Thành phố Trung Hải, bệnh viện Nhân dân, khoa nội trú.
Ở cửa một phòng bệnh trong khu góc, một vài nhân viên bảo vệ dẫn đầu là Trương Cường đang canh cửa.
Người trong phòng bệnh là Lý Tử Dương! Hắn ta phải nhập viện vì bị Trần Ninh đánh gãy chân.
Trương Cường và một số cảnh sát hình sự nhận nhiệm vụ canh gác Lý Tử Dương.
Lúc này, Lý Tử Dương đang nằm trên giường bệnh, một tay bị còng vào giường khung sắt.
Uất ức, tức giận, phẫn hận! Lý Tử Dương từ nhỏ đến giờ trước khi gặp Trần Ninh chính là một tay che trời.
Bất cứ nơi nào cũng đều có thể hoành hành ngang ngược, chỉ có hắn ta ức hiếp người khác, chứ chưa từng có ai dám ức hiếp hắn ta.
Nhưng mà, từ khi gặp Trần Ninh, hắn liên tục bị Trần Ninh xử lý, hơn nữa lần sau còn thảm hơn lần trước.
Lần trước hắn ta đã bị Trần Ninh đánh thành đầu heo, và buộc phải quỳ trong linh đường của Phan Gia Hào chuộc tội.
Lần này còn kinh khủng hơn, Trần Ninh trực tiếp đánh gãy chân, bị cảnh sát khống chế, nghiêm khắc điều tra tội ác.
Lý Tử Dương hung hăng nghĩ: Trần Ninh, đợi đến lúc người của Lý Phiệt chúng tao đến cứu tao thì chính là ngày chết của mày.
Điều hắn ta không biết là vào lúc này, anh hai Lý Tử Minh của hắn ta đã đến ngoài cửa cùng với Long Bát Hoang và những người khác.
Ở ngoài cửa! Trương Cường và ba đồng nghiệp đã ngăn Lý Tử Minh và đám người của hắn ta lại.
Trương Cường nghiêm nghị nói: “Người bị giam giữ bên trong là một tủ nhân quan trọng.
Đội trưởng Vương của chúng tôi đã ra lệnh rằng không ai được gặp Lý Tử Dương.
Xin mấy người hãy quay về đi.”
Lý Tử Minh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế riêng và quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo ghi lê màu vàng nhạt, mái tóc xoăn tự nhiên khiến hắn ta trông có chút gì đó tinh quái và xấu xa.
Lý Tử Minh khẽ cười: “Long thúc!”
Vừa dút lời, Long Bát Hoang bên cạnh Lý Tử Minh lập tức ra tay.
Rắc! Long Bát Hoang trực tiếp bẻ gãy tay của Trương Cường! Trương Cường kêu lên, vừa sợ hãi vừa tức giận, anh ấy không biết những người này là ai mà lại dám tấn công cảnh sát, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Anh ấy chịu đựng cơn đau dữ dội, lập tức vung chân lên đá vào Long Bát Hoang.
Long Bát Hoang cũng tung một cú đá như bay, nhanh hơn và mạnh hơn Trương Cường nhiều.
Rắc! Chân phải của Trương Cường cũng bị Long Bát Hoang đá gãy.
Anh ấy lại hét lên và ngã xuống đất.
Ba đồng nghiệp lúc này mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, đang định rút súng.
Long Bát Hoang cười lạnh một tiếng, ra tay nhanh như chớp, nặng như núi.
Bịch bịch bịch! Ba cảnh vệ còn lại đều ngã xuống tại chỗ, mặt bê bết máu và bị thương nặng.
Long Bát Hoàng mở cửa phòng bệnh, kính cẩn nói với Lý Tử Minh: “Nhị thiếu, mời vào.”
Lý Tử Minh nhìn Trương Cường bị gãy tay và chân đang lăn lộn trên đất vì đau đớn, cười nói: “Hãy nhớ rằng, tôi là Lý Tử Minh, nhị thiếu gia của Lý Phiệt, vì vậy lần sau tháy tôi thì đừng ngáng đường tôi.”
Hắn nói xong liền giơ chân đạp mạnh.
Rắc một cái, lại giẫm lên chân còn lại của Trương Cường.
Trương Cường hét lên một tiếng rồi lập tức bắt tỉnh.
Lý Tử Minh nhắm mắt lại, ngẳng cao mặt, lộ ra vẻ hưởng thụ không gì sánh được, như đang nghe một bản nhạc đẹp nhất.
“Tiếng hét đau đớn quả thực là âm thanh đẹp đế động lòng người nhất.”
Lý Tử Minh mở mắt, nhìn Trương Cường đã ngắt đi, dẫn Long Bát Hoang và những người khác vào trong phòng bệnh.
Lý Tử Dương kinh ngạc nhìn đám người Lý Tử Minh, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Anh hai, chú Long, bọn anh đến rồi!”
Trên thực tế, ba anh em trai nhà Lý Phiệt trong lòng đều muốn tranh vị trí người thừa kế thứ nhất trong nhà.
Mối quan hệ không thân thiện lắm! Nhưng mà Lý Tử Dương lần này bị người ngoài xử lý thảm hại như vậy, hắn ta vẫn rất cao hứng khi nhìn thấy anh hai mang người đến cứu mình.
Lý Tử Minh nhìn Lý Tử Dương bị còng một tay, hơi nhíu mày, nói với Long Bát Hoang: “Mở còng tay cho cậu ta.”
Long Bát Hoang không đi tìm chìa khóa còng tay của Trương Cường mà trực tiếp bước đến bên giường, dùng tay không bẻ còng trên cỗ tay Lý Tử Dương.
Cánh tay này! Hai mắt Lý Tử Minh sáng lên, những tên thủ hạ của Lý Tử Minh cũng thi nhau ngạc nhiên.
Bẻ còng tay bằng tay không! Trời ơi, sức mạnh đáng sợ như thế này rốt cuộc còn có thể làm được nhữn gì! Mọi người kinh ngạc nhìn Long Bát Hoang, cuối cùng cũng hiểu tại sao Long Bát Hoang được biết đến như là thần hộ mệnh của Lý Phiệt.
Với thực lực của Long Bát Hoang, nhìn khắp thiên hạ này, có bao nhiêu người có thể địch lại ông ta! Lý Tử Minh cười nói: “Em ba, em bị thương rất nặng.
Anh sẽ an bài thuộc hạ đưa em về nhà dưỡng thương, báo thù cho em, đồng thời anh sẽ xử lý chuyện giành lại vắc xin ung thư gan và thuốc đặc trị ung thư gan!”
Mặc dù Lý Tử Dương muốn báo thù cho bản thân nhưng lại muốn đích thân lấy hai con trâu hái ra tiền là vắc xin ung thư gan và thuốc điều trị ung thư gan.
Nhưng hắn ta cũng biết rằng cơ thể hắn ta không cho phép.
Hắn ta chỉ có thể chán nản nói: “Anh hai, anh nhất định phải giúp em dạy dỗ Trần Ninh thật nghiêm khắc.”
Lý Tử Minh cười nói: “Đừng lo lắng, bất cứ ai đắc tội Lý Phiệt chúng ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Chẳng máy chốc, người của Lý Tử Minh đã đến trước mặt, đỡ Lý Tử Dương lên xe lăn, mang theo Lý Tử Dương tời đi, định thông đêm bay về thành phố Phụng Thiên ở miền Bắc.
Lý Tử Minh cũng đưa Long Bát Hoang và người của ông ta bình tĩnh rời bệnh viện.
Không lâu sau khi Lý Tử Minh và những người khác rời đi, một y tá đi vòng qua và nhìn thấy Trương Cường ngã trên mặt đất, cô ấy hét lên: “Người đâu mau tới…”
Câu lạc bộ Tân Đết! Lý Tử Minh cầm ly sâm panh nhấp một ngụm nhẹ.
Long Bát Hoang lúc này mới cung kính hỏi: “Nhị thiếu, tam thiếu gia đã lên máy bay, đáp máy bay trở về quê nhà ở Phụng Thiên rồi.”
“Bây giờ, chúng ta có nên tìm Trần Ninh báo thù không?”
Lý Tử Minh cười nói: “Các người không cần vội vàng tung tin báo thù.
Việc chiếm được hai con bò hái ra tiền là vắc xin ung thư gan và thuốc đặc trị ung thư gan cho Lý Phiệt chúng ta là ưu tiên hàng đâu.”
Long Bát Hoang không nhịn được gật đầu! Lý Phiệt vốn là gia tộc đứng đầu ngành dược của Trung Quốc, nếu có được hai sản phẩm là vắc xin ngừa ung thư gan và thuốc đặc trị ung thư gan thì Lý Phiệt sẽ có cơ hội trở thành gia tộc đứng đầu ngành dược thề giới.
.
ngôn tình tổng tài
Lý Tử Minh nói: “Dự án thuốc đặc trị ung thư gan do bác sĩ Tần Triều Ca phụ trách, và sản phẩm vắc xin ung thư gan hiện do Tống Sính Đình sở hữu.”
“Tôi nhờ các anh điều tra thông tin của hai người phụ nữ này, việc điều tra của anh thế nào rồi.”
Long Bá Hoàng lấy ra hai văn kiện, đưa cho Lý Tử Dương: “Nhị thiếu gia, tài liệu về hai người họ đều ở đây.”
“Bao gồm lý lịch, quá trình học tập và làm việc, thậm chí cả tính cách, điểm mạnh và điểm yếu của họ, tất cả đều được giới thiệu chỉ tiết.”
Lý Tử Minh nhận lấy và cười nói: “Chỉ có hiểu rõ khuyết điểm của đối phương thì mới có thể đối phó với đối thủ một cách sắc bén.”
Hắn ta mở thông tin của Tần Triều Ca và nhìn thấy bức ảnh của Tần Triều Ca.
Hắn ta không nhịn được huýt sáo một cái: “Người phụ nữ này thật đẹp, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt phượng.
Vẻ đẹp cổ điển nhưng cũng rất quyến rũ, tôi thích!”
, Sau khi đọc thông tin của Tần Triều Ca, hắn ta lại đọc thông tin của Tống Sính Đình.
Khi nhìn thấy những bức ảnh của Tống Sinh Đình, hắn ta không khỏi ngạc nhiên lần nữa.
Hắn ta tỏ ra vô cùng ngạc nhiên nói: “Trên thế giới này còn có những người đẹp tuyệt vời như vậy.
Xem ra lần này tôi đến Trung Hải đúng là tậu trâu được cả nghé rồi, hơn nữa phúc phận còn không ít!”
Long Bát Hoang biết Nhị thiếu gia cũng là một tên thiếu gia ăn chơi trăng hoa nên hỏi: “Nhị thiếu, anh nhìn trúng hai người phụ nữ này rồi sao?”
Lý Tử Minh híp mắt cười nói: “Từ nay về sau, bọn họ đều là con mồi của tôi, chờ bị tôi chỉnh phục!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...