Trên mặt Hoàng Chung tràn đầy lo lắng.
Vệ sĩ duy nhất còn sót lại cũng đã bị thương vì trận chiến vừa rồi.
Nếu còn tiếp tục đánh, vệ sĩ của ông ta chỉ còn một con đường chết.
Thạch Giang lạnh lùng nói: “Quá đáng? Cậu là người ngoài muốn phá hoại trật tự tỉnh Giang Bình thì không quá đáng sao?”
“Tôi không cần biết nhà họ Hoàng làm gì ở tỉnh khác, nhưng ở nơi có Hiệp hội Võ thuật, các người cứ thử ôm ý đồ xấu xem?”
“Dắt chó của cậu cút khỏi Giang Bình đi!”
Khí thế của Thạch Giang rất mạnh mẽ, không thèm coi nhà họ Hoàng ra gì.
Với địa vị của Hiệp hội Võ thuật, lão ta thực sự có tư cách này.
“Nhà họ Hoàng mau cút khỏi Giang Bình!”
Đúng lúc này, Ngụy Thành Châu đột nhiên lên tiếng.
“Nhà họ Hoàng mau cút khỏi Giang Bình!”
Trần Hưng Hải cũng hô lớn.
Bọn họ không ngại đâm nhà họ Hoàng thêm một vố.
Hai bên đã hoàn toàn trở mặt, còn gì phải sợ nữa?
“Nhà họ Hoàng mau cút khỏi Giang Bình!”
“Nhà họ Hoàng mau cút khỏi Giang Bình!”
...
Ngay sau đó, tất cả mọi người trong sảnh đều hô hào, vang vọng khắp cả hội trường.
Cả tòa khách sạn Trung Châu như đang bị chấn động.
Hoàng Chung nổi giận toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố kìm nén.
Có một thế lực không hề thua kém nhà họ Hoàng dẫn đâu, cả Giang Bình đều đồng lòng đoàn kết.
Chủ những gia tộc ủng hộ nhà họ Hoàng đều bị giết, còn ai dám về phe nhà họ Hoàng nữa?
Mạnh Hồng Nghiệp và Ninh Trí Viễn đều tuyệt vọng.
Nhà họ Hoàng đã mất đi khí thế, chỉ e sau này cơ nghiệp của nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh cũng sẽ bị hủy diệt.
“Được, được lắm!”
Hoàng Chung nhìn xung quanh, cắn răng nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ mặt của các người! Hy vọng các người đừng hối hận!”
Dứt lời, ông ta đứng dậy, đột nhiên nhìn sang Dương Thanh rồi nói với Thạch Giang: “Muốn nhà họ Hoàng rút lui khỏi Giang Bình cũng được! Nhưng tôi muốn mạng của một người!”
Thạch Giang cười lạnh: “Cậu tưởng bây giờ cậu còn tư cách đặt điều kiện với tôi sao?”
“Thạch Giang, con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ tôi chẳng phải con sâu vô dụng.
Nếu còn tiếp tục chèn ép, đánh không lại thì cùng chết chùm!”, Hoàng Chung híp mắt nói.
Thạch Giang cau mày, không nói thêm gì nữa.
Hiện giờ Hiệp hội Võ thuật đang chiếm ưu thế nhưng vệ sĩ của Hoàng Chung cũng rất mạnh.
Vừa nãy, Tứ đại Kim Cương liên thủ cũng không giết nổi, chỉ khiến đối phương bị thương chút ít.
Nếu thực sự phải liều mạng, chỉ sợ vệ sĩ của Hoàng Chung có thể khiến Hiệp hội Võ thuật tổn thất mấy cao thủ.
“Cậu muốn mạng của ai?”, Thạch Giang lên tiếng hỏi.
Rõ ràng lão ta đã tỏ thái độ đồng ý yêu cầu của Hoàng Chung.
Hoàng Chung nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Thằng oắt, mau cút ra đây chịu chết đi!”
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh.
Mọi người mới nhớ lại, trước khi Hiệp hội Võ thuật xuất hiện, Hoàng Chung vẫn luôn nhắm vào Dương Thanh.
Lúc này, Dương Thanh đang bình tĩnh ngồi đó, tay còn cầm một chén trà bằng sứ màu trắng.
“Hoàng Chung, cậu thật sự cho rằng Giang Bình này là chốn không người à?”
Dương Thanh chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng khác đã vang lên.
“Giết người đền mạng.
Dương Thanh giết con trai tôi, hôm nay cậu ta nhất định phải chết!”
Hoàng Chung nói: “Nhà họ Hàn các người chưa đủ tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hoàng đâu!”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh một tiếng, vung tay ra lệnh: “Bảo vệ cậu Thanh!”
Nghe vậy, mấy chục vệ sĩ được đào tạo bài bản đồng loạt chạy lên chắn trước người Dương Thanh.
“Hàn Khiếu Thiên, ông dám!”, Hoàng Chung cả giận nói.
Hiệp hội Võ thuật ép ông ta cúi đầu đã đành, đến cả nhà họ Hàn cũng dám ra mặt chống đối, Hoàng Chung thực sự rất tức giận.
“Ở Giang Bình không có chuyện gì tôi không dám làm!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói: “Cậu Thanh là khách quý của nhà họ Hàn chúng tôi.
Ai dám động vào cậu ấy chính là kẻ thù của nhà họ Hàn!”
Sau khi đoán ra được Dương Thanh là Tướng quân của biên giới phía Bắc, Hàn Khiếu Thiên bắt đầu kính sợ anh.
Ở biên giới phía Bắc, Tướng quân chính là thần trong lòng mọi người, uy nghiêm của thần không thể khinh nhờn.
Dù Hàn Khiếu Thiên đã rời đi từ lâu nhưng ông cụ vẫn luôn coi mình là người của biên giới phía Bắc.
“Giang Bình không phải nơi để cậu diễu võ giương oai.
Kẻ nào dám động đến cậu Thanh đều là kẻ địch của nhà họ Quan! Mau dẫn người của cậu cút đi!”
Ngay sau đó, Quan Chính Sơn cũng đứng dậy, không chút e sợ nói.
Hoàng Chung sa sầm mặt.
Nhà họ Hàn và nhà họ Quan đều lần lượt đứng ra đuổi mình ngay trước mặt mọi người, đúng là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời ông ta.
“Ai dám động đến cậu Thanh sẽ là kẻ địch của nhà họ Trần! Nhà họ Hoàng mau cút khỏi Giang Bình!”
Trần Hưng Hải cũng đại diện Châu Thành bày tỏ thái độ, giọng nói vang dội như sấm rền.
“Ai dám động đến cậu Thanh sẽ là kẻ địch của nhà họ Tô! Nhà họ Hoàng hãy cút khỏi Giang Bình!”
Tô Thành Vũ cũng thay mặt nhà họ Tô trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải lên tiếng.
Người của các gia tộc còn lại đều hóa đá tại chỗ, khiếp sợ nhìn chàng trai trẻ vẫn bình thản ngồi cầm ly trà sứ màu trắng.
Chủ của bốn gia tộc lớn liên tiếp gọi anh là cậu Thanh, còn vì anh lên tiếng đuổi người của nhà họ Hoàng đi.
Hoàng Chung là chủ nhân tương lai của nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, thân phận cao quý tới mức nào?
Đừng nói là ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ, dù là các gia tộc ở Yến Đô cũng không dám nói với người nhà họ Hoàng những lời như vậy.
Huống chi người bị đuổi còn là người thừa kế chiếc ghế chủ gia tộc họ Hoàng.
Chàng trai trẻ này thực sự chỉ đơn giản là con cháu của gia tộc Vũ Văn thôi sao?
Ánh mắt của Thạch Giang, chi hội trưởng chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật cũng trở nên nghiêm trọng.
Một người trẻ tuổi có thể khiến chủ của bốn gia tộc lớn quát mắng Hoàng Chung trước mặt mọi người để bảo vệ thì không thể là một kẻ tầm thường.
Không khí trong sảnh trở nên ngột ngạt khiến mọi người cảm thấy khó thở.
Hoàng Chung không biết phải làm gì, đi cũng không phải, bảo vệ sĩ ra tay cũng không phải.
Đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất đời ông ta.
Còn Dương Thanh vẫn ngồi đó ung dung uống trà, dường như tất cả đều không liên quan đến mình.
“Nhàn nhã ngắm nhìn áng mây bay, nai con ngơ ngác theo mây tới, sống một đời không màng vật chất, thảnh thơi uống trà ngắm núi sông”.
Dương Thanh khẽ nhấp một ngụm trà Long Tỉnh Tây Hồ hảo hạng, hài lòng nói: “Trà rất ngon, nhưng hiện giờ không phải lúc để uống trà, mà là…”
Anh uống cạn sạch trà trong ly, chậm rãi phun ra hai chữ: “Giết người!”
Anh vừa dứt lời, một trận gió lớn nổi lên ngoài cửa, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống.
Vệ sĩ bên cạnh Hoàng Chung cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt, nhấc chân bảo vệ Hoàng Chung ở sau lưng theo bản năng.
Thạch Giang của Hiệp hội Võ thuật cũng không khỏi run rẩy, ánh mắt nhìn Dương Thanh tràn ngập kinh hãi.
Có lẽ người thường sẽ chỉ cảm thấy thời tiết thay đổi thất thường.
Nhưng những cao thủ như vệ sĩ của Hoàng Chung và Thạch Giang lại cảm giác được luồng sát khí kinh người.
“Ông nói muốn lấy mạng của tôi sao?”
Dương Thanh nghiền ngẫm nhìn Hoàng Chung, giễu cợt hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...