Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương


"Tiểu huynh đệ, 15 khối hạ phẩm Linh Thạch! Giá này gần gấp đôi Phiêu Hương Lâu rồi." Tuy rằng có người bị giá cháo cao như vậy dọa sợ bỏ chạy, nhưng vẫn có không ít người ở lại cùng Tô Vũ thương lượng giá cả.    “Đúng vậy, tiểu huynh đệ, chúng ta ăn thử, nếu thực sự ngon chúng ta còn quảng bá cho ngươi.” Người chung quanh thấy Tô Vũ có dấu hiệu buông tha, lập tức khuyên can.    "Đúng vậy, cháo của ngươi so với Phiêu Hương Lâu thơm hơn nhiều, để chúng ta cùng nếm thử đi."    ...    “Ha ha, một tên bán cháo ven đường cũng dám so sánh với Phiêu Hương Lâu?”    Tô Vũ nhíu mày, lại nhìn thấy một thanh niên cực kỳ anh tuấn xuyên qua đám người đi tới, ánh mắt cực kỳ linh động, môi đỏ răng trắng, làn da trắng nõn, thân mặc một bộ trường bào màu xám nhạt.


Anh tuấn mang theo mỹ cảm âm nhu.    Tuy đang nói, nhưng ánh mắt của hắn thỉnh thoảng liếc nhìn cái nồi trước mặt Tô Vũ, lúc này nắp nồi đã bị Tô Vũ nhấc lên, bọt nước trong nồi lăn tăn, phát ra âm thanh “ục ục”.    "Ngươi hôm nay xui xẻo, ta Bạch Tiểu Long vừa vặn bắt gặp trò xiếc lừa người này, cho nên ngươi sẽ bị ngồi tù." Bạch Tiểu Long nhìn Tô Vũ, tự tin nói.    "Trò xiếc lừa người?"    Lời nói của Bạch Tiểu Long thành công thu hút sự chú ý của mọi người, có người nhận ra thân phận của Bạch Tiểu Long, kêu lên không ngớt, thậm chí còn thay đổi cách nhìn về Tô Vũ.    “Cháo của hắn thơm như vậy, nhất định là có thêm ‘trầm hương’!” Bạch Tiểu Long đắc ý nhìn thẳng vào Tô Vũ, “Hắn còn lợi dụng cháo có thêm trầm hương này đem gạo của mình bán sạch."    “Trầm hương?!” Mọi người hít một hơi, cho trầm hương vào đồ ăn có thể tỏa ra mùi thơm nồng, làm món ăn ngon hơn, nhưng dùng lâu sẽ gây ra đủ loại tổn hại cho cơ thể, hung danh truyền xa, trầm hương trên toàn bộ Ngũ Châu đại lục đã bị cấm, không được phép sử dụng trầm hương.    Tô Vũ càng nhíu mày sâu hơn, mặc dù không biết trầm hương là cái gì, nhưng hắn tưởng tượng tác dụng của nó hẳn là giống như hạt dẻ anh túc kiếp trước, người của thế giới này vô cùng bài xích.    "Khó trách có mùi thơm như vậy, 'Trầm hương' quả nhiên có tác dụng này." Trong đám người lập tức có người phụ họa, "Mà lại một khi ăn 'Trầm hương', trong thời gian ngắn sẽ xuất hiện ảo giác, cả người mê muội.


Nếu dùng lâu, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tinh thần của con người, cực kỳ hung ác!"    Mọi người không khỏi lui lại mấy bước, nhìn nồi cháo bốc khói nghi ngút, trong mắt tràn đầy sợ hãi.    “Hừ, có ta Bạch Tiểu Long ở Đông Châu quận đây, há để ngươi đến giả danh lừa bịp, ngươi còn có lời gì để nói?” Bạch Tiểu Long nhìn Tô Vũ lạnh lùng nói.    Tô Vũ khẽ cười, tùy ý bưng lên một bát cháo, "Nếu ăn 'Trầm Hương' sẽ dẫn đến xuất hiện ảo giác, sao không để người nếm thử cháo của ta, nếu thật sự có 'Trầm Hương', ta lập tức bó tay chịu trói."    Tốt ngươi cái lừa gạt, để ta xem ngươi giả bộ được bao xa, Bạch Tiểu Long trong lòng cười lạnh nói: "Hắc hắc, mời người nếm thử đi? Bây giờ có ai dám ăn đồ của ngươi?"    Bạch Tiểu Long vừa nói như vậy, những người xung quanh đều lùi lại mấy bước, lúc này cũng không có người nào nóng lòng tiến lên thử.    "Quên đi, ngươi nếu không ăn, liền coi như không có phúc khí như vậy!"    "Ha ha"    Bạch Tiểu Long không khỏi cười ra tiếng, người bán cháo này thật coi mình là một nhân vật, chờ người của Linh Dược Các tới, hắn nhất định chết chắc!    Kỳ thật hắn cũng chỉ nghe nói qua trầm hương, cũng không biết phân biệt như thế nào, nhưng hắn nghĩ lấy thân phận của mình cũng chưa từng nếm qua loại cao lương mỹ vị này, không thêm trầm hương thì là cái gì, cho nên hắn cực kỳ chắc chắn trong lòng.    "Cho ta nếm thử."    Lúc này, lão bá bán cá đột nhiên nói, lão bị cái mùi này hành hạ quá lâu, miệng khô khốc, nếu bây giờ không ăn cái gì có lẽ hắn sẽ đói chết, hiếm thấy được nếm thử miễn phí, hắn chỉ ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng ngay.    "Tốt! Lão bá ngươi chính là anh kiệt của Đông Châu quận chúng ta!" Bạch Tiểu Long trong mắt tràn đầy kính trọng,    Sau đó hắn trịnh trọng nói: "Chúng ta toàn bộ bao vây nơi này, nếu như lão bá có vấn đề gì, nhất định không thể để cho người bán cháo này chạy trốn!"    Lão bá cầm lấy cháo trắng, cổ họng không khỏi mấp máy, cảm thấy ham muốn của mình đối với món cháo trắng này đã đến cực hạn, hắn thăm dò nhấp một ngụm trước, sau đó hai mắt lập tức sáng ngời.    "Cô đông, Cô Đông——"    Lão bá chịu không nổi nữa, cầm bát cháo lên uống như uống nước, trực tiếp đổ cháo vào miệng, chỉ chớp mắt vài cái, đáy bát đã cạn sạch.    "Cô Đông!"    Bao gồm cả Bạch Tiểu Long, tất cả mọi người đồng loạt nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào ông lão đang vui vẻ uống cháo, trong lòng tràn đầy hâm mộ.    Cái này...!làm sao có thể?    Bạch Tiểu Long nuốt nước miếng, trong lòng thầm kêu một tiếng, lão bá này không có chút hoang mang, không những vậy, tinh thần trở nên phấn chấn vô cùng.    "Ba!"    Tay lão bá run lên, chiếc bát trong tay bất giác rơi xuống đất, nhưng hắn dường như không cảm thấy gì, cứ đắm chìm trong thức ăn ngon mà không thể tự giải thoát.    "Tốt...!ngon, ngon quá! Cả đời này ta không hối hận!"    Chẳng biết lúc nào, hắn đã rưng rưng nước mắt, thanh âm từ thấp đến cao, cuối cùng gần như rống lên, cả người giống như đang phiêu bạt trong hải dương hạnh phúc, bị bao trùm bởi cảm giác thỏa mãn chưa từng có, cuộc đời này..

.đã có giá trị nó!    "Phốc!"    Sau đó, lão bá trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Vũ, thành khẩn nói: "Đa tạ công tử cho lão phu được nếm đồ ăn ngon như vậy, hãy tha thứ cho lão phu có mắt mà không thấy Thái Sơn, ta cũng không Biết giá trị của bát cháo này, nếu không dù có hao hết sản cũng phải húp một ngụm mới được, cảm tạ, cảm tạ!”    Có khoa trương như vậy sao?    Tất cả những người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, trong lòng có một vạn con dê phi qua.    "Bạch...!Bạch thiếu, đây hình như không phải là phản ứng sau khi ăn 'trầm hương'..." Có người không xác định nói, cũng có không ít người hoàn toàn bị phản ứng của lão bá lấn át, sốt sắng muốn mua cháo.    "Mọi người đừng để bị lừa! Lão đầu này ở ngay bên cạnh tiểu tử này, nhất định là được tiểu tử này mời tới! Đều là cùng một bọn!" Hắn quay qua nói với Tô Vũ: "Lần này ta tự mình thử, ngươi có gan múc cho ta một bát, để ta nếm thử!"    "Ngươi muốn ăn? Ừ!"    Bạch Tiểu Long đắc ý cười, ưỡn ngực, lẳng lặng chờ Tô Vũ cũng bưng lên một bát.    Tô Vũ trong mắt lộ ra ý cười, tiếp tục nói: "Một bát hai viên trung phẩm linh thạch."    “Cái gì?” Bạch Tiểu Long cho rằng mình nghe lầm, không thể tin hỏi: “Hai viên?”    "Đúng vậy, hai viên Linh Thạch trung phẩm."    Không miễn phí cũng coi như, thế mà còn tạm thời tăng giá, còn có thiên lý hay không?    "Ta nói cho ngươi biết, người bán hàng như ngươi bị ta Bạch Tiểu Long coi trọng, đã là phúc phận tu luyện tám kiếp rồi, còn dám lấy tiền sao? Ngươi có biết ta là ai không?" Bạch Tiểu Long lúc nào chịu qua loại phân biệt đối xử này, hắn gần như bùng nổ..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui