình đi vào phòng họp, trước khi đi Tần Vũ Phi còn dặn dò cậu trong phòng họp tùy thời phải thông báo tình hình. “Nhìn xem nhà cung cấp kia có phải muốn bới móc khuyết điểm của chúng ta.” Tần Vũ Phi nói như vậy.

Robert đi. Cảm giác như bị lão đại ép buộc ra chiến trường chịu chết.

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Vũ Phi à, kỳ thực ngươi căn bản không cần sợ, cho dù ngươi đi họp, thấy Cố Anh Kiệt thì trừng hắn, hắn kinh sợ, khẳng định rắm cũng không dám phóng ra.

Tần Vũ Phi trừng.

Tác giả: Làm gì vậy? Dễ làm người khác thấy con ngươi rất lớn nha.

Tần Vũ Phi (trừng): Ta cho ngươi phê  bình anh ấy sao?

Tác giả: …

Tần Vũ Phi (trừng): Trước mặt ta nói anh ấy không tốt là muốn như thế nào?

Tác giả: …

Tần Vũ Phi: hừ!

Tác giả: Ngươi chờ môt chút, ta nhớ Cố Anh Kiệt tìm được không ít vũ khí rất vừa tay.

Tần Vũ Phi (trừng): Muốn thế nào?

Tác giả: Không, không, ta giúp hắn thu xếp một chút, chính là thu xếp một chút…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận