Chiến Lang

Một giọt nước mưa lạnh như băng bỗng nhiên rơi xuống.

Rơi trên khuôn mặt dính đầy máu tươi của hắn, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba, mưa to tầm tã nhanh chóng nhuộm ướt mặt đất, khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo không rõ.

Trong cơn mưa, một cô gái mặc váy đen, đi chân trần, bước lên nước. Cô ta không đi giày, lại cầm một chiếc ô giấy vẽ, mái tóc dài màu đen rủ xuống đất, cả người gần như hòa vào bóng tối.

Cô ta đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, bị chém vô số đao, trên người còn cắm hai cây thương, mấy mũi tên gãy, một thanh đao gãy, còn thoi thóp một hơi.

Toàn thân người đàn ông này dính đầy máu tanh, máu người, máu ngựa, máu của chính hắn. Dù mưa to cũng không thể rửa sạch máu trên người hắn.

Cô ta ngồi xuống, vươn bàn tay trắng như tuyết vuốt ve mặt hắn.

Hắn không có cảm giác, hắn đã sớm mất hết tri giác, nhưng không hiểu sao lại nhận ra sự tồn tại của cô ta.

Đó là A Linh, hắn biết. Người ngồi bên cạnh hắn lúc này là nữ pháp sư áo đen kia.

‘Ta có thể cứu ngươi. . .’

Cô ta không mở miệng, nhưng hắn lại nghe thấy được giọng nói của cô ta. Giọng nói lạnh lùng mà hờ hững trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn, thật rõ ràng.

‘Ngươi chấp nhận trả cái giá nào?’

Đáng lẽ hắn phải cảm thấy sợ, cô ta không phải người thường. Nhưng hắn đã sớm mơ hồ nhận ra điều ấy từ trước, mà hi vọng bỗng nhiên hừng hực dấy lên khiến trái tim hắn lại đập mãnh liệt.

‘Tất cả. Ta nguyện trả giá tất cả.’

Hắn trả lời trong lòng, không hề chần chờ.

‘Ta cần một người bảo vệ, giúp ta đuổi những vị khách không mời mà đến. Sau khi ngươi sống sót phải đi theo ta, cho đến khi ta cho phép mới thôi.’

Cô ta nhàn nhạt nói.

‘Được.’

Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời.

Cô ta cúi đầu xuống, mái tóc dài rủ xuống lồng ngực lạnh như băng của hắn.

‘Ngươi phải biết ngươi là con cháu của người thú, trong thân thể chảy dòng máu người thú. Ta có thể cứu ngươi, có thể trả lại cho ngươi sức mạnh vốn có của ngươi, để ngươi cứu Tả Tú Dạ. Nhưng ngươi sẽ biến thành quái vật, biến thành A Lãng Đằng thật sự.’


Ban đầu hắn không hiểu hết những lời cô ta nói, nhưng cô ta cho hắn xem, khiến trong đầu hắn thấy được bộ dáng ấy. Trong phút chốc, tim hắn suýt ngừng đập. Đó thật sự là quái vật, quái vật đáng sợ. Hắn đã từng được nghe nói về truyền thuyết kia, nhưng hắn không biết ‘nó’ thật sự tồn tại.

‘Nó tồn tại, giống như ngươi tồn tại. Cho nên, thương tích của ngươi mới có thể lành nhanh hơn người bình thường, ở trên chiến trường mới có thể dũng mãnh vô địch như vậy. ‘Nó’ chính là ngươi, ngươi chính là ‘nó’. Người thú hỗn huyết, máu bị pha loãng nên ‘nó’ mới bị kìm hãm. Có một số người tự nhiên cảm nhận được, có người thì không, giống như ngươi vậy. Nhưng ‘nó’ luôn luôn tồn tại.’

Cô ta cúi thấp đầu hơn, hỏi:

‘Bây giờ, hãy nói cho ta biết, ngươi có còn nguyện ý nữa không?’

Lúc này hắn mới chính thức hiểu vì sao nữ pháp sư lại hỏi hắn nguyện trả giá điều gì. Cô ta có thể cứu hắn, nhưng hắn sẽ không còn là người, không phải người mà là một con quái vật, một dã thú. Cô ta muốn hắn trở thành A Lãng Đằng thật sự, trở thành chó giữ nhà của cô ta.

Nhưng làm vậy có thể giúp hắn cứu cô. Để cô có thể sống sót, sống thật khỏe mạnh, muốn làm gì thì làm, chứ không phải công cụ bị người khác khống chế, lợi dụng.

Đối với hắn mà nói, vậy đã đủ rồi.

Cho nên hắn toàn tâm toàn ý nói cho nữ pháp sư kia.

‘Chỉ cần có thể cứu nàng, cái gì ta cũng nguyện ý.’

Tình cảm của người đàn ông này mênh mông, mãnh liệt giống như lửa, gần như làm cô bị thương, làm máu cô sôi trào.

A Linh vội rút tay lại, tình cảm của người đàn ông kia còn đang lan ra khắp thân thể, dữ dội đến mức làm tim cô đau đớn, máu chạy như điên.

Chết tiệt, vậy cho nên cô mới không thích chạm vào con người.

Cô âm thầm mắng một tiếng, nhìn người đàn ông đang thoi thóp kia, đồng tử của hắn đã giãn ra, cô biết không còn thời gian nữa. Tuy không muốn lại chạm vào hắn, nhưng cô vẫn không thể không buông chiếc ô trên tay, cầm trường thương cắm ở trên người hắn, dùng sức rút ra.

Máu tươi từ vết thương phun ra càng nhiều. Hắn không còn thừa lại bao nhiêu máu, nhưng cô không cần quan tâm đến điều ấy. Cô chỉ lấy lưỡi dao cứa qua đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu.

Chớp chợt lóe lên, trên trời vang lên tiếng sấm, giống như không đồng ý với hành động nghịch thiên của cô.

Cô không để ý, nhỏ máu lên vết thương của hắn, vừa vuốt khuôn mặt lạnh như băng của hắn vừa lẩm nhẩm niệm lời pháp chú thượng cổ xa xưa.

Máu của cô thấm vào trong thân thể hắn, lời niệm của cô chui vào trong lòng hắn.

Hắn có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đập mạnh một nhịp, lại một nhịp, sau đó đau đớn đột nhiên từ ngực lan ra khắp toàn thân.

Cô lùi lại, nhìn người đàn ông vốn chỉ còn lại một hơi, hoàn toàn không thể nhúc nhích, vì đau đớn kịch liệt mà ưỡn người, thở dốc từng hơi.


Giây tiếp theo, tất cả vết thương trên người hắn đều bắt đầu khép lại, thậm chí còn đẩy những mũi tên gãy, đại đạo, nửa thanh trường thương cắm sâu vào cơ bắp xương cốt hắn ra ngoài. Máu chảy chậm lại cho đến khi ngừng hẳn. Hắn xoay người quỳ rạp xuống đất, thở, mắt mở to, cả người đầm đìa mồ hôi, đau đớn nhìn cô.

Sau đó, bắt đầu biến hóa.

Biến hóa kia quá kịch liệt, khiến hắn nổi gân xanh. Hắn cắn chặt hàm răng, nhưng không thể nào khống chế nổi bản thân, cuối cùng vẫn rít gào thành tiếng. Cô nhìn tay chân hắn dài ra, cơ bắp phình lên. Quần áo trên người, thậm chí cả ủng da trên chân, bộ bảo vệ tay bằng đồng trên cánh tay cũng bị sức mạnh đáng sợ đó làm căng nứt, giống như túi da phải chứa quá nhiều nước. Hắn tiếp tục to lên, xương mặt cũng biến hình, bộ lông màu đen nhanh chóng mọc ra khắp người hắn.

Chớp trên trời lại lóe lên, tiếng sấm ù ù không ngừng.

Giây phút ấy cô cho rằng hắn sẽ không chịu nổi. Hắn bị thương quá nặng, mặc dù có máu của cô, nhưng vẫn rất có thể vì biến hóa quá đột ngột và kịch liệt mà chết. Không phải người thú hỗn huyết nào cũng chịu đựng được quá trình kịch liệt này, nhất là hỗn huyết cách quá nhiều đời, máu bị pha loãng như hắn.

Nhưng kết quả hắn vẫn vượt qua được.

Trong mưa rền gió dữ bên, cô thấy hắn từ một người người đàn ông biến thành một con dã thú khổng lồ, biến thành A Lãng Đằng mà bộ tộc trong rừng rậm phương bắc đời đời truyền miệng, vừa kính vừa sợ.

Nó màu đen, lông màu đen, mắt màu đen.

Mắt của con người.

Cô ngạc nhiên là nó còn giữ được lý trí, nhưng nó đã làm được. Cô có thể thấy người đàn ông kia từ trong mắt nó.

Trăm ngàn năm qua, cô chưa từng gặp được người thú hỗn huyết nào giữ được lý trí trong lần đầu tiên biến hóa, ngay cả sư đệ của ‘người đàn ông kia’ cũng không làm được.

Nhưng hắn làm được, vì Tả Tú Dạ.

Nói đi cũng phải nói lại, người thú quả thật rất điên cuồng, nhưng cũng vô cùng thâm tình. Cô nghĩ mình không nên quá ngạc nhiên làm gì.

Dã thú màu đen thở ra khí nóng màu trắng, dưới lớp lông dày vẫn có chút run rẩy. Sau đó nó đứng thẳng, móng vuốt khổng lồ vững vàng đứng trên đất, nó cong lưng rồi lại duỗi dài thân thể cường tráng, cuối cùng lắc người vẩy hết nước mưa trên lông.

Sau đó, cái mũi màu đen của nó chun lại, giống như ngửi được mùi gì đó trong cơn mưa. Nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía bắc, sau đó nhe răng, lửa giận bừng lên trong mắt.

“Đi đi.” Cô nói.

Nó quay đầu, cô nhìn đôi mắt nóng cháy của nó đưa tay chỉ về phía nó vừa đoán.

“Đi cứu người phụ nữ của ngươi, sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì quay về tìm ta.”


Nghe vậy, nó quay đầu xoay người, chạy như bay.

***

Hoàng kim oát nhĩ đóa.

Căn lều tròn này rất lớn, đủ để chứa mấy trăm người, giống như một tòa cung điện. Bên ngoài trang trí bằng vàng ròng, hoàng kim chói mắt phản xạ ánh lửa trại cùng đuốc trong đại doanh, cho dù là đêm mưa tầm tã cũng vẫn thấy được ánh lửa từ bên trong phát ra. Từ xa nhìn lại, kim quang tỏa ra bốn phía, giống như một chiếc vương miện màu vàng khổng lồ trong đêm trên thảo nguyên.

Nhưng Tú Dạ bị ép đến đây lại không có tâm trạng chú ý đến những tấm gấm dệt xinh đẹp, không quan tâm đến lều tròn như được làm bằng vàng ròng này. Trong mắt cô đong đầy nước mắt, quần áo và tóc đã bị nước mưa làm ướt, dính máu đỏ tươi.

Máu của hắn. . .

Hắn đã chết. . .

Không thể nào sống nổi.

Cho dù mạnh mẽ như hắn cũng không thể, cô tận mắt nhìn thấy hắn bị trường thương đâm xuyên qua người. Hắn cố đứng lên, một kỵ binh khác lại đâm một thanh trường thương khác, xuyên qua người hắn.

Hắn ngã xuống đất, không đứng lên nữa.

Lúc ấy trái tim cô như bị xé nát.

Cô không kìm nén nổi nỗi đau xé lòng ấy, không ngăn được tiếng khóc đau đớn tuôn ra từ cổ họng.

Cuối cùng vẫn là cô hại chết hắn.

Còn tưởng rằng, có thể ở bên hắn đến già. Ai biết hắn lại chết vì cô.

Cô sớm nên biết, sớm nên hiểu rằng từ ngày cô chế tạo ra Hắc Hỏa đã định sẵn cả đời này cô sẽ mất tất cả. . . . . . Trái tim đau đớn như bị lửa thiêu đốt không ngừng.

Cô bị mang vào Hoàng kim oát nhĩ đóa, bị ném xuống đất. Cô không để ý, không giãy giụa, thậm chí còn không muốn ngồi dậy, chỉ có nước mắt vẫn tuôn ra như suối, không ngừng lại được.

Hắn đã chết. . .

Vì cứu cô, hắn bị chém hết nhát này đến nhát khác. Dù vậy, hắn vẫn muốn che chở cô, vẫn muốn bảo vệ cô, cuối cùng chết thảm nơi hoang dã.

Cô đau đến không thở nổi. Đúng lúc này, một người người đàn ông đi đến, đứng trước mặt cô, dùng một tấm thảm lông cừu đẹp đẽ quý giá mềm mại đắp lên người cô, sau đó hắn vươn tay nâng cằm cô lên.

“Phu nhân, ta xin lỗi, ta chỉ muốn mời Trương Dương và cô tới đây chứ không có ý muốn giết cậu ấy, đó không phải chủ ý của ta.”

Cô không thể ngăn được nước mắt, chỉ có thể dùng đôi mắt đẫm lệ, nhìn người đàn ông quần áo đẹp đẽ được xưng là Đại Hãn kia, hỏi lại: “Đó không phải chủ ý của ông?”

“Không phải.” Biệt Nhi Ca nhìn cô, nói chắc như đinh đóng cột: “Ta thật sự muốn phong Trương Dương làm tướng quân, nhưng có người vì lợi ích riêng mà làm trái lệnh của ta.” Nói xong, ông ta đứng lên, vỗ tay.

“Dẫn người vào cho ta.”


Hơn mười tướng sĩ cả người cũng ướt đẫm cùng ba vị Đại Tướng mặc chiến bào bị trói gô kéo vào, quỳ gối trước mặt Biệt Nhi Ca và cô.

Biệt Nhi Ca khoanh tay trước ngực, nhìn cô nói: “Đây là những kẻ đã giết trượng phu của cô, bọn chúng bị ba vị Đại Tướng này xúi giục nên đã ra tay giết Trương Dương. Hiện giờ, ta giao bọn chúng cho cô, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn lột da chặt tay đều tùy cô xử trí.”

Tú Dạ rưng rưng nhìn đám tướng sĩ Mông Cổ quỳ trên mặt đất, đứng lên, thảm lông trên người cô trượt xuống cô cũng không thèm để ý.

Mọi người trong lều đều có thể thấy quần áo của cô nhỏ nước, tóc cũng nhỏ nước, nước này hòa với máu để lại vết nước đỏ tươi trên mặt đất.

Cô nhìn đám đàn ông vẻ mặt thờ ơ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đẫm nước mắt.

Sau đó, cô quay đầu lại, nhìn người được gọi là Đại Hãn đứng đầu phương bắc, đôi môi sớm mất hết huyết sắc mấp máy, khàn giọng hỏi.

“Ông muốn ta chế tạo Hắc Hỏa cho ông?”

“Phải.”

“Giúp ông đoạt thiên hạ?”

“Phải.”

Cô xòe một bàn tay về phía ông ta, ngẩng mặt, yếu ớt hỏi:

“Có thể cho ta mượn đao của ông không?”

Biệt Nhi Ca nhìn cô, rút đao bên hông ra, đưa cho cô.

“Đại Hãn!” Bên cạnh có tướng sĩ thấy thế, không nhịn được lên tiếng ngăn cản.

Ông ta giơ tay lên, ý bảo những người đó câm miệng, vẫn đưa đao tới trước mặt cô.

Tú Dạ dùng bàn tay nhuốm máu cầm lấy loan đao đã được mài vô cùng sắc bén, sau đó từng bước đi đến trước mặt đám đàn ông bị bắt quỳ, nhìn những kẻ đã giết hắn, bi thương khàn khàn nói:

“Ta nói, ta nguyện ý theo các ngươi về, chỉ cần các ngươi tha cho chàng, đừng giết chàng, cái gì ta cũng làm. . . . . .” Cô đau lòng ngẩng đầu, quay đầu nhìn kẻ đứng đầu Hoàng Kim oát nhĩ đóa. “Vì chàng, cái gì ta cũng làm. . . . . .” Hai hàng lệ trào ra từ đôi mắt ngập tràn đau đớn của cô.

“Cái gì ta cũng làm. . . . . .”

Nói xong, cô giơ cao đại đao lên.

Mọi người trong lều đều chờ cô vung đao xuống, giết chết tướng sĩ, báo thù cho chồng. Ai biết cô lại chỉ nhìn Đại Hãn, lệ rơi đầy mặt, ánh mắt thê lương, lạnh giọng trách mắng.

“Biệt Nhi Ca, chuyện ngu xuẩn nhất tối nay ngươi đã làm chính là giết chết người đàn ông của ta!”

Còn chưa dứt lời cô đã xoay ngược lưỡi đao lại, chém về phía cổ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui