Thượng Quan Nhu cảm thấy may mắn vì đã thoát chết, trong lòng khiếp sợ.
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp kia có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.
Người có thể giết ông ta chỉ bằng một đòn là cao thủ kinh khủng cỡ nào?
Cô ta bỗng nghĩ đến một người, vô thức nhìn sang.
Quả nhiên Hoa Anh Kiệt giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, đấu với tôi còn dám phân tâm.
Cậu tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả?”
Dương Thanh cười lạnh: “Muốn trách chỉ có thể trách ông không đủ thực lực”.
“Khốn kiếp, cậu chết đi!”
Hoa Anh Kiệt bị chọc giận, khí tức trên người càng mãnh liệt hơn, càn quét về phía Dương Thanh.
Mặc dù cuộc nói chuyện giữa hai người không rõ ràng lắm nhưng Thượng Quan Nhu đã biết người vừa giết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp chính là Dương Thanh.
Diệp Xung cũng biết được chân tướng, vẻ mặt khó coi.
Lần này đến Yến Đô chỉ có hai cao thủ Thần Cảnh hộ tống anh ta, bây giờ một người đã chết.
Tuy chỉ chết một người nhưng lại gây ra tổn thất cực lớn cho Hoàng tộc họ Diệp.
Số lượng cao thủ Thần Cảnh của bọn họ vốn không nhiều, mất một người cũng khiến thực lực của Hoàng tộc họ Diệp bị suy giảm.
“Diệp Xung!”
Thượng Quan Nhu căm tức nhìn chằm chằm Diệp Xung: “Sao cậu dám sai cao thủ của mình giết tôi.
Cậu muốn gây chiến giữa Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Diệp sao?”
Diệp Xung vội vàng phủ nhận: “Chị đừng có vu oan cho tôi.
Tôi thừa nhận là cao thủ Hoàng tộc họ Diệp ra tay với chị, nhưng chuyện này không hề liên quan tới tôi”.
“Hơn nữa, ai nói ông ta đánh chị vì muốn lấy mạng chị?”
“Cái này phải để tôi hỏi chị mới đúng.
Chị dám âm thầm cấu kết với Dương Thanh giết hại cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp, món nợ này phải tính thế nào?”
Thượng Quan Nhu bị sự vô sỉ của Diệp Xung chọc tức.
Nếu không vì đang bị thương nặng, đến cả nền tảng võ thuật cũng có thể bị ảnh hưởng, cô ta chắc chắn sẽ tự tay tiêu diệt tên khốn dối trá vô liêm sỉ này.
“Cậu đừng nói bậy.
Tôi mới quen biết cậu Thanh chưa lâu, sao lại nói chúng tôi cấu kết giết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp các cậu?”
Thượng Quan Nhu giận dữ nói: “Hơn nữa, tôi vốn bị cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của các cậu đánh bị thương nặng, vốn đã nguy hiểm lắm rồi.
Các cậu còn ra tay với tôi ở ngoài vòng chiến, không phải muốn dồn tôi vào chỗ chết thì là gì?”
“Cậu thì hay rồi, bây giờ lật lọng vu oan cho tôi và cậu Thanh cấu kết giết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp nhà cậu”.
“Trước mặt cậu Thanh, cao thủ Thần Cảnh trung kỳ còn chẳng có tư cách xác giày cho cậu ấy, đáng để cậu ấy phải cấu kết với tôi để giết sao?”
“Đương nhiên, cậu cứ cho rằng tôi cấu kết với cậu Thanh tiêu diệt cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp nhà cậu cũng được.
Muốn đấu thì đấu, Hoàng tộc Thượng Quan có gì phải sợ Hoàng tộc họ Diệp các cậu?”
Thượng Quan Nhu nổi giận nói.
Diệp Xung bỗng thấy bối rối.
Tuy lời Thượng Quan Nhu nói không có chứng cứ xác thực nhưng các Hoàng tộc nhất định sẽ nhìn ra được chân tướng.
Thượng Quan Nhu là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc Thượng Quan, lại được Thượng Quan Hoàng cưng chiều hết mực.
Nếu lão ta biết Diệp Xung sai người giết Thượng Quan Nhu, rất có thể sẽ nổi trận lôi đình giết tới tận cửa Hoàng tộc họ Diệp.
Nghĩ tới đây, anh ta thấp thỏm lo sợ.
Trong bốn Hoàng tộc, thực lực của Hoàng tộc họ Diệp tương đối yếu.
Nếu Hoàng tộc Thượng Quan muốn khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp sẽ không có phần thắng.
Quan trọng là hôm nay, Thượng Quan Nhu đã tạo dựng quan hệ với Dương Thanh.
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp định giết cô ta cũng bị Dương Thanh đoạt mạng.
Nếu hai Hoàng tộc khai chiến, nhất định Dương Thanh cũng sẽ tham gia.
Bây giờ Dương Thanh bị thương nặng vẫn có thể đấu với Hoa Anh Kiệt, chẳng phải nghĩa là thực lực của Dương Thanh ít nhất cũng phải ngang bằng người đứng đầu Hoàng tộc sao?
Diệp Xung càng nghĩ càng hoảng loạn.
“Chị Thượng Quan!”
Đúng lúc này, Mã Siêu đi tới bên cạnh Thượng Quan Nhu, lấy một bình sứ đổ ra một viên thuốc màu đen.
“Anh Thanh bảo tôi đưa cho chị uống.
Nếu chị tin chúng tôi thì mau uống đi, thuốc này rất có ích với vết thương của chị”.
Mã Siêu đưa thuốc cho Thượng Quan Nhu.
Cô ta không hề do dự, lập tức uống vào khiến Mã Siêu rất bất ngờ.
“Cảm ơn cậu!”
Thượng Quan Nhu chân thành nói.
Mã Siêu hiếm khi nở nụ cười: “Đừng khách sáo!”
Thượng Quan Nhu hào sảng khiến anh ta có thiện cảm.
Hai bên quen biết chưa lâu nhưng cô ta lại không hề nghi ngờ viên thuốc này sẽ hại mình.
“Diệp Xung, cậu cứ đợi Hoàng tộc Thượng Quan trả thù đi!”
Thượng Quan Nhu uống thuốc xong, nhìn Diệp Xung hăm dọa, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Mã Siêu cũng lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi chưa từng gặp được kẻ nào dối trá như anh.
Sau này anh đổi tên thành Xung Dối Trá luôn đi”.
“Ha ha!”
Thượng Quan Nhu không nhịn được cười phá lên, phối hợp nói: “Đề nghị của cậu Siêu không tệ!”
“Chết tiệt! Sao mày dám sỉ nhục tao?”
Diệp Xung giận dữ nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
“Đồ vô dụng! Ông đang chửi mày đấy, mày làm gì được ông?”
Mã Siêu không hề e sợ dù đang bị thương nặng.
Với tình hình hiện giờ gặp phải cao thủ Thần Cảnh có lẽ anh ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng muốn đánh bại Diệp Xung còn chưa bước vào Thần Cảnh lại dễ như trở bàn tay.
Nếu không phải sợ trở thành gánh nặng cho Dương Thanh, anh ta đã tham gia quyết chiến rồi.
Sau khi uống thuốc của Phùng Tiểu Uyển, anh ta cảm thấy vết thương đỡ hơn nhiều, thực lực cũng đang không ngừng khôi phục.
“Mày… mày… mày…”
Diệp Xung chỉ vào Mã Siêu, lắp bắp mãi không nói ra lời.
Anh ta chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, Mã Siêu và Thượng Quan Nhu đều là Thần Cảnh sơ kỳ.
Nếu Mã Siêu đánh hết sức còn có thể tương đương sức chiến đấu của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Dù hai người họ đều bị thương nặng, anh ta cũng không phải đối thủ.
“Mày cái gì? Bảo mày vô dụng còn khó chịu à?”
Mã Siêu châm chọc nói: “Khó chịu thì tới giết tao đi?”
“Không phải vừa nãy mày hống hách lắm sao, còn ra lệnh cho cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp ra tay với chị Thượng Quan đang bị thương cơ mà?”
“Sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Mày là đàn ông thì đến giết tao đi.
Nhưng tốt nhất mày phải nghĩ cho kỹ, tao sẽ không nương tay đâu.
Dù sao anh Thanh cũng đã giết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp rồi, tao giết thêm một thiên tài của Hoàng tộc họ Diệp như mày cũng chẳng sao”.
Diệp Xung vốn đang rục rịch ra tay với Mã Siêu lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
“Mày cứ kiêu căng đi, đợi Dương Thanh bị hội trưởng Hoa giết rồi, tao xem mày còn kiêu căng kiểu gì?”
Diệp Xung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bịch!”
Ngay sau đó, Hoa Anh Kiệt bị Dương Thanh đấm phun máu bay ra khỏi vòng quyết chiến.
Diệp Xung trợn tròn mắt, vẻ mặt bàng hoàng khó tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...