“Cảm ơn anh Thiên Hữu!”
Liễu Mi là người đầu tiên lên tiếng, trông vô cùng kích động.
Cô ta lập tức ngạo nghễ nhìn về phía những người khác, mỉa mai: “Anh Thiên Hữu đã nói đến mức này rồi, các người không định từ chối nữa chứ?”
“Làm gì có chuyện đó? Anh Thiên Hữu, em ủng hộ anh, mai em sẽ không đến đoàn làm phim, anh bảo lúc nào thì em đi lúc đó!”
Một nam diễn viên lập tức tỏ thái độ.
“Mai em cũng không đến đoàn làm phim, em sẽ nghe anh Thiên Hữu hết”.
“Em cũng nghe theo sự sắp xếp của anh Thiên Hữu ạ!”
Trong lúc nhất thời, mấy diễn viên hạng bét trong phòng thi nhau lên tiếng.
Ngô Thiên Hữu mỉm cười: “Thế mới là bạn tốt của tôi chứ, mọi người cứ yên tâm, Công ty giải trí Ngôi Sao là doanh nghiệp của nhà chị họ tôi, lần này chúng ta đình công, chắc chắn sẽ không sao hết”.
“Không những thế, tôi đang định trả giá tại chỗ, bảo họ tăng cát-xê cho chúng ta”.
“Cho dù thế nào, ít nhất cũng phải tăng 50% cát-xê cho chúng ta chứ?”
“Dù sao bộ phim này cũng hot nhờ chúng ta mà”.
Ngô Thiên Hữu trơ trẽn nói.
Liễu Mi vội hùa theo: “Cát-xê của bọn em tăng 50% thôi cũng được, nhưng anh Thiên Hữu là nam chính của phim, nói thế nào thì cát-xê cũng phải tăng gấp đôi chứ?”
“Đúng thế đúng thế, cát-xê của anh Thiên Hữu phải được tăng gấp đôi, bằng không chúng ta cứ đình công đấy!”
Những người khác vội nói, sợ nếu hùa theo chậm thì sẽ khiến Ngô Thiên Hữu mất vui.
Họ không hề nghĩ xem hậu quả của việc này sẽ nghiêm trọng tới mức nào.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh VIP ở Bệnh viện nhân dân Yến Đô.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đều ở đây, trên giường bệnh có người đang nằm.
Người trông hết sức suy nhược này không phải ai khác, chính là Diệp Mạn.
Sáng sớm hôm nay, vừa tỉnh lại, bà ta đã được chuyển từ phòng hồi sức tích cực sang phòng bệnh VIP.
“Bà chủ Diệp, giờ bà thấy thế nào rồi?”
Ngải Lâm mặc áo blouse trắng kiểm tra cho Diệp Mạn rồi hỏi.
Diệp Mạn cười gượng: “Tôi thấy rất ổn, có lẽ ngày mai có thể ra viện rồi”.
Nghe thấy Diệp Mạn nói thế, Tần Thanh Tâm lập tức cuống lên, vội nói: “Sao thế được? Sáng nay bà vừa chuyển từ phòng hồi sức tích cực về đây, phải mười ngày nửa tháng nữa mới ra viện được chứ”.
Tần Thanh Tâm đang sốt ruột thật, sắc mặt cũng rất khó coi.
Diệp Mạn đã nằm ở phòng hồi sức tích cực mấy ngày nay, khiến cô rất lo lắng.
Nếu được vào phòng hồi sức tích cực, có lẽ cô đã đến bệnh viện để chăm sóc bà ta từ lâu rồi.
Mắt Diệp Mạn đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, bà ta đang kích động.
Lần này, tuy bà ta bị thương nặng suýt chết, nhưng thấy Tần Thanh Tâm quan tâm mình như thế, bà ta cảm thấy chết cũng đáng.
“Được rồi, mẹ nghe theo con, con bảo mẹ ra viện lúc nào thì mẹ sẽ ra viện lúc đó”.
Diệp Mạn nắm lấy tay Tần Thanh Tâm, dịu dàng nói.
Bị Diệp Mạn nắm tay, tuy Tần Thanh Tâm hơi mất tự nhiên nhưng vẫn không rụt tay lại, chỉ trừng mắt nhìn Diệp Mạn, ngượng ngùng nói: “Gì mà nghe theo tôi chứ? Ở bệnh viện, mọi chuyện đều do bác sĩ quyết định”.
“Được, vậy bác sĩ bảo mẹ ra viện lúc nào thì mẹ sẽ ra viện lúc đó”.
Diệp Mạn mỉm cười, nhìn con gái bằng ánh mắt trìu mến.
“Dương Thanh, bây giờ nhà họ Diệp thế nào rồi?”
Tuy Diệp Mạn đang chìm đắm trong sự quan tâm của con gái, nhưng vẫn lo lắng cho nhà họ Diệp.
Dương Thanh mỉm cười: “Mẹ cứ yên tâm, có con ở đây, nhà họ Diệp sẽ không gặp vấn đề gì hết”.
Đương nhiên anh biết tại sao những người này lại có thái độ thù địch với anh.
Tối qua, một mình anh đã khiến cả ba người đàn ông bên phía Ngô Thiên Hữu say tới mức ngã lăn ra đất, nhất là Ngô Thiên Hữu còn bị chảy máu dạ dày, cuối cùng được xe cứu thương đưa đi.
Không những thế, khi rời đi, Dương Thanh còn gọi thêm mấy chai rượu từ tiệm ăn họ Trần với giá tiền lên đến cả triệu.
Những khoản này đều được tính cho Ngô Thiên Hữu.
“Dương Thanh, không ngờ anh vẫn dám xuất hiện, tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã báo cảnh sát về việc anh lấy thêm mấy chai rượu từ tiệm ăn họ Trần rồi, anh cứ chờ vào tù đi!”
Liễu Mi căm hận nói.
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...