Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

"Người nào?" Đột nhiên quát nhẹ một tiếng, Thẩm Y Nhân từ đàng xa tựa như một
trận gió bay tới, nàng thấy Sính Đình và Thính Vũ không có việc gì, thở
phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn nam tử đang ăn kia, nhất thời sắc mặt
biến đổi, bị sợ đến lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã trên mặt đất,
miệng mở rộng nói: "Lạc. . . . . ." Thật là gặp quỷ!

Nàng đột
nhiên im lặng, bởi vì nam tử kia cũng đang kỳ quái nhìn nàng, dùng tay
chỉ vào nàng cười hì hì nói: "Vị ca ca này thật là xinh đẹp! Hoa Hoa
thật thích!" Cái loại âm thanh thô ráp nhưng lời nói tiểu hài tử, không
giống bình thường hành hạ lỗ tai người ta, làm cho người ta nghe đau đến không muốn sống, thật không nghĩ tới sao trên đời này có âm thanh khó
nghe như vậy

Xinh đẹp cái đầu ngươi! Cái miệng bà nội ngươi! Ai
kêu ngươi giả bộ, để coi bà nội ngươi có đánh ngươi hiện nguyên hình hay không! Trong lòng Thẩm Y Nhân không ngừng thầm mắng, nhếch miệng lên
cười yếu ớt, thật nhanh đá người đó liên tục ba cái, nàng và Đồng Thông
chung sống một thời gian ngắn, gần son thì đỏ, gần mực thì đen. . . . . . .

Chỉ nghe "Phốc" , "Phốc" , "Phốc" nam tử bị Thẩm Y Nhân mãnh
mẽ đá ba chân liền lăn vài vòng, đến khi thân thể đụng vào cây đại thụ
mới dừng lại

"Oa! Đau quá! Ô. . . . . . Ca ca là người xấu, Hoa
Hoa đau quá!" Trên thân nam tử kia đau dữ dội, không nhịn được oa một
tiếng khóc lên, bộ dạng kia còn hơn cả thê thảm, vừa vô tội vừa đáng
thương. Sính Đình và Thính Vũ thấy không đành lòng, vội vàng tới giữ
chặt Thẩm Y Nhân đang không ngừng cười lạnh, ngăn cản nàng ta xuống độc
thủ lần nữa. Hôm nay nàng ra tay thật là độc ác, không một chút lưu
tình, giống như nam nhân kia là kẻ thù kiếp trước của nàng, giống như
không giết không đủ hả giận

Thẩm Y Nhân vốn còn muốn đánh, nhưng
nhìn Hanh Cáp Nhị Tương hai bên, thâm sâu liếc nhìn nam tử khóc lóc
không có hình tượng, tâm tình nhất thời phức tạp không hiểu. Hình ảnh
trước kia giống như đèn kéo quân xuất hiện trước mắt nàng


Nhìn bộ dáng dơ dấy bẩn thỉu không chịu nổi của nam tử kia, nàng hơi kinh ngạc, người này không phải chú trọng nhất dáng vẻ sao, có đôi chút sạch sẽ
sao? Lúc này bộ dạng tiểu hài tử mặt xám mày tro khóc lóc nỉ non, nhìn
thế nào cũng không giống phong cách của hắn. Nàng hùng hổ đi đến trước
mặt nam tử kia, ngón tay thon dài hung hăng nắm chặt da mặt của hắn kéo
ra hai bên, bỗng chốc buông tay, da mặt co dãn rất tốt bắn trở về, nam
tử kia bị nàng nhéo oa oa oán giận không dứt bên tai

Thẩm Y Nhân
chán ghét lau tay lên người hắn, thật là, trong tay đều là nước mắt và
bụi bậm, không giống như mặt nạ da người? Hơn nữa âm thanh của hắn cũng
không giống, trước kia âm thanh của hắn trầm thấp lại hùng hậu, giống
như tiếng đàn ở khẽ ngâm trong gió, giống như người tình nói nhỏ, nhưng
bây giờ âm thanh này muốn bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu, quả muốn làm cho người ta chặn cái miệng hắn lại

"Nói, làm sao ngươi tìm
đến nơi này?" Ác hình ác trạng nữ thổ phỉ ép hỏi nam tử kia. Sau đó lại
nghiêm túc hỏi Hanh Cáp Nhị Tương: "Đi đâu mà tìm được con quái vật lớn
như vậy?”

"Ồ! Hắn nằm ở nơi đó." Sính Đình chỉ chỉ chỗ mới vừa
rồi phát hiện nam tử kia, thì ở phía trước cách đó không xa. Mới vừa
rồi Thẩm Y Nhân ở chỗ này thì cái gì cũng không có, từ sau khi nàng đi
khỏi, nam nhân này giống như là tự nhiên xuất hiện

Thẩm Y Nhân
nhìn nam tử kia một cái, không chút do dự kêu nàng và Thính Vũ lên xe
ngựa, trong lòng nghĩ nơi đây không nên ở lâu, tính toán rời đi trước
rồi nói.

"Ca ca, các người không thể vứt bỏ Hoa Hoa!” Người thanh niên nam tử kia thấy các nàng muốn rời khỏi, lảo đảo nghiêng ngã đứng
dậy đuổi theo xe ngựa của các nàng, nhưng xe ngựa đã từ từ chạy.

Ba người liên tiếp quay đầu nhìn quanh, nhìn người ở phía sau chạy trong
màn đêm, té xuống, bò dậy, lại té xuống, càng không ngừng thút tha thút

thít lau nước mắt. Bộ dáng kia cực kỳ giống đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, vô cùng đáng thương. Xe ngựa dần dần nhanh, một hồi liền không nhìn thấy
bóng dáng của nam tử kia

Sau khi đã chạy khá lâu, Thẩm Y Nhân
quay đầu lại quan sát một chút, thấy phía sau không hề có người đuổi
theo, thở ra một hơi, sắc mặt thận trọng từ từ thoải mái hơn, nàng từ từ thả tốc độ xe ngựa, để con ngựa tự mình đi, vẫn nghĩ tới tâm sự

Ban đêm, đường phố thành Phi Vũ rất náo nhiệt, trên đường người đến người
đi, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong bên tai không dứt. Khắp nơi đều là cảnh ca múa mừng thái bính, người người giàu có, thành thị
một cảnh tượng phồn vinh. Các tửu lâu đều đã người đi – nhà trống, nhưng bên trong tửu lâu Ngọc Khách Xuân thì tiếng ồn ào khách khứa vẫn bên
tai không dứt. Ngọc Khách Xuân là tửu lâu lớn nhất thành Phi Vũ, lúc
này, trong căn phòng lịch sự ở lầu hai, một đám người vây quanh hai
người, bàn ghế đứt hết, đao kiếm bay loạn, tình cảnh hỗn loạn rối tung

“Mọi người lên cho ta, phế tên tiểu tử này cho lão tử, con bà nó, lại còn
nói Âm Âm cô nương hát khó nghe!” Một tên đại hán lớn tiếng quát, rõ
ràng là cực kỳ tức giận.

"Đúng, đánh chết hắn, đánh mạnh vào, lại còn nói Uyển Uyển cô nương hát khó nghe, chọc mỹ nhân khóc thút thít,
tội đáng chết vạn lần." Một người khác cũng tức giận kêu to. Hắn thật
vất vả mới mời Uyển Uyển cô nương, người này lại còn nói con gái người
ta ca hát giống như đánh chiêng, khó nghe muốn chết.

Một vị thiếu niên mặc cẩm y hoàn khố cũng rất tức giận, hét to: "Hắn còn dùng ly
rượu đập bản thiếu gia, các ngươi lên cho thiếu gia, đánh chết tính
thiếu gia của ta.” Hắn ngày ngày gây chuyện sinh sự, gây họa không
ngừng, mỗi đêm trời tối về nhà bị cha hắn dùng gia pháp hầu hạ chết đi
sống lại. Được rồi, hôm nay vừa định biểu hiện ngoan một chút, không có ý định gây sự, người này lại dùng ly rượu đập hắn. Cái này không trách
thiếu gia hắn không ngoan điểu, người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị
người cưỡi, hắn nhất định phải tìm vùng đất trở về

"Hắn cũng dùng bầu rượu đập ta, nhất định bắt ta phải nghe hắn hát. . . . . . Hắn
không phải đàn bà, ta cũng không phải miễn gia*! Có thiên lý hay không,

không nghe ca hát cũng bị đập.” Người này uất ức chỉ muốn nhảy biển.
Cảnh ngộ của hắn có thể làm cho người ta rơi lệ, người nghe thấy đau
lòng.

*ý nói không phải là 3D

"Thứ người như thế không
đánh hắn vậy đánh ai? Hung hăng đánh, nói ta làm ồn hắn ca hát, dùng đũa ném ta.” Còn có người ủy khuất hơn. Ngươi ném thì ném, dù sao chiếc đũa cũng không có bao nhiêu, người ta cũng không muốn so đo với con ma men, mấu chốt là hắn cứ ném vào hai cái lỗ mũi, ngươi cho rằng đó là ống
đựng bút sao? Đổi lại là người nào cũng không chịu nổi!

Đồng
Thông nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, một tay kéo Thượng Quan Vân say lảo
đảo né tránh, một tay không ngừng gạt ra những quả đấm, ghế tựa, đao
kiếm tấn công tới, khóc không ra nước mắt. Thật là kêu trời trời không
thấu, kêu đất đất chẳng hay, hắn một đời anh danh, chẳng lẽ hôm nay phải bị hủy trong chốc lát?

Ngọc Khách Xuân vốn là một tửu lâu dành
cho đại gia, cũng không phải là thanh lâu sở quán. Gần đây thành Phi Vũ
có nhiều người giang hồ tới ăn uống, có lúc sẽ kêu mấy cô nương trong
lâu tới hát một vài khúc. Ông chủ của Ngọc Khách Xuân cũng không phản
đối, tất cả mọi người đều là làm ăn thôi!

Hôm nay có mấy bàn
khách nhân hội tụ ở đây, kêu các cô nương tới hát, nhắc tới cũng ngại
không có người nào! diễn,đ àn.lê p úy đ ôn Lại cứ có con ma men chê cô
nương này hát khó nghe, hắn không bỏ bạc để nghe, quá nhiều ý kiến. Nói
người ta hát khó nghe còn chưa tính, hắn còn dùng rượu dội con gái người ta, nói người ta làm dơ lỗ tai của hắn.Thật là buồn cười! Dáng dấp tuấn tú thì ngon sao? Chưa từng nghe qua nhiều người tức giận khó có thể xâm phạm sao. Vì vậy mấy bàn khách nhân đều nổi giận, cũng đoàn kết ý chí
muốn cố gắng đánh chết người này

Không ngờ mọi người đi đánh hắn
thì hắn tựa như say không phải là say nhặt mâm thức ăn trên bàn lên đánh tới mọi người, bản lĩnh chính xác làm cho người ta khó lòng phòng bị,
có mấy khách ở đây chỉ thấy máu. Ánh mắt phẫn nộ của mọi người đều đỏ
ngầu, quyết định cùng nhau cho hắn đẹp mắt, thế nhưng hắn lại không biết là nhớ tới cái gì chuyện thú vị, cười vui vẻ, cao hứng phấn chấn lấy đồ ăn trên bàn người khác đập người. Tóm lại một câu nói khái quát, hắn
đắc tội với toàn bộ khách trong tửu lâu, còn vui vẻ không dứt, thích
thú. Loại người như vậy có phải nên đáng đánh đòn hay không?


mấy hán tử có huyết khí nặng trên giang hồ liền rút đao kiếm ra, muốn
cùng hắn đánh tới ngươi chết ta sống, không chết không thôi. Không ngờ
con ma men này thân thủ bất phàm, nhiều người công kích hắn như vậy, hắn còn thành thạo đánh mọi người. Mọi người trong quán rượu nhất thời

không làm gì được hắn. Vũ khí hắn còn chưa lấy ra, bằng một đôi tay
không đã đả thương vô số mọi người trong tửu lâu, hoàn hảo có một lão
già tới ngăn cản hắn, nếu không nhiều người như vậy chỉ sợ đều phải nằm
đi ra ngoài.

Lầu hai đã đập nát đến mức không thể đập nát nữa,
ông chủ ở lầu một nhanh chóng dậm chân. Đang lúc ấy thì, có ba người
"Đặng đặng đạp" chạy vào tửu lâu, là hai cô nương cùng một vị công tử.

Sau khi đi vào ánh mắt vị công tử kia liền biến đổi, ý bảo hai vị cô nương
đi ra ngoài chờ. Hắn tung người một cái, như Đại Bằng giương cánh bay
lên lầu hai, đoạt lấy một cây đao, vận khí quơ múa không ngừng, những
người đó bị đao phong sắc bén của hắn dồn ép rối rít tránh đi

Đồng Thông thấy Thẩm Y Nhân ra ay cứu giúp, mắt bỗng chốc sáng lên, ngay lập tức ném Thượng Quan Vân cho nàng, bày ra một vẻ mặt ta bị người khi dễ, uất ức đau lòng chu miệng. Thẩm Y Nhân trừng mi mắt lên nhìn hắn một
chút. Thật muốn cắn chết hắn. Lão đầu này vốn không có một ngày sống yên ổn

Thẩm Y Nhân lôi kéo Thượng Quan Vân đang nghiêng ngã, quát
một tiếng: "Sính Đình ở dưới lầu chờ ngươi, ngươi đi hay không đi." Cũng không tin không trị được hắn, làm gì còn có chút xíu bộ dạng trích tiên thường ngày, người đầy mùi rượu, vẻ mặt buồn bực.

"Đi!" Vẫn say
lảo đảo Thượng Quan Vân bỗng chốc đứng thẳng người, bộ dáng mông lung
mắt say lờ đờ vừa rồi không còn thấy nữa. Hắn có chút khẩn trương hỏi
Thẩm Y Nhân: “Ta đi rửa mặt một cái sẽ đi gặp nàng! Nếu không nàng sẽ
càng không thích ta." Hắn vừa nói chuyện vừa tiện tay không chút để ý
gạt ra cây đao đang tấn công về phía hắn, sau đó dùng hai ngón tay kẹp
chặt lấy, hơi dùng lực một chút, thanh đao phịch một tiếng đứt thành hai đoạn. diễn,đ àn.lê p úy đ ôn Tất cả động tác của hắn sử dụng đều nước
chảy mây trôi, tự nhiên lưu loát.

Thẩm Y Nhân mặc kệ hắn, tung
người một cái nhảy đến lầu một, hai cái bóng người từ lầu hai đi theo
nàng bồng bềnh mà xuống, một mập một gầy, chính là Thượng Quan Vân cùng
Đồng Thông.

Trong thư phòng Yến Viên, đèn dầu sáng rỡ. Hiên Viên
Húc hơi nhíu đầu mày đẹp, không ngừng tìm kiếm vài cuốn sách, có lúc
cũng dừng lại, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, suy tính một chút. Sau đó
lại tiếp tục lật sách

Hắn dùng tay vuốt ve cái trán, tựa như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Nam, ngươi nói Lỗ Đào có đồ đệ hay không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui