"Có ý gì?" Nàng sửng sốt.
"Thế giới đang hỗn loạn, lòng người trầm luân, tội nghiệt nổi lên bốn phía, sự tồn tại của bọn anh chẳng qua là một loại xu thế, mặc kệ pháp luật, anh tin toàn thế giới đều muốn là vũ đài "Bắc Đẩu Thất Tinh", đó là định nghĩa hoàn mỹ nhất về bọn anh!" Diêm Quýnh càn rỡ cười lạnh.
Nàng không lý do sợ run cả người.
Diêm Quýnh vẫn là cuồng nhân, không, có lẽ các thành viên của Bắc Đẩu Thất Tinh cũng đều vậy, bọn họ trải qua một mặt tàn khốc nhất của nhân tính, nhân cách vặn vẹo, nhân sinh quan cũng biến đổi, trong tư tưởng của họ, "Phá hủy" là biện pháp duy nhất, nên Diêm Quýnh mới có thể giết người như ma, mới có thể miệt thị nhân loại.
Nàng rốt cục hiểu được, cuốn sách "Run rẩy" kia căn bản không phải tiểu thuyết kinh dị, nó nên được gọi là tiểu thuyết "Sự thật"!
Một bộ phận hiện thực của nhân loại, hai chữ "kinh dị" không thể hình dung.
"Sao vậy? Em đang nghĩ gì?" Diêm Quýnh kinh ngạc phát hiện hốc mắt nàng hơi đỏ.
"Không…… Không có gì……" Nàng cố nhịn nỗi xót xa thê lương trong lòng.
Rất khó tưởng tượng Diêm Quýnh từng bị đối đãi ra sao, cải tạo gen khiến sức khỏe suy yếu và vô cùng thống khổ, hắn nhận lấy hết như thế nào? Ở phòng thí nghiệm đợi gần 15 năm, trong những ngày đó, hắn làm sao mà sống?
"Em đang thương cảm cho anh sao?" Hai tay hắn áp vào má nàng, bắt nàng đối mặt hắn.
Lắc đầu, nàng dụi mặt vào tay phải của hắn, hôn nhẹ vào lòng bàn tay hắn. "Tay anh…… Còn đau không?"
Lòng bàn tay phải cảm nhận một trận ấm áp, nháy mắt lòng hắn cháy rực, hắn kích động ôm nàng, để nàng dựa vào ngực. "Không đau, đã không còn đau……"
Có nàng an ủi, bao nhiêu đau đớn đều đã biến mất.
"Anh phản bội tổ chức, sẽ ra sao……" Ở trong lòng hắn, nàng bất an hỏi.
"Không biết, chưa ai đoán được ý của Thiên Xu."
"Em nghĩ, anh vẫn nên đem em đi báo cáo kết quả công tác đi……" Nàng kích động ngẩng đầu.
"Không, có chết anh cũng không giao em ra, em là của anh." Hắn bướng bỉnh nói.
"Nhưng…. Em sợ anh vì vậy mà bị tổn thương……"
"Anh không sợ bị thương, chỉ sợ mất em." Hắn thấp giọng.
Nàng rung động nhìn hắn hồi lâu, kiễng mũi chân hôn hắn, hắn cũng cuồng nhiệt hôn trả môi nàng, hai trái tim nóng bỏng kề sát một chỗ, sớm không để ý tới sinh tử.
Tới tối, bọn họ tìm một khách sạn nhỏ ở gần suối nước nóng để dừng chân, đêm đó, kích tình thiêu cháy toàn thân họ, bọn họ cho lẫn nhau ấm áp, lần lượt phóng thích chính mình để yêu thương, trong nụ hôn tìm được điểm dựa cho tâm hồn.
Bất quá, ngủ thẳng tới nửa đêm, Diêm Quýnh bỗng nhiên tỉnh, hắn nghiêm nghị trừng mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, chỗ cành lá sum suê, một bóng người vàng óng ánh xuất hiện trong đêm đen.
Không đánh thức Đông Tâm Ngữ đang ngủ say, hắn lặng lẽ đứng dậy, đi mở cửa sổ ra.
"Không nghĩ ngươi tới nhanh như vậy, Khai Dương." Hắn nói với bóng người cao gầy thon dài đứng ngoài cửa sổ, khẩu khí lạnh lẽo.
"Khai Dương" Đoàn Duẫn Phi là đối thủ một mất một còn của hắn, hai người ở Bắc Đẩu Thất Tinh có tiếng là kẻ địch.
"Hừ, tốc độ đúng là sở trường của ta." Khai Dương Đoàn Duẫn Phi khóe miệng gợn lên, một đầu tóc ngắn màu vàng trong bóng đêm có vẻ đặc biệt càn rỡ.
"Ngươi cũng chỉ có tốc độ mà thôi, cái khác đều không được." Hắn châm chọc cười lạnh.
"Không được thì vẫn mạnh hơn ngươi." Đoàn Duẫn Phi đi ra, gương mặt anh tuấn suất khí lộ vẻ khinh miệt.
"Mạnh hơn ta? Bằng vào một mình ngươi căn bản không phải đối thủ của ta." Hắn đề phòng nhìn thẳng Đoàn Duẫn Phi.
"Thực đáng tiếc, mục tiêu lần này của ta không phải phản đồ ngươi, mà là nàng!" Mắt Đoàn Duẫn Phi hướng về phía Đông Tâm Ngữ trong phòng.
Nghe nói Diêm Quýnh vì một nữ nhân mà cãi lời "Thiên Xu", chuyện này làm cho mọi người trong Bắc Đẩu Thất Tinh, tên "Thiên Toàn" thích bạo lực ở tổ chức có tiếng lãnh huyết vô tình, người như thế lại có thể yêu thực làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, nhất là Đoàn Duẫn Phi suốt ngày cãi nhau với Diêm Quýnh lại càng không tin được!
Là nữ nhân thế nào có thể đả động được trái tim cứng như đá của Diêm Quýnh? Hắn thật sự rất ngạc nhiên.
Diêm Quýnh sắc mặt trầm xuống, âm trầm nói: "Ngươi tốt nhất đừng chạm vào nàng."
"Sao? Nàng quý giá vậy sao? Vừa vặn ta cũng muốn xem xem nàng quốc sắc thiên hương tới mức nào có thể làm con ma máu lạnh nhà người thần hồn điên đảo thành như vậy." Đoàn Duẫn Phi thả người xuống, nhanh như chớp giật kích động tiến vào trong cửa sổ.
"Dừng tay! Con khỉ vàng nhà ngươi!"(Quýnh ca mắng thế vì Duẫn Phi ca để tóc vàng) Hắn sớm đề phòng, nhanh chóng che trước cửa sổ, nhưng hai chân đột biến của Đoàn Duẫn Phi vẫn nhanh hơn hắn một giây, vượt qua sự ngăn cản cảu hắn mà vào.
Hắn kinh hãi, vừa mới xoay người, liền thấy Đoàn Duẫn Phi sờ tay vào má Đông Tâm Ngữ, không khỏi sắc mặt đại biến.
"Ngươi dám……"
Còn chưa kịp mắng ra, Đông Tâm Ngữ đã bị tiếng bước chân đánh thức, nàng dụi mắt ngồi dậy, thấy Diêm Quýnh đang đứng trước giường, ngạc nhiên hỏi: "Diêm Quýnh…… Sao anh không ngủ?"
"Bởi vì có khách không mời mà đến, hắn ngủ không được." Đoàn Duẫn Phi cười nhẹ nói.
Tim nàng đập mạnh một cái, xoay người nhìn người đàn ông xa lạ không biết đi tới sau lưng nàng từ khi nào, kêu hoảng bật đèn lên, "Ngươi là ai?"
Người đàn ông trước mắt này một thân áo họa tiết da báo, quần đen bó sát người, dưới chân đi ủng, đầu tóc ngắn nhuộm vàng, xem ra kiêu ngạo lại cuồng vọng, nhưng cố tình cùng gương mặt cực kì đẹp đẽ của hắn thập phần tương xứng.
Là một người đàn ông rất phong cách…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...