Thấy Kim Chí Minh và Lương Văn Khang sắp đi mất, Tô Thành Vũ lập tức cuống lên.
Ông ta vội tiến lên ngăn họ lại: “Ông chủ Kim, ông chủ Lương, hai ông cứ bình tĩnh đã! Nếu các ông rời đi thế này, có lẽ không còn liên minh nào trong ba tỉnh đủ khả năng đối đầu với nhà họ Tiết đâu”.
“Ông chủ Tô, ông cũng thấy Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn nói gì rồi đấy”.
“Họ cứ làm như mình lợi hại lắm, họ nghĩ mình có thể đánh với nhà họ Tiết một trận thật đấy à?”
“Chúng tôi không giống họ, nói nữa cũng chỉ tốn thời gian, chi bằng về nghĩ cách liên kết các gia tộc quyền thế ở Nam Dương và Đông Lan lại trước khi nhà họ Tiết tới”.
Kim Chí Minh nói với vẻ khó chịu.
Lương Văn Khang cũng nói: “Không sai, cho dù thiếu Giang Bình, Đông Lan và Nam Dương chúng tôi vẫn đối phó được với nhà họ Tiết”.
“Ông chủ Quan, ông chủ Hàn, hay chúng ta vẫn cứ liên minh, như thế thì cũng có tư cách đàm phán với nhà họ Tiết.
Cùng lắm thì chúng ta cho phép nhà họ Tiết phát triển ở ba tỉnh bây giờ, còn nếu sau này họ định giở trò thì chúng ta sẽ tuyên chiến nhé?”
Tô Thành Vũ vội nhìn về phía Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên.
Quan Chính Sơn lạnh lùng nói: “Đến khi nhà họ Tiết nắm giữ được phần lớn gia tộc quyền thế ở ba tỉnh, cậu nghĩ sự liên minh giữa chúng ta còn ý nghĩa à?”
“Đến khi đó, có lẽ không cần nhà họ Tiết ra mặt, chỉ riêng các gia tộc quyền thế ở ba tỉnh thôi đã đủ để đối phó với chúng ta”.
Tô Thành Vũ đã cân nhắc đến chuyện sau khi tuyên chiến đâu cơ chứ?
Ông ta chỉ muốn ổn định nhà họ Quan và nhà họ Hàn trước, ít nhất phải vượt qua khó khăn bây giờ đã.
Nhỡ tuyên chiến thật, tỉnh Giang Bình sẽ đứng mũi chịu sào, nhà họ Tô ở Giang Bình cũng khó tránh khỏi việc bị liên lụy.
Bây giờ, phải liên minh với nhà họ Lương và nhà họ Kim thì mới có thể vượt qua khó khăn.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Tô Thành Vũ.
“Tô Thành Vũ, nếu cậu sợ thì cũng cút luôn đi!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Nhưng nếu chúng tôi giải quyết được nhà họ Tiết, cậu đừng hòng hưởng ké nữa!”
“Lần trước, cậu đã dựa dẫm vào cậu Thanh rất nhiều để đưa nhà họ Tô lên làm gia tộc lớn thứ ba ở Giang Bình.
Sau lần này, nếu cậu còn dám làm thế nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Quan Chính Sơn cũng nói: “Hoặc bây giờ cậu ở lại, đối mặt với nhà họ Tiết cùng chúng tôi, hoặc cậu rời đi, sau này không được làm việc dưới danh nghĩa cậu Thanh nữa, bằng không nhà họ Quan sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tô đâu”.
Trong bốn gia tộc lớn ở tỉnh Giang Bình, nhà họ Trần gần như đã chuyển hết sản nghiệp đi, bây giờ chỉ còn nhà họ Hàn, nhà họ Quan và nhà họ Tô.
Bây giờ, hai trong số ba gia tộc lớn đã cùng nhau lên tiếng để gây sức ép cho nhà còn lại, chuyện này khiến Tô Thành Vũ thấy rất áp lực.
Trong lúc nhất thời, Tô Thành Vũ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đi hay ở cũng không ổn.
Tuy gia tộc Vũ Văn đã bảo ông ta tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện, nhưng ông ta không làm được điều đó.
“Ông chủ Tô, nếu nhà họ Hàn và nhà họ Quan đã không chào đón ông, nhà họ Kim chúng tôi hoan nghênh nhà họ Tô tới Nam Dương.
Chỉ cần nhà họ Tô đồng ý thì sẽ trở thành gia tộc lớn thứ hai ở Nam Dương”.
Kim Chí Minh nhận thấy sự do dự của Tô Thành Vũ, cười híp mắt.
Lương Văn Khang cũng nói: “Nhà họ Lương cũng chào đón nhà họ Tô tới Đông Lan, nhà họ Tô cũng sẽ trở thành gia tộc lớn thứ hai ở Đông Lan”.
Nhà họ Kim là gia tộc mạnh nhất Nam Dương, còn nhà họ Lương lại là gia tộc quyền thế bậc nhất Đông Lan.
Lúc này, cả hai gia tộc mạnh nhất ở tỉnh khác đều mời chào Tô Thành Vũ, khiến ông ta phải đấu tranh rất dữ dội.
Tuy phần lớn sản nghiệp của nhà họ Tô đều ở Giang Bình, nhưng ông ta hoàn toàn có thể coi đó là khoản đầu tư ở Giang Bình rồi chuyển tới tỉnh khác, tiếp tục mở rộng việc làm ăn của nhà họ Tô.
Sau này, nhà họ Tô sẽ càng thêm thịnh vượng.
Nhưng gia tộc Vũ Văn đã nói rõ rằng ông ta phải tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện, còn phải giúp đỡ Dương Thanh, nếu ông ta đưa nhà họ Tô tới Nam Dương hay Đông Lan thật thì biết ăn nói với gia tộc Vũ Văn thế nào?
Quan Chính Sơn nói.
“Được!”
Hàn Khiếu Thiên cũng đáp.
Sau khi bàn bạc một lúc lâu, rốt cuộc ba gia tộc lớn ở Giang Bình cũng thống nhất ý kiến.
“Xem như hôm nay chúng tôi phí công tới đây, nếu các ông thua thì đừng hòng liên minh với chúng tôi nữa, lúc đó đã muộn rồi!”
Lương Văn Khang nhìn quanh, cười lạnh.
Kim Chí Minh cũng híp mắt: “Hy vọng các ông đừng hối hận nhé!”
“Chúng tôi thế nào cũng không phiền các ông quan tâm!”
Quan Chính Sơn khoát tay: “Tiễn khách!”
Đúng lúc này, hai bóng người bỗng bước vào, người đi trước là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, sau lưng anh ta là một người trung niên mặc áo vải.
“Thì ra các ông đều ở đây!”
Thanh niên kia cười ha hả: “Thế này cũng tốt, tôi đỡ phải đến từng gia tộc”.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt của năm chủ gia tộc thay đổi ngay.
“Tiết Khải!”
Thanh niên vừa lên tiếng không phải ai xa lạ, mà chính là dòng chính của nhà họ Tiết, cũng là người đại diện cho nhà họ Tiết lần này.
Tuy bên đối phương chỉ có hai người nhưng lại khiến năm chủ gia tộc cảm nhận được áp lực lớn lao.
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...