Regulus không trả lời hắn. Nói đúng hơn, đến cả tròng mắt y cũng không hề chuyển động dù một chút, chỉ cung kính đi xuống lầu theo Voldemort. Hơn nữa đến khi Voldemort đã ngồi xuống bên cạnh Harry, y mới ngồi xuống vị trí duy nhất còn trống; Vẫn cái dáng ngồi nửa mông, lưng thẳng tắp quen thuộc Harry từng nhìn thấy ở những Thực Tử Thần Thực Tử khác, tỷ như Rabastan Lestrange trong suốt cuộc thi Tam Pháp Thuật hay cả Severus Snape.
Sirius phát hiện ra dáng ngồi kỳ quái kia, vô cùng không hài lòng. “Vol…” Hắn vừa mở miệng, một bàn tay lập tức ấn lên đùi hắn – là của Regulus đang ngồi bên cạnh. “Đông đủ cả rồi, bắt đầu đi.” Hắn miễn cưỡng phải sửa lời. Regulus đang nhắc nhở hắn, không nên chọc giận Voldemort; Có điều cũng phải nói, chỉ có lúc thế này, Regulus mới chủ động nói chuyện với hắn? Nếu như ấn tay lên đùi cũng được xem là nói?
Từ sự biến hóa trên nét mặt của Sirius, Voldemort liền đoán được đã phát sinh chuyện gì, hắn nhếch mép cười lạnh. Hắn cũng không muốn ăn một bữa tối mà lại gây náo loạn, hơn nữa còn khiến Harry không vui. Lúc trước giữ lại mạng cho Regulus Black quả nhiên là một quyết định đúng đắn.
Mà đối với phản ứng của chú Sirius, Harry và Hermione đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự hiểu rõ từ trong mắt đối phương. Có thể khẳng định là Regulus tuyệt đối nghe theo lệnh của Voldemort, mà chú Sirius cũng không có cách nào có thể ngăn cản được em trai mình, cho nên kết quả đã rõ ràng.
Đồ ăn của bữa tối vô cùng phong phú, nhưng không khí lại vô cùng kỳ quái. Hermione vẫn luôn cố gắng hâm nóng bầu không khí, Harry bên cạnh cũng hết sức hỗ trợ, nhưng hiệu quả rất thấp – dường như Voldemort đã quyết định sẽ không mở miệng để tránh làm chú Sirius lên cơn kích động; Còn Regulus thì chỉ tiếp lời hắn. Chẳng mấy chốc chú Sirius liền phát hiện ra điểm này, sắc mặt càng khó coi. Cho nên cuối cùng Hermione cũng chịu thua. Lần đầu tiên cô bé hy vọng bữa tiệc Giáng Sinh mau chóng kết thúc.
Sau bữa tối, Harry lấy cớ say rượu, nói muốn đi ngủ sớm. Nó có thể nhận ra được, Voldemort và ba đỡ đầu của nó không đánh nhau cũng không cãi nhau đã là kết quả quá mỹ mãn rồi, chứ đừng nói đến cái ý tưởng viển vông là hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ với nhau. Hermione cũng lên tiếng đồng tình, Voldemort thì gật đầu, sau đó Kreacher cung kính dẫn hai người bọn nó về phòng của mình.
Harry leo lên đến tầng cao nhất, vừa đẩy cửa liền nhận ra được bên trong có người. Nó lập tức khóa trái cửa lại, rồi ếm thêm một thần chú cách âm. Chắc chắc chú Sirius sẽ không cho phép nó và Voldemort ngủ chung một phòng đâu…
“Uống hơi nhiều?” Người ngồi trước lò sưởi lên tiếng, “Ta thấy em vẫn còn rất tỉnh táo nha!”
Harry bóp bóp phần trán có chút choáng váng, “Sao em lại cảm thấy anh đi đâu cũng như ở chỗ không người vậy?” Lúc đi đến gần nó mới chú ý, Voldemort đã biến ra một chiếc ghế sô pha dài rộng rãi, liền lập tức nằm vật xuống.
“Vậy em cho rằng nơi nào có thể ngăn được bước chân của ta?” Voldemort hỏi ngược lại. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt của Harry, ánh lửa từ lò sưởi hắt ra, chiếu lên gò má nó, làm càng thêm ửng đỏ. “Tửu lượng của em đúng là chẳng tiến bộ chút nào.”
“Hình như vậy…” Harry trả lời, giọng nói bởi vì đang thả lỏng mà nghe có chút mơ màng. “Quà Giáng Sinh của em đâu?” Nó chợt nhớ ra chuyện mà cả ngày nay vẫn luôn thắc mắc.
“Thì ra em vẫn còn nhớ chuyện này.” Voldemort hàm ý nói.
Nhận ra lời hắn nói có ý gì đó, Harry miễn cưỡng mở mắt. “Anh muốn nói gì?”
Voldemort cười khẽ, nhích sang gần chỗ nó: “Hôm nay Dumbledore oán trách ta, nói em bắt cóc giáo sư Độc Dược của lão, khiến cho hiệu trưởng Hogwarts như lão không thể không giành lễ Giáng Sinh để suy xét về vấn đề thay thế giáo sư.” Hắn nhướn mày, “Trước khi em chất vấn ta, phải chăng em nên giải đáp vấn đề này cho ta trước?”
“Cái gì?” Cảm giác say chếnh choáng của Harry lập tức tan biến hơn phân nửa. “Thầy Snape có chuyện gì?” Nó chỉ tặng Viên Đá Phục Sinh cho giáo sư xem như quà Giáng Sinh thôi mà!
“Làm đương sự, ta nghĩ em phải biết rõ chứ?” Voldemort cong ngón tay gõ gõ lên phần tay vịn của sô pha.
“Em…” Harry nghẹn lời. Nó nên nói với Voldemort thế nào đây? Xin lỗi anh, em móc viên đá trong chiếc nhẫn anh tặng đưa cho thầy Snape? Voldemort lại không ăn tươi nuốt sống nó ấy chứ! “Rốt cuộc thầy Snape có chuyện gì?” Nó ôm theo tia hy vọng cuối cùng hỏi, tuy rằng nó cảm giác Voldemort nói như vậy là đã biết nó làm gì…
“Chuyện em đang lo lắng lúc này hẳn không phải là chuyện đó chứ?” Ngón tay của Voldemort vẫn không rời tay vịn, “Xem ra đúng là em không thích Viên Đá Phục Sinh, năm lần bảy lượt đều muốn ném nó đi.” Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng nội dung thì… thật đáng sợ.
Nửa say còn lại của Harry cũng bị dọa cho chạy biến hết. “Anh biết rồi?” Nó lắp bắp hỏi, “Anh biết chuyện em tặng Viên Đá Phục Sinh cho thầy Snape… Còn cả ba năm trước…”
“Đúng vậy! Đêm giao thừa ba năm trước, em vốn định đem nó trả lại cho ta, đúng chứ?” Voldemort nhẹ giọng cắt ngang lời nó, đôi mắt đen không chớp. “Bây giờ, em nói xem, ta nên tặng em quà Giáng Sinh thế nào đây?”
“Viên đá là anh tặng cho em rồi mà!” Harry vốn định mạnh miệng đến cùng, nó không muốn vì nó mà thầy Snape xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, nó vừa thốt ra liền lập tức nghĩ, Viên Đá kia không phải là một viên đá bình thường, nó là một trong ba Bảo Bối Tử Thần, là Viên Đá duy nhất. “Em đã tìm một viên đá đen tốt nhất cùng thợ giỏi nhất khảm lại vào chiếc nhẫn! Dù sao Viên Đá đó cũng không có tác dụng gì nhiều mà, không phải sao…?”
Nhìn vẻ mặt cười như không cười của đối phương, giọng nói của nó càng lúc càng nhỏ. Nói thật, nó đang rất chột dạ. Tuy rằng Bảo Bối Tử Thần đã được chứng minh là vô dụng, nhưng dù thế nào, Chiếc Nhẫn Phục Sinh cũng là tài sản gia truyền của Voldemort, nó lén đưa cho thầy Snape như vậy, phải chăng là quá thiếu suy nghĩ rồi? Có lẽ chỉ nên cho thầy ấy mượn xem qua sẽ tốt hơn? Harry không khỏi kiểm điểm bản thân.
“Còn muốn quà Giáng Sinh nữa không?” Voldemort nhìn vẻ mặt nó không ngừng biến đổi, vô cùng muốn cười, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu như trước.
Harry lắc đầu nguầy nguậy.
“Tốt lắm! Giờ thì, hôn ta!”
Harry tưởng mình nghe nhầm. “…Cái gì cơ?”
“Ta nói, hôn ta.” Voldemort duỗi chân, bày ra tư thế nằm vô cùng thoải mái trên ghế sô pha. “Ta nghĩ ta nói rất dễ hiểu.”
“Anh lại chọc em!” Mặt Harry đỏ lên, phẫn nộ lên án. Hại nó vừa rồi còn áy náy, kết quả Voldemort lại lấy nó ra làm trò đùa!
“Có gì đáng kinh ngạc sao?” Voldemort trả lời, nhẹ nhướn mày, “Chỉ thực hiện lại yêu cầu trong Rừng Cấm của em thôi mà.”
“Anh…” Harry nghẹn họng. Không phải bởi vì phẫn nộ, mà là bởi vì miệng lưỡi nó lúc này đã khô rát. Lời nói của Voldemort đã ám chỉ rất rõ ràng, khiến nó gần như lập tức có phản ứng. “Đáng chết!” Harry oán hận nguyền rủa một tiếng, sau đó nhào qua, trút căm phẫn lên người đối phương.
Ghế sô pha bị sức nặng của hai người làm cho lõm xuống. “Tỉnh rượu rồi sao? Thật có tinh thần nha!” Tư thế này khiến Voldemort dễ dàng nhận ra được biến hóa của thân thể Harry.
“Im miệng!” Harry thẹn quá hóa giận, trực tiếp dùng miệng chặn lại.
Hai người trao đổi một nụ hôn dài. Đến khi tách ra, thân thể Harry đã mềm nhũn, nằm hẳn lên người đối phương. Bởi vì có một bàn tay thần không biết quỷ không hay trêu chọc nơi nào đó của nó, toàn thân Harry đều phát run, đến cả ngón chân cũng co quắp lại.
“Còn muốn quà Giáng Sinh nữa không?” Đến lúc này Voldemort vẫn không quên trêu chọc nó.
Harry nghe tiếng thở dốc trầm thấp bên tai, cắn chặt răng, khó khăn lắm mới rỉ ra được một từ: “Muốn…” Sau đó nó cảm giác được bàn tay còn lại của người kia chuyển ra phía sau lưng nó, nhẹ nhàng ấn ấn nơi lối vào. Cảm giác tê dại khiến da đầu Harry run lên, nó nghĩ nó biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo…
“Ta tặng chính mình cho em, được chứ?” Giọng nói của Voldemort trầm thấp, êm ái, nhưng động tác lại hoàn toàn trái ngược. Hắn đỡ lấy thân thể Harry, mạnh mẽ xâm lấn.
Harry rên rỉ ra tiếng, nước trào ra qua khóe mắt. Nó phát hiện quần áo của cả hai đã bay biến tự lúc nào, còn cả những động tác chuẩn bị ban đầu cũng đã hoàn thành mà nó không hề hay biết…
“Di chuyển, nha?” Giọng Voldemort nghe như đang hết sức kiềm chế.
[nơi này lược bớt 1083 từ]
*
Sớm hôm nay, Snape hấp tấp vọt vào văn phòng hiệu trưởng. Dumbledore vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc ông ngẩng đầu từ tấm giấy da dê lên, ông bắt gặp ngay một Snape mà ông chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Đương nhiên, người kia vẫn với mái tóc dài bóng nhờn, sắc mặt vàng như sáp nên, mũi ưng cũng không hề thay đổi, chỉ có một chỗ duy nhất khác với bình thường, đó là đôi mắt – đôi mắt Snape đỏ kè. Chẳng lẽ Snape… khóc? Dumbledore lần đầu nghi ngờ phải chẳng mình đã quá già cho nên thị lực đã giảm xuống hay không.
Mà Snape vừa mở miệng, Dumbledore liền càng cảm thấy mình như đang nằm mơ. Bởi vì vị giáo sư Độc Dược của Hogwarts nói: “Dumbledore, tôi muốn xin nghỉ phép dài hạn.”
Giáo sư Độc Dược luôn thích nhốt mình trong hầm lại muốn xin nghỉ phép? “Có thể nói cho tôi biết lý do không, Severus?” Dumbledore buông bút hỏi.
“Tôi… Tôi muốn đi khắp nơi thăm thú.” Snape trả lời. Y như nhận ra được cái nhìn soi xét của Dumbledore, vì thế vội lau hai cái.
“Để giải sầu?” Dumbledore vẫn không sao giải thích được. Ông tháo kính mắt xuống, dùng hai ngón tay ấn ấn sống mũi: “Đây là một ý kiến hay, nhưng bên phía Voldemort…”
“Cho dù sau đó có bị giết chết tôi cũng thấy đáng giá.” Snape không chút do dự cắt ngang.
Dumbledore lại đeo kính lên, cẩn thận nhìn y. Cuối cùng ông nói, “Tôi có thể hỏi là cái gì đã khiến anh đưa ra quyết định như vậy không?”
Snape mím chặt môi nhìn ông, sau đó chậm rãi đưa bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt lên, mở ra.
Nằm trong lòng bàn tay y là một viên đá màu đen nhìn hết sức bình thường, nhưng Dumbledore chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hoa văn khắc trên viên đá – một hình tam giác, bên trong là một hình tròn, còn có một đường thẳng kẻ giữa. Ông đứng phắt dậy, giọng điệu sửng sốt: “Severus, anh có được thứ này từ đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...