Chiến Thần Ở Rể
“Anh, em muốn đi bar! Anh đi cùng em được không?”, Tống Hoa Nhã chờ mong hỏi.
Dương Thanh sửng sốt: “Đi bar làm gì?”
“Đương nhiên là để mua say rồi!”, Tống Hoa Nhã nói.
Dương Thanh lắc đầu, bất lực nói: “Muộn lắm rồi, chúng ta trở về đi thôi.
Hơn nữa anh cũng không uống rượu, em sẽ thấy rất nhàm chán”.
Khi còn ở biên giới phía Bắc, mỗi ngày đều phải đề cao cảnh giác sẵn sàng chiến đấu.
Rượu sẽ khiến đầu óc bị tê liệt nên trong quân đội có lệnh cấm uống rượu.
Mặc dù đã rời đi nhưng Dương Thanh vẫn duy trì thói quen này.
“Em muốn uống!”
Tống Hoa Nhã tỏ vẻ đáng thương, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nghĩ đến ngày mai cô ta phải ra nước ngoài, Dương Thanh đành phải gật đầu: “Được rồi!”
Không biết có phải là vì không nỡ rời khỏi hay không, trên đường tới quán bar Tống Hoa Nhã yên tĩnh lạ thường, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mãi đến lúc Dương Thanh đỗ xe trước cổng quán bar Hoa Hồng, Tống Hoa Nhã mới lấy lại tinh thần: “Tới rồi sao?”
“Hay là anh đưa em về nhé?”
Sau khi dừng xe lại, Dương Thanh lo lắng hỏi.
Rõ ràng Tống Hoa Nhã đang có tâm sự, nếu uống rượu sẽ rất dễ bị say.
“Anh Thanh, ngày mai em phải đi rồi.
Anh cho em hoàn thành tâm nguyện nhỏ này đi!”, Tống Hoa Nhã nói.
Quả nhiên là có vấn đề.
Lúc trước còn gọi anh là anh trai, bây giờ lại đổi thành anh Thanh, cảm xúc cũng sa sút hơn hẳn.
“Đi thôi!”
Dương Thanh không khuyên nhủ nữa, dẫn cô ta đi vào quán bar.
Có anh ở đây thì còn xảy ra chuyện gì được nữa?
Quán bar Hoa Hồng là một quán bar cỡ nhỏ, nhưng đẳng cấp không hề thấp.
Bên trong không huyên náo như những quán bar cỡ lớn, ánh đèn u ám, khách ngồi đông nghịt.
Đa số là người trẻ tuổi.
Ở một vài góc khuất còn có mấy đôi trai gái ôm ấp.
Trước quầy bar còn có mấy người độc thân cả nam và nữ.
Trên sân khấu có một anh đẹp trai người nước ngoài thổi Saxophone.
Bầu không khí cực kỳ mập mờ.
Cả Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều có giá trị nhan sắc cực cao.
“Em thấy ở trên mạng nói lần đầu tiên đi bar sẽ rất căng thẳng, cả nam và nữ đều vậy”.
Tống Hoa Nhã ngây thơ nói: “Còn có tin ở quán bar có rất nhiều ma men, còn có kiểu bắt người đem đi, cũng có người gây chuyện.
Nghe nói ở những chỗ ăn chơi như này, hầu như mỗi ngày đều có đánh nhau”.
“Em tin mấy cái trên mạng đó sao?”, Dương Thanh cạn lời.
“Lần đầu tới đây sẽ rất căng thẳng, em sợ sẽ gặp phải người xấu”, Tống Hoa Nhã nghiêm túc nói.
Dương Thanh cười hỏi: “Em sợ mình quá xinh đẹp sẽ có người tới bắt chuyện hả?”
Tống Hoa Nhã ngượng ngùng gật đầu.
“Chào người đẹp, tôi có thể mời em một ly không?”
Đúng lúc này, một người thanh niên ăn mặc cực kỳ xa hoa cầm một ly cocktail cười híp mắt đi tới.
Đến cả Dương Thanh cũng sững sờ: “Đây là đất linh của Yến Đô sao?”
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...