Chiến Thần Ở Rể
Xung quanh bọn họ đã chẳng còn người nào, đá xanh dưới chân vỡ thành mảnh vụn, rất nhiều tòa nhà gần đó cũng sập xuống.
Có thể nói trong phạm vi mấy chục mét quanh bọn họ đều bị san thành đất bằng.
Advertisement
“Đồ khốn kiếp!”
“Cậu dám tổn thương tôi!”
“Tôi là cụ tổ nhà họ Lý đã sống qua trăm năm, có thiên tài võ thuật nào mà chưa từng giết chứ?”
Advertisement
“Hôm nay, tôi sẽ giết thêm một thiên tài võ thuật nữa!”
Mái tóc dài bạc trắng của Lý Trọng tung bay theo gió, gương mặt hung ác nhìn về phía Dương Thanh với sát khí đáng sợ.
Dương Thanh cũng không dễ chịu gì.
Dù sao anh mới bước vào Siêu Phàm Nhị Cảnh, lúc này vấn luôn chiến đấu trong trạng thái cưồng bạo.
Sự cuồng bạo trong cơ thể càng lúc càng tăng, làm anh sắp đánh mất lý trí.
Anh vừa phải ép mình duy trì sự tỉnh táo, còn phải tiếp tục chiến đấu với Lý Trọng nên áp lực cực lớn.
Cũng may anh liều mạng đánh một trận, vẫn có thể áp chế được Lý Trọng.
Trước đó, khi anh sắp phá vỡ rào cản tiến vào Siêu Phàm Nhị Cảnh, sự cuồng bạo vốn đã lên đến cực hạn nhưng anh vẫn có thể kiểm soát được lý trí của mình.
Chẳng qua khi anh tiến vào Siêu Nhàm Nhị Cảnh lại phát hiện sự cuồng bạo này dường như còn mạnh hơn, chỉ cần anh muốn là có thể làm nó tiếp tục tăng lên.
Nhưng chỉ tăng thêm một chút nữa thôi, anh sẽ thật sự mất khống chế.
“Giết!”
Lý Trọng đột nhiên nổi giận hét lên một tiếng, đá vụn dưới chân lập tức bị nghiền nát thành bột.
Lão ta lao thẳng về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nôn ra máu nhưng vẫn cố gắng duy trì trạng thái cuồng bạo và lại tấn công.
“Âm ầm ầm!”
Hai người lao vào nhau, hai bóng người dường như hóa thành bóng mờ, cao thủ bình thường không thể nào nắm bắt được bóng dáng của bọn họ.
Mỗi khi bóng dáng hai người xuất hiện đều sẽ phát ra một tiếng va chạm chói tai.
Dương Thanh càng chiến đấu càng thấy trong người cuồng bạo hơn, trên da tay anh dần dần có máu chảy ra.
Hai cánh tay nổi đầy gân xanh, máu dường như nhuộm đỏ Dương Thanh.
Lý Trọng chợt đánh một đòn ép Dương Thanh lùi lại, ánh mắt càng thêm khiếp sợ.
Lão ta đã phát huy thực lực đến mức cao nhất nhưng vẫn bị anh vững vàng chèn ép.
Lý Trọng hiểu rõ, cứ tiếp tục tình trạng này, sợ rằng lão ta cùng lãm chỉ có thể kiên trì thêm năm phút, sức lực tiêu hao quá nhiều sẽ dẫn tới hoàn toàn mất đi khả năng tiếp tục chiến đấu.
Nhưng lúc này cả người Dương Thanh giống như một người máu khiến lão ta thấy được hy vọng.
“Chắc chắn cậu đã dùng phương pháp bí mật nào đó làm thực lực của mình tăng vọt trong thời gian ngắn, bây giờ cậu đã không chịu nổi nữa, đúng không?”
Lý Trọng lạnh lùng nói: “Dương Thanh, giữa cậu và nhà họ Lý tôi vốn không có thù hận gì, tất cả đều là do Hoàng tộc Thượng Quan ở giữa gây khó dễ, giết chết người nhà họ Lý tôi rồi đổ tội cho cậu mới gây ra hiểu nhầm giữa chúng ta”.
“Chắc hẳn cậu biết rõ cậu không có khả năng giết được tôi, tôi cũng không thể giết được cậu.
Với tình trạng của cậu bây giờ, sợ rằng cũng không kiên trì được bao lâu”.
“Nếu cậu băng lòng đến nhà họ Lý, tôi có thể để cậu làm Thái Thượng trưởng lão ở nhà họ Lý, địa vị gần bằng tôi, cậu thấy thế nào?”
Dương Thanh cười lạnh: “Thật sự chỉ là hiểu nhầm thôi sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...