Chiến Thần Ở Rể


Dương Thanh quá bá đạo khiến đám vệ sĩ kinh hãi.

“Rốt cuộc mày là ai? Dám tự tiện xông vào nhà họ Tôn, muốn chết hả?”
Một người trung niên bước tới, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Xung quanh anh ít nhất cũng phải có hàng trăm cao thủ nhà họ Tôn.
“Gọi Tôn Húc lăn ra đây!”
Dương Thanh lạnh giọng nói.

Câu nói này như mang theo sấm sét rền vang bao phủ khắp toàn bộ nhà họ Tôn, khiến đám cao thủ hốt hoảng.

“Ông chủ Tôn đang tiếp đón khách quý.

Mày muốn gặp ông ấy cũng được, nhưng phải hẹn trước ba ngày!”
Người trung niên cầm đầu trầm giọng nói: “Tao khuyên mày nên cút đi thì hơn, nếu quấy rầy khách quý của ông chủ, mày không gánh nổi tội đâu!”
“Xem ra nhà họ Tôn đã quyết tâm đi tới diệt vong”.

Dương Thanh nhắm mắt lại: “Nhà họ Tôn đã muốn chết, tôi sẽ giúp các người toại nguyện.

Nói xong, anh tiếp tục tiến lên, bước chân hùng dũng, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ngăn cậu ta lại!”
Người trung niên cầm đầu thấy thế lập tức ra lệnh.


Năm, sáu gã cao thủ đồng loạt xông tới.

“Cút!”
Dương Thanh gầm thét một tiếng, vừa đi vừa hời hợt vung tay ra.

“Bốp!”
Tiếng vả mặt chói tai vang lên.

Gã cao thủ xông tới trước tiên bị đánh bay ra ngoài.

“Mày muốn chết hả?”
Lại có thêm một gã xông tới, tức giận đấm vào đầu Dương Thanh.

“Bịch!”
Dương Thanh đấm thẳng vào mũi đối phương, tiếng xương gãy lập tức vang lên.

Gã cao thủ này hét thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài.

Ngay sau đó lại có ba gã cao thủ cùng tung đấm về phía Dương Thanh.

“Bịch bịch bịch!”
Mọi người không nhìn thấy Dương Thanh ra tay thế nào, chỉ thấy anh biến mất tại chỗ, đến lúc anh xuất hiện ba tên cao thủ kia đã đồng loạt bị đánh bay.

Từ lúc Dương Thanh bắt đầu ra tay đến giờ chỉ mới có vài giây ngắn ngủi.

Các cao thủ nhà họ Tôn đều trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

“Sao có thể như vậy được?”
Có người khiếp sợ nói: “Ở đây đều là cao thủ hàng đầu cảu nhà họ Tôn, sao lại không chịu nổi một đòn? Cậu ta đang làm ảo thuật à?”
“Ngu ngốc, ảo thuật khiến người khác bị thương được à? Cậu ta là cao thủ, cao thủ chân chính!”
Một cao thủ nhà họ Tôn khác bị dọa sợ, cắn răng nói.

Bấy giờ, sắc mặt của gã trung niên cầm đầu đã hoàn toàn trắng bệch.

Ông ta cứ tưởng Dương Thanh có mạnh đến đâu cũng không thể sống sót dưới sự bao vây của nhiều cao thủ hàng đầu như vậy.

Nhưng giờ đây, không một ai có thể chạm vào người Dương Thanh, còn bị Dương Thanh đánh bay hết.

Mỗi cao thủ đều bị đánh bay trong vòng một nốt nhạc.


Dường như đám cao thủ nhà họ Tôn tốn bao công sức bồi dưỡng này chẳng chịu nổi một đòn của Dương Thanh.

“Xông lên! Lên hết cho tao! Đánh nó tàn phế di!”
Người trung niên cầm đầu bỗng gào lên.

Tôn Húc đã dặn dò, vị khách ông ta đang tiếp đón rất quan trọng, không được để kẻ nào quấy rầy.

Dù là ai xông vào đều phải giết không tha.

Ông ta không thể không nghe lời ông chủ.

Dù Dương Thanh có mạnh cỡ nào, ông ta cũng phải liều mạng làm theo lệnh.

Nhưng hàng trăm cao thủ nhà họ Tôn chỉ bao vây Dương Thanh lại, không ai dám xông lên.

Dương Thanh bước lên một bước, đám người chặn đường phía trước cùng lùi lại một bước.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Hàng trăm cao thủ lại bị một người trẻ tuổi dọa lui.

“Chết tiệt! Xông lên đi! Đánh cậu ta đi!”
Người trung niên cầm đầu giận dữ hét: “Nếu tao thấy ai lùi lại, người đó sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tôn mãi mãi!”
Nghe thấy ông ta uy hiếp, những cao thủ bị Dương Thanh dọa lùi về sau lập tức ngừng bước, nhưng vẫn không ai dám xông lên.

Tất cả đều lo lắng nhìn chằm chằm Dương Thanh, sợ anh bất chợt ra tay lấy mạng bọn họ.

“Xông lên hết đi! Nhìn cái gì mà nhìn?”
Người trung niên cầm đầu nổi giận đá vào mông của một cao thủ nhà họ Tôn.


“Vèo!”
Đúng lúc này, Dương Thanh lại biến mất.

“Bốp!”
Mọi người chưa hết kinh ngạc, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt người trung niên cầm đầu, bóp cổ ông ta nhấc lên như gà con.

Tôn Húc chưa kịp lên tiếng, Tào Trí đã cười lạnh nói: “Tám gia tộc Yến Đô đúng là càng ngày càng yếu kém.

Một thằng ranh con cũng có thể xông thẳng vào”.

Tôn Húc dè dặt nói: “Cậu chủ Tào, Dương Thanh không đơn giản đâu.

Cậu ta rất giỏi võ, nghe nói là cao thủ bước ra từ chiến trường”.

“Chiến trường?”
Tào Trí cười nhạo một tiếng: “Đi ra từ chiến trường thì đã sao? Chẳng lẽ cậu ta còn có thể né được đạn nữa à?”
Nghe vậy, hai mắt Tôn Húc sáng rực.

Tào Trí đang ám chỉ ông ta dùng súng đối phó Dương Thanh sao?
“Tôi biết phải làm gì rồi!”
Tôn Húc vội vàng nói rồi làm động tác bắn súng với cấp dưới: “Đi làm đi!”
- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui