"Gia!"
"Thế tử gia!"
Tiểu Nam Tiểu Bắc còn có Lý Tịnh Lý Anh theo sát ở phía sau, cả đám người cực kỳ hoảng sợ, không khỏi kêu thành tiếng. Tiểu Nam đuổi theo muốn nhảy xuống, Tiểu Bắc vội vàng kéo hắn lại, hai người vận khởi công phu, bất ngờ theo hướng sườn núi trượt xuống đáy cốc, Lý Tịnh Lý Anh cũng vội vàng đuổi theo.
Trên mặt Thính Vũ một mảnh trắng bệch, vẻ mặt chuyên chú nhìn nước sông lạnh như băng. Tiểu Nhân bên cạnh sợ tới mức run lẩy bẩy vừa định chạy trốn, Thính Vũ đột nhiên quay đầu lại, nàng dùng hết sức lực giữ chặt Tiểu Nhân, giống như nổi điên níu lấy tóc của Tiểu Nhân, đem hết khí lực toàn thân điên cuồng tát ả vài bạt tai, đánh thẳng đến khi ả choáng váng không phân biệt được đông tây nam bắc.
Tròng mắt nàng tràn ngập thù hận hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Nhân, đối với ả thượng cẳng tay hạ cẳng chân, nàng vừa đánh vừa mắng: “Là ngươi hại tiểu thư, ta đánh chết ngươi tiện nhân này! Ta đánh chết ngươi!” Còn chưa hết giận, nàng đột nhiên tàn nhẫn nói: “Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì không may, ngươi cũng đừng hòng sống! Nước lạnh như thế, ngươi cũng nhẫn tâm xuống tay cho được, ngươi cũng đi xuống đi!” Nói xong dùng sức đẩy Tiểu Nhân về phía trước, Tiểu Nhân hét thảm một tiếng, liền lui lại mấy bước, thân hình bất ổn hướng chân núi rơi xuống.
Thính Vũ nhấc váy cũng muốn trượt xuống đáy cốc, lại bị Lý Anh ngăn cản, để cho nàng ở trên chờ đợi, Thính Vũ suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên sườn núi lo lắng, chỉ cầu ông trời đại phát từ bi, đừng để cho tiểu thư có chuyện gì!
Tiểu Nam Tiểu Bắc bay nhanh xuống đáy cốc, thấy Hiên Viên Húc cả người ướt sũng, vẻ mặt lạnh như băng khó lường, ôm Sính Đình đã ẩm ướt thành một đoàn ngồi ở trên bờ. Tiểu Bắc Tiểu Nam liếc mắt nhìn nhau, dùng tốc độ xuất chinh đánh giặc khi ở trong quân đội vội vàng đi tìm nơi có thể tránh rét.
Lý Tịnh Lý Anh vội vàng cởi cái túi mang theo bên mình, lấy ra áo khoác dự phòng của Hiên Viên Húc bao lấy hai người, sau đó nhanh chóng bay vút đi tìm củi khô. Mấy người bọn họ là tùy tùng cùng nhau lớn lên bên cạnh Hiên Viên Húc, mỗi người đều lấy một chống trăm hãn tướng, lại vừa quanh năm chiến đấu, có kinh nghiệm phong phú với cuộc sống hoang dã, lúc này không cần Hiên Viên Húc phân phó, mấy người phối hợp cùng nhau gọn gàng ngăn nắp.
Hiên Viên Húc dùng áo khoác che kín Sính Đình, thấy sắc mặt nàng tái nhợt không có chút máu, đôi môi bình thường kiều diễm như hoa nay đã xanh tím, hôn mê bất tỉnh, lòng không nhịn được nóng như lửa đốt. Hắn có Viêm Dương công hộ thể, nước lạnh này đương nhiên không thể tổn thương hắn chút nào, nhưng Sính Đình chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao chịu đựng được nước lạnh như thế, hắn nhảy xuống cực nhanh, Sính Đình ở trong nước cũng không uống phải nước lạnh, chẳng qua là nước sông lạnh thấu xương, nàng mỏng manh như vậy không bị đông lạnh thì cũng bị kinh sợ.
"Gia, nơi này có một sơn động lớn." Giây lát, bên kia liền truyền đến âm thanh vui mừng của Tiểu Nam.
Hắn ôm lấy Sính Đình phi thân một cái, bay qua sơn động mà Tiểu Nam phát hiện. Đi vào sơn động, Lý Tịnh Lý Anh đã ôm rất nhiều củi đốt, Tiểu Bắc vội vàng đánh lửa lên, đống củi chồng chất cháy lên hừng hực. Tiểu Nam cởi ra một cái túi đặt bên người Hiên Viên Húc, sau đó lôi kéo mấy người còn lại đi ra ngoài động canh chừng. Mặc dù Tiểu Bắc trầm mặc không nói nhưng lại rất thận trọng, phát hiện có gió lạnh thổi vào trong sơn động, hắn lại lôi kéo Tiểu Nam mang một khối đá lớn, đem cửa động chặn lại hơn phân nửa.
Đống lửa trong sơn động cháy càng ngày càng mạnh, cũng từ từ ấm áp lên. Tay Hiên Viên Húc rơi xuống vạt áo của Sính Đình, trong lòng không có chút tà niệm, nhanh chóng tháo vạt áo của nàng ra, cởi bỏ áo khoác của nàng, lúc này cũng không quan tâm nàng có tức giận hay không, đem cái yếm cùng quần lót lạnh như băng cởi xuống thật nhanh. Hắn lấy trong túi ra một cái áo khoác dài, đem Sính Đình trắng mềm như ngọc, trần trụi như đứa trẻ sơ sinh bao bọc lại, đặt bên đống lửa, lúc này mới lo cởi bỏ quần áo ướt sững trên người của mình. Hắn tiện tay cầm một chiếc áo mỏng màu trắng mặc lên người, sau đó ngồi ở cạnh đống lửa, đem Sính Đinh gắt gao ôm vào trong ngực.
Hắn tản ra mái tóc dài ướt dầm dề của nàng, cầm một khối vải mềm nhẹ nhàng giúp nàng lau khô tóc. Nàng vẫn chưa tỉnh lại, thân thể bởi vì rét lạnh nên còn nhẹ nhàng run rẩy, mái tóc dài ướt đẫm càng tôn lên gương mặt trắng như tuyết của nàng. Hiên Viên Húc cúi đầu hôn đôi môi lạnh như băng của nàng một cái, vỗ về gương mặt tái nhợt lạnh buốt, trong lòng trải qua nỗi sợ hãi lo âu chưa từng có, hắn lại tìm trong túi ra một bình thuốc chuẩn bị sẵn, cầm mấy viên Viêm Dương đan mớm cho Sính Đình nuốt vào, tinh tế vuốt ve bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, cảm giác nhiệt độ cơ thể nàng vẫn rất lạnh. Hắn vô cùng lo lắng thay đổi tư thế, để cho nàng ngồi vào trong ngực hắn đối mặt với đống lửa, vươn tay khởi động tâm pháp Viêm Dương công, khắp người hắn liền nóng hổi, Sính Đình dựa vào trong lòng hắn cũng dần dần ấm áp lên, đôi môi từ từ mất đi màu xanh tím có lại chút huyết sắc.
Sính Đình cảm thấy toàn thân ấm áp, dường như đang được bao phủ dưới ánh mặt trời, loại cảm giác đau đớn lạnh lẽo cùng hoảng sợ trong lòng đã từ từ biến mất. Nàng không khỏi ngâm một tiếng thật thấp, lông mi dài như cánh quạt nhẹ nhàng rung động vài cái, chậm rãi mở đôi mắt to. Hiên Viên Húc thấy nàng tỉnh lại, không khỏi mừng rỡ như điên, hắn nâng hai gò má của nàng lên điên cuồng mà hôn, lại đưa tay vào bên trong áo choàng sờ tay và chân của nàng, cảm giác nhiệt độ cơ thể nàng dần dần tăng trở lại, trái tim gắt gao lăn lộn cũng từ từ ổn định lại trong lòng ngực.
Lúc này hắn mới hướng ra ngoài động phân phó mấy người đang coi chừng: “Tiểu Nam ngươi đem nha đầu kia đưa về am lí, bảo nàng không cần lo lắng, chờ tam tiểu thư khỏe lại ta sẽ đưa nàng về.”
"Dạ, thế tử gia! Tam tiểu thư không có việc gì chứ?" Tiểu Nam quan tâm hỏi, người gia luôn tâm tâm niệm niệm mong nhớ ngày đêm chính là vị tam tiểu thư này, đương nhiên bọn họ cũng khẩn trương theo.
Trong sơn động, Hiên Viên Húc sủng nịch nhìn Sính Đình yếu đuối vô lực, mơ hồ dựa vào trong ngực hắn, không khỏi có chút thỏa mãn cười cười: “Cho nàng ấy ăn mấy viên Viêm Dương đan, đợi lát nữa xem, các ngươi cũng tìm một chỗ để tránh gió đi.”
“Dạ!” Tiểu Nam nghe thấy tam tiểu thư được Hiên Viên Húc cho ăn đan dược, cũng yên tâm lại. Viêm Dương đan là xuất phẩm của Viêm Dương cốc, có bệnh chữa bệnh, không bệnh cường thân kiện thể.
Sính Đình mê man một hồi thì từ từ tỉnh táo lại, nàng kinh ngạc nhìn đống lửa ấm áp trước mắt, nghĩ đến cơn ác mộng mới vừa trải qua, từ trên cao rơi xuống một dòng sông lạnh như băng, vẫn là sợ không thôi, thân hình không khỏi hung hăng run lẩy bẩy. Hiên Viên Húc vô cùng thương tiếc ôm nàng, nhẹ giọng dỗ dành nàng cũng giống như đang tự an ủi mình: “Không sao! Đừng sợ! Không cần suy nghĩ nữa! Những thứ kia đều đã trôi qua rồi, hửm?”
“Ừ!” Sính Đình ngoan ngoãn gật đầu một cái, hiện tại nàng cũng rất cần hắn ôm ấp trong ngực để xua tan rét lạnh trong lòng, cả người suy yếu vô lực bị hắn ôm cũng không có phản kháng.
Hiên Viên Húc nhếch môi cười, tay càng ôm sát nàng, hận không thể đem nàng khảm thật sâu vào trong ngực mình. Hắn vuốt ve mái tóc dài đã khô một nửa của nàng, ngón tay thon dài giúp nàng chải vuốt, động tác nhẹ nhàng thong thả, chỉ sợ làm nàng đau một chút xíu, mái tóc thật dài của nàng tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt, đen mượt cho nên không cần dùng lược cũng không bị rối. Thấy nàng dáng vẻ rất là hưởng thụ, Hiên Viên Húc không khỏi cảm thấy buồn cười, cúi người ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Về sau nàng không được làm ta sợ như vậy nữa, đến nơi nguy hiểm như vậy để ngắm hoa, trong vương phủ còn rất nhiều hoa mai mà, sau này nàng sẽ nhìn đến chán.”
Những lời này của hắn giống như một loại ma chú đảo qua không khí ấm áp và cảnh vật trong động kiều diếm. Ngay lập tức Sính Đình từ trong ngực hắn ngồi dậy, nhớ tới những lời lăng nhục của Đỗ ma ma nói lúc trước, có lẽ không phải là Đỗ ma ma, mà là lời nói của An vương phi, trong lòng nàng nhất thời giống như đỗ bình ngũ vị.
Hiên Viên Húc thấy nàng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, còn tưởng rằng nàng lại không thoải mái, khẩn trương hỏi: “Như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Sính Đình không để ý tới lời của hắn nói, ánh mắt lướt nhẹ xung quanh tìm kiếm, nhìn thấy y phục của nàng và y phục của hắn ướt đẫm đặt chung một chỗ. Lúc này mới quan sát trên người mình, cư nhiên chỉ mặc một cái áo choàng tím của hắn, bên trong trần trụi, cái gì cũng không có mặc. Hắn cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, buông lỏng ở trên người, lộ ra lồng ngực tráng kiện mạnh mẽ, da thịt trắng nõn sáng bóng như ngọc, một bộ dáng ăn chơi trác táng. Nàng không nhịn được đem ánh mắt chuyển sang hướng khác, mặt đỏ bừng, máu không ngừng xông lên trên mặt, thiếu chút nữa là phun ra ngoài. Không cần hỏi cũng biết là hắn giúp nàng thay y phục, quần áo xốc xếch như vậy nàng cũng không có khí thế để nói chuyện nữa!
Hiên Viên Húc thấy nàng vẫn còn sững sờ, đưa tay muốn ôm nàng vào lòng, nàng lại giãy giụa kháng cự, oán hận nói: “Ta muốn trở về am lí, bắng không các sư thái sẽ lo lắng.”
Hiên Viên Húc ngạc nhiên nhíu mày nhìn nàng: “Quần áo ướt như vậy làm sao mà mặc được, ta giúp nàng hong khô lại rồi mặc có được hay không? Đã sai Tiểu Nam đưa nha đầu của nàng trở về trong am rồi, đợi lát nữa ta sẽ đưa nàng trở về.” Vừa nói vừa không để ý đến nàng đang giãy giụa, ôm nàng đến cạnh đống lửa ấm áp, đặt nàng ngồi xuống chiếc áo lông dày, tiện tay ném thêm vài cây củi vào trong đống lửa, đứng dậy sắp xếp lại quần áo ướt sũng của hai người để hong khô.
Thân thủ hắn linh hoạt nhấc mấy cái cây gỗ chống lên thành một cái giá, đem quần áo ướt sũng từng cái từng cái để lên hong khô. Sính Đình thấy vẻ mặt hắn như không có chuyện gì xảy ra cầm lấy cái yếm cùng quần lót của nàng để lên trên giá, trên mặt đã đỏ hồng, quả thật muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Thật ra thì Hiên Viên Húc mặt ngoài bình tĩnh, nhớ tới cảnh đẹp mê người khiến người ta phạm tội mà mình đã nhìn thấy lúc trước, máu trong lòng cũng cuồng dã sôi trào. Lúc này nhìn thấy cái yếm của nàng, nhớ tới đây là thứ dán sát vào đôi núi mềm mại kia, rất muốn cầm lên ngửi mùi thơm trên đó, hoặc là bạo gan hôn lên đó một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...