Hắn chế trụ hai cổ tay nàng, mặt lạnh lùng hỏi:"Em khám ở trong này bao nhiêu lần rồi?"
"Anh hỏi cái này để làm gì?" Nàng bị hắn hỏi tới mức hồ đồ.
"Nói cho tôi."
"Tôi…… Không rõ lắm, đại khái bảy, tám lần……" Nàng nhíu mày suy tư.
"Lâm Kiệt Sinh làm gì em, em cũng không có ấn tượng?"
"Không có, vì lần nào cũng bị gây tê toàn thân……" Nàng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Nàng cái gì cũng không biết? Lòng hắn hơi đau, còn gì đáng buồn hơn so với bị lừa gạt? Trong trạng thái không biết gì, mặc người khác cải tạo thân thể mình, tình cảnh thật đáng châm chọc, giống như hồi hắn bị mang vào phòng thí nghiệm còn tưởng rằng rốt cục cũng được nhận nuôi mà vui vẻ không thôi……
Hoảng hốt, tựa hồ thấy trên nàng có dáng vẻ hắn khi xưa, biểu tình hắn đột nhiên tràn ngập thương hại cùng đau thương, cùng với thâm trầm đau xót.
Nàng rất kinh ngạc. Sao hắn lại có biểu tình đó?
"Diêm Quýnh……Anh…… Rốt cuộc làm sao vậy?" Khi thấy thần sắc đau đớn của hắn, lòng nàng bỗng dưng se lại.
"Em là đồ ngốc…… Đồ ngốc đáng thương……" Hắn thì thào.
Nàng không hiểu vì sao hắn nói vậy, nhưng âm điệu giống như mê hồn của hắn khiến nàng hơi thất thần, hơn nữa không tự chủ được nâng tay, muốn vuốt cho đôi mày đang chau của hắn thẳng lại.
Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng tiếp xúc mi tâm của hắn, tuy rằng chỉ rất nhẹ, lại giống như lửa nóng chạm vào hắn.
Tâm Diêm Quýnh hơi chấn động, phút chốc, hắn dang tay ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm lấy, mang theo cừu hận nói nhỏ: "Tên hỗn đản dám ở đây cải tạo gen người? Tôi tuyệt không tha cho hắn…… Tuyệt không……"
Nàng mở to mắt kinh ngạc, căn bản nghe không rõ hắn đang nói gì, chính là ngây ngốc bị hãm trong hai cánh tay khỏe mạnh cường tráng của hắn, bị ngữ khí đau đớn kịch liệt ccủa hắn lay động trái tim, đã quên giãy dụa.
Thậm chí, không muốn hắn buông……
"Hai người đang làm gì?"
Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên, nàng kinh hãi, vội vàng đẩy Diêm Quýnh ra, quay đầu nhìn Lâm Kiệt Sinh đang giận dữ, tim đập loạn lên.
"Anh họ……"
Diêm Quýnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông gầy yếu nhưng vẻ mặt tâm cơ trước mặt.
"Rất vui vì được gặp, bác sĩ Jason." Hắn thanh âm không có chút độ ấm.
"Anh là ai?" Lâm Kiệt Sinh giận sôi trừng mắt hắn. Người đàn ông xa lạ này cư nhiên ôm Đông Tâm Ngữ?
"Anh họ, anh ấy….kêu Diêm Quýnh, hẳn là anh đã nghe em đề cập qua, anh ấy chính là tác giả quyển tiểu thuyết em dịch." Đông Tâm Ngữ vội vàng giới thiệu.
"Tiểu thuyết gia? Tiểu thuyết gia chạy tới nơi này có việc gì?" Lâm Kiệt Sinh đánh giá người cao lớn lạnh lùng trước mặt, có cảm giác mạnh, hắn có dự cảm nam nhân khí thế khiếp người này có ý đồ không tốt.
"Tôi đương nhiên là tới tìm anh, Lâm Kiệt Sinh." Diêm Quýnh gọi thẳng tên hắn.
"Tìm tôi?" Lâm Kiệt Sinh ngạc nhiên.
"Anh ấy nói, anh nợ anh ấy một trái tim." Đông Tâm Ngữ xen vào.
"Trái tim gì?"
"Trái. Tim. Nhân. Tạo." Diêm Quýnh nói ra đáp án.
Lâm Kiệt Sinh sắc mặt nháy mắt trắng xanh, nhưng hắn nhanh chóng áp chế nỗi khiếp sợ, lạnh lùng nói: "Là Khoa Lợi sinh kĩ phái ngươi tới?"
"Đúng vậy."
"Hừ! Chỉ một mình ngươi cũng dám tới đây giương oai?" Lâm Kiệt Sinh hừ một tiếng.
"Ta một người cũng dư sức đối phó ngươi."
"Thật không? Ngươi cần đối phó không chỉ mình ta, Tập đoàn tài chính Minh Nhật cũng không phải dễ chọc đâu." Lâm Kiệt Sinh trào phúng cảnh cáo.
"Bệnh viện này cùng với "Phòng thí nghiệm cải tạo gen người" chính là đại lễ Tập đoàn tài chính Minh Nhật tặng ngươi? Họ thông qua ngươi vụng trộm tiến hành hoạt động trái pháp luật vô đạo đức!" Diêm Quýnh hai tay chống nạnh đứng ở cửa phòng thí nghiệm, kiệt ngạo nói.
Lâm Kiệt Sinh kinh hãi, hắn không nghĩ tới Diêm Quýnh lại nhìn thấu bí mật của hắn, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, thấy Đông Tâm Ngữ vẫn đứng cạnh Diêm Quýnh như cũ, trong lòng rất căm tức.
"Tâm Ngữ, lại đây!" Hắn quát nàng.
Đông Tâm Ngữ cho tới bây giờ chưa từng thấy Lâm Kiệt Sinh phẫn nộ như vậy, nàng có điểm kích động, ngập ngừng hỏi: "Anh họ……Hai người đang nói cái gì mà ‘Cải tạo gen người’?"
Cụm từ đó chẳng phải là từ chỉ xuất hiện riêng trong tiểu thuyết của Diêm Quýnh sao? Sao lại có trong cuộc thảo luận của Diêm Quýnh và anh họ? Nàng kinh ngạc thầm nghĩ.
"Mau tới đây!" Lâm Kiệt Sinh bước lên phía trước, giật tay nàng, định lôi nàng về phía sau mình.
Diêm Quýnh nhanh chóng cản trước mặt hắn, ra tay nhanh như chớp, đẩy ngã Lâm Kiệt Sinh.
"A! Diêm Quýnh, anh làm gì vậy?" Nàng hoảng sợ trừng mắt nhìn Diêm Quýnh, chạy vội tới bên cạnh Lâm Kiệt Sinh."Anh họ, không sao chứ……"
Nhân viên bảo an nghe tiếng, vội chạy tới la lên: "Xảy ra chuyện gì? Tiến sĩ."
"Hắn cả gan xâm nhập, mau giết hắn!" Lâm Kiệt Sinh khóe miệng tím bầm ra lệnh.
"Đừng ──" Đông Tâm Ngữ bị toàn bộ tình huống dọa ngây người, nàng muốn ngăn cản nhân viên bảo an ra tay, nhưng Lâm Kiệt Sinh đột nhiên giữ tay nàng, không cho bước qua.
"Em đợi ở đây cho anh!" Lâm Kiệt Sinh quát khẽ.
Hai gã nhân viên bảo an lập tức rút súng ra, hướng Diêm Quýnh tấn công liền năm phát, ở Đông Tâm Ngữ kinh hoảng kêu to, nhưng thấy hắn như quỷ mỵ bay lên không nhảy lùi, nhất nhất công kích lại, hơn nữa nhanh chóng tấn công một trong hai gã kia, tay phải như quỷ trảo, "Tạp" một tiếng ninh chặt đứt cổ đối phương, tiếp theo đoạt được súng của hắn, xoay người hướng tên còn lại nã một phát súng, chính giữa mi tâm.
Trong chớp mắt, hai tên nhân viên võ trang đầy đủ đã bị giải quyết.
Đông Tâm Ngữ thấy sự tàn nhẫn của hắn, sợ tới mức cơ hồ sốc, nàng toàn thân phát run, khó có thể tin hắn giết người dễ dàng như vậy!
Tình cảnh này…… Giống nhân vật nam chính điên cuồng "Toàn" trong tiểu thuyết như đúc……
Lâm Kiệt Sinh giật mình, hắn vạn lần không nghĩ tới Diêm Quýnh lại lợi hại vậy, vô cùng kinh hãi, lưng run rẩy từng đợt.
Người này……Không phải tầm thường……
Diêm Quýnh cầm thương bước tới chỗ hắn, một thân sát khí. "Đừng ép ta ra tay với ngươi, tiến sĩ Kiệt Sinh, mau giao trái tim ra đây!"
"Trái tim……Có tìm đâu cũng không ra……" Hắn nín thở nhìn Diêm Quýnh tiến sát, đầu súng chĩa vào họng mình.
"Có ý gì?" Diêm Quýnh hai hàng lông mày nhướn lên.
"Ngươi vĩnh viễn cũng không thể quay về!" Lâm Kiệt Sinh rống to, ấn điều khiển từ xa trong túi, nhất thời cảnh tượng thay đổi, từ trần nhà thoát ra từng đợt khí màu trắng mùi nồng, cửa thang máy lập tức đóng lại, ngay cả thang bộ cũng có một đạo lưới sắt chậm rãi chăng xuống.
Đây là……hương gây mê?
Diêm Quýnh mắt thấy đường ra đều bị chặn, thầm kêu không ổn, vội vàng bịt mũi chạy về phía thanh bộ, nhưng trong màn khói thấy Lâm Kiệt Sinh muốn kéo Đông Tâm Ngữ đang thất thần vào phòng thí nghiệm, hắn trong lòng căng thẳng, một loại cảm xúc ngay cả hắn cũng khó giải thích xông lên ngực, hắn xúc động quay lại chặn Lâm Kiệt Sinh, giữ lấy Đông Tâm Ngữ, cầm tay nàng bay nhanh, xuyên qua dưới lưới sắt mà đi.
"Tâm Ngữ!"
Tiếng Lâm Kiệt Sinh rống giận từ sau truyền đến, nhưng hắn đã mang Đông Tâm Ngữ phá vây mà ra, rời khỏi bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...