“Cái gì?”
Dương Thanh nghe tin Diệp Mạn bị ám sát lập tức hốt hoảng kêu lên, đứng bật dậy vội hỏi: “Diệp Mạn không sao chứ?”
Mã Siêu trầm giọng nói: “Người không sao!”
Nghe thấy vậy, Dương Thanh mới thở phào một hơi.
“Biết kẻ nào ra tay không?”, Dương Thanh lại hỏi.
Mã Siêu đáp: “Sát thủ của Hồng Trần”.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên rét lạnh: “Ra tay hào phóng thật, mời cả sát thủ của Hồng Trần tới”.
Anh biết tổ chức sát thủ Hồng Trần này.
Đương nhiên cũng biết sát thủ của Hồng Trần rất khó đối phó, một khi đã nhận nhiệm vụ sẽ liên tục ra tay tới khi mục tiêu bị giết.
Tiền thù lao của bọn họ ít nhất phải từ một trăm triệu trở lên.
Mã Siêu cũng nói: “Lúc em đánh bại gã sát thủ kia, gã ta lập tức cắn túi thuốc độc tự sát”.
“Tuy rất khó tra khảo được người thuê bọn họ là ai nhưng sau khi điều tra em nghi ngờ một người”.
Dương Thanh đã biết là ai, tiếp lời: “Diệp Thương!”
Mã Siêu nói: “Không sai, chính là DIệp Thương!”
“Không ít người muốn dồn Diệp Mạn vào chỗ chết, nhưng có thể mời được sát thủ của Hồng Trần lại không có mấy người”.
“Diệp Thương có hiềm nghi lớn nhất.
Chỉ khi Diệp Mạn chết, ông ta mới có thể dễ dàng đoạt được vị trí chủ nhà”.
Dương Thanh không trả lời, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bà ấy không sao là tốt rồi.
Mấy ngày này cậu vất vả một chút, âm thầm bảo vệ Diệp Mạn.
Sát thủ của Hồng Trần không dễ đối phó”.
“Anh Thanh yên tâm, tiện thể luyện tay với bọn họ cũng dược.
Rời khỏi biên giới phía Bắc quá lâu, em ngứa tay rồi”.
Mã Siêu cười nói.
Bỗng nhiên anh ta trầm giọng nói: “Anh Thanh, em phát hiện có một luồng khí thế nguy hiểm trong phòng bệnh của Diệp Mạn.
Nếu không vì không tiện tìm kiếm, em nhất định sẽ bắt được người đó”.
Dương Thanh đã biết trong phòng bệnh của Diệp Mạn còn có người khác từ lần tới thăm trước đó.
Nhưng nghĩ tới tin nhắn bà ta đột nhiên gửi, dặn dò anh chăm sóc Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, Dương Thanh lập tức hiểu ra.
“Có lẽ người cậu nói là người của Diệp Mạn, cứ coi như không biết đi”, Dương Thanh dặn dò.
“Vâng!”
Mã Siêu đáp.
Sau khi cúp máy, Dương Thanh dựa lưng vào ghế, ánh mắt dần trở nên âm trầm.
Yến Đô hiện giờ đúng là gió giục mây vần.
Tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng chỉ còn trên danh nghĩa.
Nhà họ Tôn đã trở thành gia tộc phụ thuộc của nhà họ Tào.
Chủ của nhà họ Long - Long Đằng là người của Hoàng tộc họ Long.
Cũng có thể nói nhà họ Long ở Yến Đô vốn là gia tộc phụ thuộc của Hoàng tộc họ Long.
Gia tộc Vũ Văn có quan hệ khá sâu với Dương Thanh, nhà họ Diệp lại là gia tộc của mẹ ruột Tần Thanh Tâm.
Nhà họ Hoàng đã đi theo Dương Thanh, biểu hiện lần này đã tỏ rõ lòng trung thành.
Tính ra chỉ còn lại nhà họ Điền, nhà họ Tống và nhà họ Lâm.
Mấy gia tộc này đều nhát gan, gió chiều nào xoay chiều nấy.
Vương tộc họ Tào đã chen chân vào Yến Đô.
Tam vương tử Tiết Nguyên Bá của Vương tộc họ Tiết bị buộc rút lui khỏi Yến Đô nhưng Dương Thanh có cảm giác nhà họ Tiết sẽ nhanh chóng ngóc đầu trở lại.
Bây giờ nhà họ Diệp đang tranh đấu nội bộ, Diệp Thương muốn đoạt quyền, sau lưng còn có nhà họ Tào ủng hộ.
Sau lưng gia tộc Vũ Văn cũng có cái bóng của nhà họ Tào.
Mẹ của Vũ Văn Bân vốn là người của Vương tộc họ Tào.
Xem ra cũng chỉ nhà họ Hoàng tạm thời đang bị Dương Thanh khống chế.
Mặc dù nhà họ Trần, nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Hồng cũng thuộc về anh nhưng dù sao cũng không phải là tám nhà đứng đầu Yến Đô, dù có liên thủ cũng chưa chắc có thể so sánh với một nhà trong đó.
Trong lúc Dương Thanh đang suy nghĩ về cục diện của Yến Đô ở tập đoàn Nhạn Thanh, một chiếc Ferrari màu đỏ lao vọt vào phim trường Hoành Điếm ở Yến Đô.
Kít!
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên chói tai.
Chiếc Ferrari lượn một vòng xinh đẹp đỗ ngay cạnh đoàn làm phim của Hạ Hà.
Một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác nỉ màu đỏ bước ra khỏi xe.
“Cô nàng này thật nóng bỏng!”
Sự xuất hiện của cô ta lập tức hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều người trẻ tuổi.
Đến cả nam diễn viên hơi nổi trong đoàn phim cũng khó nén lửa nóng trong lòng.
Có vẻ cô gái này rất thích màu đỏ, xe màu đỏ chót, áo khoác màu đỏ, để cả mái tóc ngắn cũng nhuộm màu đỏ rượu.
Cô gái áo đỏ vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt lạnh lùng khó gần.
“Chị họ, em tới rồi!”
Đúng lúc này, một chiếc Audi R8 màu đen cũng đỗ lại.
Một bóng người trẻ tuổi vội vàng xuống xe chạy tới trước mặt cô gái áo đỏ, thái độ rất cung kính.
Tôn Chí Kiều hừ lạnh một tiếng: “Đi gọi Hạ Hà tới đây cho tao!”
Ngô Thiên Hữu lập tức mừng rỡ chạy tới chỗ Hạ Hà: “Ê, chị họ tôi muốn gặp cô, mau đi theo tôi!”
Hạ Hà đang quay phim đột nhiên bị Ngô Thiên Hữu hùng hổ xông tới kéo đi.
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...