Chợ Đen Tin tức đột ngột này không chỉ làm loạn triệt để kế hoạch của Lôi Chắn Nam mà còn khiến cho bố con của Tống Trọng Hùng và Tào Kiến Bân vô cùng kinh ngạc.
Tào Kiến Bân cau mày: “Hỗ ca, chuyện này là thế nào?”
Lôi Chấn Nam cũng vô cùng khó chịu, ông ta lập tức lấy điện thoại ra đích thân gọi hỏi Lý Hải Ba rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Rất nhanh điện thoại đã gọi được.
Lúc này Lý Hải Ba đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị bàn giao công việc rồi âm thầm rời đi.
Khi nhìn thấy cuộc gọi từ Lôi Chấn Nam, một nỗi hận thù trào dâng trong lòng ông ta.
Nếu không phải vì giúp đỡ Lôi Chấn Nam đối phó với Trần Ninh thì ông ta cũng không đắc tội với Trần Ninh, không bị lãnh đạo đẩy đi canh gác hồ chứa nước ở vùng núi hẻo lánh.
Có điều, mặc dù ông ta đang phẫn nộ nhưng giọng nói lại rất điềm tĩnh: “Anh Lôi, có chuyện gì sao?”
Lôi Chấn Nam hỏi: “Người anh em, rốt cuộc chuyện này là sao, Trần Ninh được thả ra rồi, còn đám huynh đệ của tội thì bị trừng trị? Tôi còn nghe nói anh bị điều động đi nơi khác.
Tên Trần Ninh này rốt cuộc là thế nào?”
Rốt cuộc Trần Ninh là người thế nào đến ngay cả Lý Hải Ba còn không rõ.
Nhưng Lý Hải Ba biết rõ, Trần Ninh nhất định là người rất đáng sợ nếu không cấp trên của ông ta đã không bị dọa cho khiếp sợ như vậy.
Nhưng trong lòng Lý Hải Ba thật sự đang rất hận Lôi Chấn Nam nên không có ý định nhắc nhở Lôi Chấn Nam, chỉ nói: “Lần này tôi giúp anh là hành động trái quy tắc, bị cấp trên phát hiện nên bị điều động đi.”
Lôi Chắn Nam còn tưởng Trần Ninh có người lợi hại chống đỡ phía sau, không ngờ là lý do phía Lý Hải Ba.
Do Lý Hải Ba bị phát hiện nên mới dẫn đến sự việc như thế này.
Ông ta cảm thấy thoải mái hơn, chỉ cần không phải Trần Ninh có người chống đỡ phía sau.
Cho dù lần này Trần Ninh trốn thoát, thì ông ta vẫn có ngàn cách để diệt Trần Ninh.
Ông ta giả vờ nói mấy câu an ủi Lý Hải Ba, nói lần này đã liên lụy đến người anh em, sau này có việc gì cần giúp đỡ cứ nói với ông ta, ông ta nếu có thể nhất định sẽ giúp đỡ.
Lý Hải Ba cũng biết Lôi Chấn Nam nói mấy câu an ủi này chỉ là giả vờ, có điều cũng chẳng máy để ý, trong lòng cười nhạt: Đồ chó má, ông đây vì giúp anh lần này mà bị liên lụy, vậy mà một ít tiền thù lao cũng không đưa.
Có điều anh đừng đắc ý quá sớm, Trần tiên sinh đó không dễ đụng vào đâu, để tôi xem anh bị Trần tiên sinh đó diệt như thế nào.
Lôi Chấn Nam nói máy lời giả tạo với Lý Hải Ba rồi tắt máy.
Tào Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng cùng nhìn ông ta rồi hỏi có chuyện gì?
Lôi Chấn Nam thở dài nói: “Lần này có thể coi là may mắn của vợ chồng Trần Ninh.
Lý Hải Nam hành động vi phạm quy tắc bị phát hiện và bị giáng chức nên vợ chồng Trần Ninh trốn thoát được.”
Tào Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng sau khi nghe xong liền nhìn nhau.
Tào Kiến Bân nén giận nói: “Hỗ ca, lần này ông làm việc chẳng ra sao cả?”
Lôi Chắn Nam vội vàng nói: “Ông chủ Tào yên tâm, ngày mai tôi sẽ triệu tập mấy trăm anh em đích thân đến đập phá công trình của họ, diệt tên Trần Ninh đó.”
Tào Kiến Bân chớp chớp mắt: “Được, tôi sẽ chờ.”
Lần này Lôi Chấn Nam không làm tốt việc, dù sao ông ta cũng cảm thấy xấu hồ, ông ta nói với Tào Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng: “Ông chủ Tào, anh Tống chút nữa chúng ta đến khách sạn Lộc Ô dùng bữa sau đó đi xem trận đấu quyền anh chợ đen ở sân Shura của tôi, mọi người vui vẻ chút.
Chuyện của Trần Ninh ngày mai tôi sẽ giải quyết ồn thỏa.”
Chợ đen quyền anh lớn nhất ở Trung Hải chính là sân Shura, là đất kinh doanh của Lôi Chấn Nam.
Nhiều đàn ông và phụ nữ giàu có trong giới thượng lưu thích xem trận đấu quyền anh ở chợ đen đẫm máu và hấp dẫn này để trút bỏ những dục vọng đen tối.
Tào Kiến Bân và Tống Trọng Hùng đều rất hứng thú với các trận đấu quyền anh ở chợ đen, họ lần lượt đồng ý.
Màn đêm buông xuống, đèn được bật lên.
Gia đình Trần Ninh, Tống Sính Đình sau khi ăn tối xong thì cùng con gái xem hoạt hình.
Bỗng tiếng chuông cửa reo lên, Tống Sính Đình ra mở cửa thì phát hiện Đồng Thiên Bảo có chút hoang mang đang đứng ở cửa, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh Đồng, sao anh lại đến đây?”
Đồng Thiên Bảo ngày thường ngông cuồng tự cao tự đại vậy mà bây giờ lại giống như học trò đến thăm nhà giáo viên, anh ta tỏ ra thận trọng và kiềm chế, cung kính nói: “Phu nhân, tôi đến tìm thiếu gia.”
Giọng nói của Trần Ninh từ trong nhà vọng ra: “Thiên Bảo đến rồi à, mau vào đi.”
Đồng Thiên Bảo cùng Tống Sính Đình đi vào nhà, Trần Ninh đưa con gái đang bế trong lòng cho Tống Sính Đình bế, anh lạnh nhạt nói với Đồng Thiên Bảo: “Mau vào phòng sách của tôi nói chuyện.”
Hai người vào phòng sách nói chuyện, Tống Sính Đình đem vào hai tách trà sau đó nhẹ nhàng đi ra.
Trần Ninh nhìn Đổng Thiên Bảo: “Nghe nói bố của cậu mắt rồi, tang lễ sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Đồng Thiên Bảo cảm nhận được sự quan tâm của Trần Ninh: “Báo cáo thiếu gia, tang lễ của bó tôi đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, cảm ơn thiếu gia đã quan tâm.”
Đồng Thiên Bảo do dự một lúc rồi nói: “Thiếu gia, nghe nói máy ngày tôi không ở Trung Hải, tên Lôi Hỗ Lôi Chấn Nam đã cho người đến đập phá công trường của phu nhân, đội trưởng có bảo tôi hỏi anh có cần phái một đội trực tiếp đi tiêu diệt đám người Lôi Chấn Nam đó không?”
Đồng Thiên Bảo trước đây là thành viên trong đội cảnh vệ của Trần Ninh, anh nói đến đội trưởng đương nhiên là đội trưởng Điền Chử.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không cần lãng phí tài nguyên quốc gia, hơn nữa, chẳng phải cậu ở đây rồi sao, chẳng lẽ cậu không có lòng tin sẽ tiêu diệt được đám người Lôi Chấn Nam đó?”
Trên thực tế, Lôi Chấn Nam đã lăn lộn ở địa bàn Trung Hải này đã rất nhiều năm, thực lực mạnh hơn nhiều so với Đổng Thiên Bảo.
Tuy nhiên, Đổng Thiên Bảo không được nói không trước Chiến thần mà anh ngưỡng mộ, anh lớn tiếng nói không chút do dự: “Đương nhiên là tôi có lòng tin, tôi sẽ cùng thủ hạ đi tiêu diệt băng nhóm của Lôi Chấn Nam.”
Đồng Thiên Bảo âm thầm quyết tâm trong lòng, sẽ tập trung hết lực lượng, cho dù phải trả giá đắt thế nào cũng nhất định sẽ tiêu diệt băng nhóm Lôi Chấn Nam, không thể làm mắt mặt người của thiếu soái.
Trần Ninh khác giỏi quan sát, anh vừa nhìn là biết Đổng Thiên Bảo khí thế đã sôi sục lên đầu, anh mỉm cười: “Không cần vội, đợi tôi và cậu đến địa bàn của Lôi Chấn Nam sau đó sẽ giáo huấn cho ông ta một chút.”
Đồng Thiên Bảo tròn mắt: “Thiếu gia, Lôi Chấn Nam là cái gì, làm sao xứng đáng để đích thân anh ra tay?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Gần đây có rất nhiều chú hề thích nhảy nhót, nhân lúc tôi đang rảnh rỗi, cùng bọn chúng chơi cho sa”
VUI.
Tại câu lạc bộ nước nóng Thiên Đô, sân quyền anh chợ đen Shura.
Tối này vì có trận đấu quyền anh chợ đen nên bãi đỗ xe của câu lạc bộ nước nóng Thiên Đô đông nghịt với các loại xe sang trọng khác nhau, không ít phú hào đến đây xem thi đấu, tìm sự kích thích.
Bất ngờ, một đoàn xe gồm một chiếc Rolls-Royce và ba chiếc Audi màu đen xuất hiện trước cổng câu lạc bộ suối nước nóng Thiên Đô.
Bước xuống là một người đàn ông lực lưỡng, một cậu công tử mảnh khảnh và còn có mười vệ sĩ.
Cậu công tử mảnh khảnh đương nhiên là Trần Ninh và người đàn ông lực lưỡng chính là Đồng Thiên Bảo.
Trần Ninh thuộc kiểu mới đầu nhìn trông cũng ổn, càng nhìn càng thấy là một người đàn ông có sức hấp dẫn.
Xung quanh là những thiên kim, thiếu phụ hào môn, họ nhìn thấy Trần Ninh bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce, không khỏi choáng ngợp và bối rối và thường xuyên gửi những ánh nhìn về phía Trần Ninh.
Nếu như không phải nhìn thấy đám người Đồng Thiên Bảo bảo vệ Trần Ninh thì bọn họ đã chủ động đến chào hỏi Trần Ninh rồi.
Một người quản lý xinh đẹp mặc sườn xám tươi cười đến chào hỏi: “Tôi là giám đốc ở đây- Đàm Mỹ Linh, xin hỏi công tử có yêu cầu gì không?”
Trần Ninh không hề lên tiếng, Đổng Thiên Bảo đứng bên cạnh nói ồm ồm: “Thiếu gia chúng tôi đến xem thi đấu quyền anh.”
Đàm Mỹ Linh chớp chớp mắt cười nói: “Vậy thì xin mời vào bên trong.”
Đàm Mỹ Linh dẫn Trần Ninh đi vào, ngồi thang máy đi xuống thang máy tầng hầm, thì ra sân quyền anh Shura là được xây dựng dưới lòng đắt.
Sân thi đấu Shura quyền anh có quy mô như một sân bóng đá với một võ đài hình bát giác ở giữa, bốn mặt có những màn hình LCD cực lớn để khán giả ngồi sau có thể xem được trận chiến trên võ đài.
Hiện trường đã có hàng trăm khán giả, nam mặc vest và giày da, nữ mặc váy dài tung bay, tất cả đều là những nhân vật xã hội thượng lưu.
Mọi người đang tranh cãi với nhau về việc đặt cược võ sĩ nào để giành chiến thắng.
Đàm Mỹ Linh đưa đám người Trần Ninh đến phòng VIỊP, phòng có một mặt kính.
Những người ở bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình trong phòng nhưng trong phòng lại có thể nhìn thấy chuyển động bên ngoài và cuộc thi trên sàn đấu.
Phòng không lớn lắm nên vệ sĩ của Đồng Thiên Bảo đều đứng ở ngoài cửa VỊP chờ.
Đàm Mỹ Linh ra lệnh cho người phục vụ mang trà và đồ tráng miệng cùng đồ ăn nhẹ đến, sau đó cười nói với Trần Ninh: “Công tử, trông anh rất lạ mặt, hình như đây là lần đầu tiên anh đến đây chơi?”
Trần Ninh cười nhẹ: “Đúng vậy, cô giới thiệu cách chơi trong này đi.”
Đàm Mỹ Linh nói: “Điều cơ bản nhất ở đây là xem trận đấu, phí vào cửa mỗi người là một nghìn tệ nhưng tôi đã miễn phí cho anh rồi.”
Nhóm Trần Ninh có mười hai người, phí vào cửa là một vạn hai nghìn tệ, Đàm Mỹ Linh đã miễn phí.
Có điều Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo trong lòng hiểu rõ, Đàm Mỹ Linh chắc chắn cảm thấy bọn họ không phải là khách bình thường cho nên cô ta không để ý chút phí vào cửa của họ.
Trần Ninh cười hỏi: “Ngoại trừ cơ bản nhất còn có cái gì?”
Đàm Mỹ Linh lấy ra một sản phẩm điện tử giống ipad và nói với Trần Ninh: “Từ cái này có thể thấy thông tin của tất cả các võ sỹ quyền anh tối nay, và anh cũng có thể đặt cược trước trận đấu.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Thì ra là cá cược, chính là những cái này sao?”
Đàm Mỹ Linh nhìn Trần Ninh bằng một đôi mắt trìu mến, cô tiền lại gần Trần Ninh, giọng điệu trở nên mập mò, cô nói: “Khách VIP ở đây của chúng tôi có thể làm bắt cứ điều gì bao gồm cả đối với tôi.”
Đồng Thiên Bảo đứng ở bên cạnh, mắt xem mũi, mũi xem miệng, dường như không nhìn, không nghe thấy gì.
Trần Ninh nhếch lông này: “Có thể yêu cầu cô làm bát kỳ cái gì?”
“Đúng vậy!” Đàm Mỹ Linh ghé sát vào, muốn nhân cơ hội này ngồi lên đùi Trần Ninh, miệng nói: “Công tử muốn em làm gì?”
Đàm Mỹ Linh còn chưa kịp ngồi lên đùi Trần Ninh, Trần Ninh đã chỉ vào góc của phòng: “Rất tốt, cô đến chỗ kia rồi chống đẩy hai trăm cái cho tôi.”
Nụ cười và cử động của Đàm Mỹ Linh lập tức đóng băng, cô không dám nhìn Trần Ninh.
Cô nhìn thấy Trần Ninh ngồi chiếc xe Rolls Royce thì cô biết rằng lai lịch của Trần Ninh không bình thường.
Cô vốn dĩ định dùng thân thể của mình để làm bất cứ điều gì cho Trần Ninh, có thể dùng bất cứ cách gì để lấy lòng Trần Ninh.
Nhưng cô không ngờ rằng Trần Ninh lại yêu cầu cô chống đẩy ở góc phòng.
Cô như bị xúc phạm nặng nề, cắn môi nói: “Công tử, chắc anh không phải nói thật đó chứ?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Chẳng phải cô nói tôi có thể yêu cầu cô làm bắt kỳ điều gì sao? Một cái chống đầy giá là một vạn tệ, như vậy là làm khó sao?”
Đàm Mỹ Linh tròn mắt, mặc dù cô ta cảm thấy Trần Ninh đang xỉ nhục cô khi để một người phụ nữ xinh đẹp như vậy thực hiện động tác chống đẩy.
Nhưng cuối cùng, cô ta không thể thoát khỏi sự cám dỗ với giá một cái chống đầy là một vạn nhân dân tệ.
Cô ta đi đến góc phòng và bắt đầu thực hiện động tác chống đầy.
Đồng Thiên Bảo đứng cạnh muốn cười nhưng không dám cười, phải kiềm chế rất khổ cực.
Lúc này Trần Ninh nhìn ra ngoài cửa số, một nhóm người ăn mặc rực rỡ đi từ sảnh vào, đó là Tào Kiến Bân, Lôi Chấn Nam và bố con Tống Trọng Hùng.
- -----------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...