Chỉ Yêu Không Cưới

Anh không thích cô gọi anh là Lương đại luật sư, so với hai từ “người gỗ”, bốn từ này còn khó nghe hơn nhiều. Hơn nữa, cô đâu có nói hôm nay sẽ dẫn bạn đến. Không lẽ, hôm đó cô không phải nói đùa?

Anh hơi nghiêm mặt, có chút bần thần.

Cho đến khi nghe thấy tiếng cô không ngừng tâng bốc với bạn về việc anh giỏi đến thế nào, anh mới sực tỉnh. Lần đầu tiên anh thấy đi ăn với “trẻ con” không còn dễ chịu như trước nữa, lại còn có chút ngượng ngập. Anh có cảm giác mình giống như trái dưa trồng trong vườn nhà cô, đang được cô bày trên sạp hàng và không ngừng ca ngợi với những người qua lại để bán được với giá cao.

- Cậu không biết đâu, anh ấy rất giỏi! Vụ án ly dị của nhà giàu gây chấn động cả thành phố lần trước là do anh ấy giải quyết đấy! Khi đó ấy à!... - Cô hoa chân múa tay minh họa, “dốc sức” tiếp thị về anh.

Anh chưa hề kể với cô về công việc của anh, làm sao cô có thể biết nhiều như vậy? Nghe cách dùng từ của cô cũng biết, xem ra vì lần xem mặt này cô đã bỏ ra không ít công sức, nhất định là đã học thuộc như cháo chảy những thứ tin tức bát nháo trên báo chí. Với cái đầu óc mà khi còn đi học cái gì cũng không nhớ nỗi của cô, rõ ràng chuyện này đã làm khó cho cô rồi.

Khóe môi anh hơi phác lên một nụ cười.

- Ồ, vậy à? - Trong khi đó bạn của cô, trái lại với sự hồ hởi của cô, tỏ ra khá lạnh nhạt và kiêu kỳ..

- À!

- Uhm!

Những câu đáp vô thưởng vô phạt.

Còn anh vẫn giữ thái độ trầm mặc.

Nửa tiếng đồng hồ, cứ một mình “ca” từ đầu đến cuối, như thể đang đóng vở kịch chỉ có một nhân vật là cô.

Thảo nào, Khả Khả đã nhất quyết khuyên cô, đừng có ngốc mà đi làm mối cho người khác.

- Trên đời, dại nhất là đi làm mối, nếu thành công, hai người họ ngọt ngào ân ái đâu có nhớ đến mình. Nếu sau này chia tay, người đầu tiên mà họ công kích sẽ chính là bà mối xấu tay!

Thực ra mà nói, lúc đó cô nghe cũng thấy sợ sợ. Cô phát hiện, “người gỗ” đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng mình. Cô - vốn luôn thấy thêm một người bạn chẳng sao, bớt một người cũng chẳng có ý nghĩa gì, một người theo chủ nghĩa tùy duyên, đã chú ý đặc biệt đến anh. Nhưng mà, hình như hôm nay “người gỗ” rất trầm tư? Cả buổi tối, ngay cả một nụ cười cũng không thấy.

Cứ thế này, làm sao cô có thể “ca” tiếp? Cô toát mồ hôi lạnh, những gì cần nói thì đã nói sạch sành sanh, ngay cả cười cũng đến tê cả miệng rồi.

Cô chán nản muốn buông súng đầu hàng.

- Anh Lương, thực ra tôi cũng học chuyên ngành luật của trường Chính Pháp, nhưng là khóa sau anh, luận văn của anh ngày trước, hiện nay ở trường vẫn lấy làm bản mẫu... - Tiểu Khiết lạnh lùng mở miệng.

Minh Minh chỉ biết Tiểu Khiết đã đỗ vào một trường đại học trọng điểm, nhưng không ngờ cô ta lại học cùng trường với anh.

Để tìm được đối tượng phù hợp với anh, cô cứ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến nát óc mới nghĩ ra được người bạn vốn học cùng lớp nhưng cũng không đến mức thân thiết mà gia đình vừa rất có điều kiện lại tài mạo song toàn này.

Cô cũng không phải là người chỉ biết “moi” anh mà không được tích sự gì!

- Anh Lương là tiền bối, sau này chắc sẽ có nhiều kinh nghiệm để truyền lại cho chúng tôi - Gọng nói của Tiểu Khiết vẫn vậy, pha lẫn chút ngạo mạn. Nhưng mà, Tiểu Khiết vốn là người tự cao tự đại, trong mắt Minh Minh, chưa bao giờ thấy cô ta hạ mình xuống như lần này.

Còn anh, chỉ cười hờ hững.

Quen biết đã nửa năm, lúc này cô có thể thấy, anh dường như chẳng có chút hứng thú nào cả.


Anh không có cảm giác gì với Tiểu Khiết sao? Không phải vậy chứ! Anh cũng tự cao quá rồi! Cũng không biết tại sao, cô tự dưng cảm thấy nhẹ nhàng.

-

Anh Lương, quê anh ở đâu? Sau khi kết hôn liệu có đưa bố mẹ lên sống cùng không? - Tiểu Khiết đột nhiên nhíu mày hỏi.

Đây là vấn đề mà các cô gái thời nay quan tâm và để ý nhất, nếu sau khi kết hôn bên nam vẫn ở cùng bố mẹ, thì coi như anh ta đã bị trừ điểm.

- Không - Anh trả lời ngắn gọn.

Thực tế thì là do bố mẹ anh không đồng ý lên sống trên thành phố, người già sinh trưởng ở quê thường không thể thích nghi được với cái náo nhiệt chốn thị thành.

Tiểu Khiết dường như rất vừa ý, gật gật đầu, hỏi liền một mạch:

- Thế còn nhà ở sau khi cưới? Anh mua ở đâu rồi? Bao nhiêu mét vuông?

Minh Minh lúc này mới nghĩ ra cô chưa từng đến nhà “người gỗ”.

- Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút. - Anh đột nhiên gật đầu, lịch sự đứng dậy.

Anh đã đi xem mặt biết bao nhiêu lần, những vấn đề này cũng rất bình thường, vì sao trước đây đều có thể nhẫn nại trả lời từng câu nhưng giờ lại thấy rất không thích.

Vừa bước ra từ nhà vệ sinh, anh liền bị người nhiệt tình quá đáng là cô đứng chắn cửa.

- “Người gỗ”! Thế nào, ưng không? Có cần em giúp anh hẹn gặp lại luôn không? - Cô gấp gáp hỏi.

Im lặng nghe cô nói xong, anh chăm chú nhìn cô, sau đó nói với giọng lạnh lùng:

- Đưa số điện thoại của cô ta cho anh là được rồi. - Lời nói này hàm ý có hẹn gặp lại hay không, anh sẽ tự xem xét.

Số điện thoại? Anh cần số điện thoại...

Cô đờ người.

Khi họ xem mặt, anh không hề tỏ ra chút nào là muốn xin số điện thoại của cô. Qủa nhiên, hoa khôi trường vừa ra mặt đã lập tức thành công. Chậm rãi, cô đưa tờ giấy ghi số điện thoại đã được chuẩn bị từ trước cho anh.

Anh tiện tay cầm lấy, cho vào túi, không nói gì thêm, đi lướt qua cô.

Chỉ còn mình cô đứng ngơ ra tại chỗ.

Đến lúc cô lấy lại tinh thần, chậm chạp đi về chỗ ngồi đã thấy trên ghế trống không.

“Ting tang” - Có tiếng báo tin nhắn đến. “Xin lỗi, có việc đi trước.” - Ngắn đến không thể ngắn hơn.

Lời “xin lỗi” này rõ ràng không hề có chút thành ý nào. Anh thực sự về rồi? Về một người hay hai người?


Thì ra, đàn ông đều là kẻ trọng sắc khinh bạn! Ngay cả “người gỗ” cũng không ngoại lệ!

Họ đã mười mấy ngày không gặp nhau, mỗi lần cô gọi cho anh, anh thường lấy lý do rất bận, rất bận để thoái thác, ý nghĩa cơ bản là không muốn tiếp đãi cô. Cho dù cô có không được tinh tế thật đi nữa, cũng vẫn có thể cảm thấy thái độ lạnh nhạt của anh.

Anh giận sao? Cô đã vô ý làm gì đắc tội với anh?

Bạn bè với nhau vốn là chuyện hợp rồi tan, có những lúc đã từng vô cùng thân thiết nhưng sau đó vẫn có thể trở nên xa cách. Có lẽ, trong thời gian này, nếu cô và anh có tình cờ gặp mặt trên đường, cũng sẽ chỉ gật đầu chào nhau lấy một cái rồi lướt qua. Nhưng mà, không biết tại sao, cô không thể chấp nhận việc hai người cứ thế này mà dần dần xa nhau!

Khoác ba lô lên vai, đầu đội mũ lưỡi trai, cô ăn vận như kiểu một cậu bé cẩu thả, ngửa đầu ngửa cổ nhìn lên tòa nhà đã quá quen thuộc. Cô đã từng nhiều lần đứng tại chỗ này để đợi anh.

Người bạn thân Khả Khả của cô dù cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn phải bạo gan hỏi một câu:

- Minh Minh cậu đang theo đuổi luật sư Lương à?

Theo đuổi anh?

- Thế là xong rồi! Ai bảo cậu giới thiệu hoa khôi trường cho anh ta, làm sao anh ta còn rảnh mà để ý tới cậu nữa!

- Không phải đâu! Chúng mình là bạn bè, cho dù anh ấy có bạn gái thì cũng chẳng ảnh hưởng gì! Sao anh ấy lại không để ý tới mình được?

Cô to miệng phản bác Khả Khả, nhưng âm thanh càng lúc càng thấy yếu, là như vậy sao? Anh có bạn gái nên phải “dâng hiến” tất cả thời gian cho cô ta, không có thời gian để ý đến cô?

Như thế, như thế, nếu thật sự như thế, cô không muốn anh có bạn gái nữa!

- Không kiếm bạn gái? Cứ ngày ngày đưa cậu đi ăn uống? Cậu và anh ta không thân không thích, sao anh ta phải tiếp tục tốn công với cậu như thế?

Lời nói của Khả Khả làm cô cứng miệng.

- Minh Minh, cẩn thận nhé, bây giờ cậu ăn của anh ta, sau này là anh ta “ăn” cậu đấy! Cẩn thận kẻo tham ăn mà phải lấy cả mình ra để đền!

Lương Tử Tích không phải người như thế! Thậm chí đến ngay cả một ngón tay của cô anh cũng không động. Lương Tử Tích tỏ ra rất quân tử, đến mức cô có chút không ngờ. Cô rất tò mò, cũng rất muốn xem đến khi nào anh sẽ không kiềm chế được với cô? Cái ý định xấu xa này, là cảm tình sao? Nếu đúng là cảm tình, có lẽ sớm đã không chỉ là một chút chút. Bởi vì, cô đã bắt đầu thấy rất hối hận, vì sao lại đi giới thiệu hoa khôi trường cho anh? Không phải là tự đi vào ngõ cụt à, rõ ràng là tự thua người ta.

Thì ra, cái hôm mà cô dửng dưng dùng cả tháng lương, cắn răng cắn lợi quẹt thẻ mua chiếc váy đẹp lên đến hơn một nghìn tệ ấy, cũng chỉ là không muốn bị thua người ta mà thôi!

Cô đúng là tự mua dây buộc mình!

Cô muốn cứu vãn chuyện này? Nếu như giờ cô tự thể hiện mình với anh, liệu Lương Tử Tích có cảm thấy mặt cô hơi dày không?

Nhưng mà, mặc kệ! Tóm lại cô vẫn muốn tiếp tục dựa vào anh để được ăn uống thả phanh, không ai có thể phá vỡ kế hoạch “ẩm thực” này của cô.

Cô gái hoạt bát là cô, sau một ngày làm việc đứng yên tại chỗ, đã thấm mệt như một chú cún, chỉ muốn thu mình trên chiếc giường êm ái ở nhà, thế mà giờ đây lại tiếp tục đứng im tại đây, không dám gọi điện cho anh, nhưng cũng không muốn bỏ cuộc.

Mau ra đây đi, cô mệt lắm rồi! Cô quyết định lát nữa gặp anh, nhất định sẽ bắt anh chiêu đãi.


Hơn chín giờ tối, Lương Tử Tích bước ra khỏi tòa nhà văn phòng làm việc.

Những ngôi sao trên trời thật đẹp, cứ nhấp nháy như đôi mắt to tròn của một ai đó. Hình như đã rất lâu anh không gặp “trẻ con”, thời gian này, anh thật sự bận đến phát điên.

Để mở rộng nghiệp vụ, anh vừa nhận làm luật sư cố vấn cho một Hội quán của những nhân vật thượng lưu. Chỉ là, những con người xuất thân giàu có kia khá là phiền phức, cuộc sống của họ phức tạp, nảy sinh nhiều sự việc, hơn nữa cho dù là những việc rất nhỏ cũng nhất nhất đòi luật sư ra mặt.

Tuy rằng liên tục bị phiền nhiễu nhưng có ai lại chê tiền bao giờ? Thời gian này, anh thực sự đã kiếm đầy túi tiền, chỉ nửa tháng thu nhập cũng đã đủ để mời “trẻ con” ăn uống đến vài năm.

Anh mệt mỏi đưa tay bóp bóp vai. Đã bao lâu rồi không gặp “trẻ con” rồi nhỉ?

Thực ra, cho dù bận hơn nữa, chỉ cần cô đồng ý thu xếp thời gian, anh vẫn có thể dành thời gian cho cô. Lý do anh không gặp cô có lẽ là do vẫn thấy giận cô.

Anh không có chút hứng thú nào để thúc đẩy cuộc xem mặt đến thành công, có lẽ, anh đã qua cái tuổi yêu rồi chăng. Liếc nhìn đồng hồ, không sớm cũng không muộn. Có nên hẹn “trẻ con” ra ngoài ăn đêm không?

Nhấn nút chìa khóa điều khiển từ xa, “cách” một tiếng, cửa xe mở ra. Anh ngồi vào trong, mở máy, gạt cần lái, đang định điều khiển chiếc Audi màu lam ra khỏi công ty.

Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên.

Vừa nhìn thấy là mã vùng ở quê, anh lập tức bắt máy:

- Mẹ à, có chuyện gì thế?

Trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng mẹ anh đang nói cả một tràng dài, anh nhẹ nhàng mỉm cười, hoàn toàn không thấy phiền chút nào.

- Vâng, vâng, vâng...

Mẹ ở xa như thế, ngoài sự bù đắp về kinh tế, điều duy nhất anh có thể làm cũng chỉ là nhẫn nại nghe mẹ càu nhàu mấy câu.

Chỉ là...

Mấy giây sau.

- Xem mặt? Về quê xem mặt?

- Sao ạ? Con gái thím Vương ạ? - Mẹ nói cái gì mà “thanh mai trúc mã”, anh căn bản không có chút ấn tượng nào! Anh dường như không tin vào tai mình, cái này, thật là...

- Vâng, vâng, con biết đi máy bay chỉ mất có một tiếng đồng hồ, con về quê một chuyến cũng không sao, nhưng mà...- Về quê một chuyến thì không sao, nhưng về chỉ để xem mặt thì thật lãng phí thời gian.

- Không phải con quen ở thành phố mà xem thường người ở quê...- Anh yếu ớt phản bác.

Hình như mẹ đã hơi giận, cứ bảo rằng anh giờ đủ lông đủ cánh nên coi thường các cô gái ở quê chân lấm tay bùn, lại còn một mực khuyên nhủ, các cô gái ở quê rất thuần phác, lấy vợ chọn nết, đừng có quá chú trọng đến vẻ ngoài.

Các cô gái ở quê thuần phác? Anh còn biết có một cô gái người thành phố, cũng rất thuần phác...

Vừa nghĩ tới, không biết vì sao, anh đột nhiên buột miệng:

- Mẹ, thực ra, con đã có bạn gái rồi. - Vừa thốt ra lời này, đừng nói mẹ mà ngay cả chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Đầu dây bên kia, mẹ hồ hởi truy hỏi không ngớt, thế nào, bao nhiêu tuổi? Làm việc ở đâu? Quen nhau lâu chưa? Nhà có mấy anh chị em?

- Cô ấy vừa tròn hai mươi ba tuổi, làm việc ở một bệnh viện, bọn con quen nhau được nửa năm rồi, cô ấy là con một. - Anh đành miễn cưỡng trả lời từng vấn đề.


- Hai mươi ba tuổi? Như thế kém con sáu tuổi à? Tử Tích à, như thế không tốt đâu, con nghe mẹ nói, không phải mẹ cổ hủ, nhưng trai gái chênh nhau sáu tuổi cho dù thích mấy cũng không được lấy, đấy là phạm vào “lục xung”, nếu cứ cố lấy nhau thì sớm muộn gì cũng bỏ nhau.

Mẹ mới nói được có một nửa, anh đã vội vàng lấy lý do cúp máy.

Bởi vì...

Ngoài cửa xe, có một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai, vai khoác chiếc ba lô to uỵch, áo phông thùng thình đang vui mừng cười với anh và hết sức lễ độ gõ gõ vào cửa xe.

- Lương Tử Tích. - Cửa xe vừa mở, cô đã không mời mà tự chui vào xe ngồi.

Phía sau, có tiếng còi xe vang lên.

Anh đang đỗ xe chắn đường người khác.

Anh gạt cần lái, xoay vô lăng, nổ máy phóng đi. Con búp bê hình bé gái đặt trên xe đang toét miệng cười híp mắt cũng không ngừng lắc lư cái đầu.

Rất dễ thương. Chỉ có điều, nó không phù hợp với phong cách điềm tĩnh của anh. Bởi vì đây là do cô mua. Ngay cả cặp heo con đáng yêu đặt trước cửa kính ghế sau cũng là do cô mua.

Cô nói rằng thích xe có mùi thơm nhưng lại ghét mùi nước hoa, đặt chú heo con có chứa hạt thơm trong bụng thế này là thích hợp nhất.

Cô đã bất giác xâm nhập vào cuộc sống của anh.

- Sao không gọi đến trước? - Anh vừa lái xe vừa nhìn sang cô hỏi - Đến lâu chưa? - Anh đang thăm dò.

Khi nãy nói chuyện với mẹ, chắc cô không nghe thấy chứ? Nếu cô biết được khi nãy trong lúc bối rối anh đã lôi cô ra làm lá chắn, chắc sẽ cười chết mất.

- Vừa ra ngoài chơi với bạn, đang định về nhà, đi xe qua chỗ này nhìn thấy anh, liền vội xuống gặp thôi. Cô cười một cách tự nhiên.

Cô còn lâu mới chịu mất mặt thừa nhận, đã đứng đợi ở đây suốt hơn ba tiếng đồng hồ! Thấy cô vẫn rất tự nhiên và không tỏ ra có chút gì ngượng ngùng, anh lặng lẽ thở phào một hơi.

Có lẽ cô không nghe thấy gì hết!

- Đã ăn tối chưa? - Anh hỏi.

- Anh đã ăn chưa? - Cô ranh mãnh hỏi lại.

- Chưa... - Anh vừa nói được một tiếng đã bị cô được lời như cởi tấm long hồ hởi cắt ngang:

- Lương Tử Tích, anh mời cơm nhé! - Không đợi anh từ chối, cô lập tức thắt dây an toàn.

- Lương Tử Tích, nhà anh ở đâu? - Đột nhiên, cô hỏi.

Anh ngạc nhiên nhìn cô. Anh vốn rất coi trọng riêng tư, thậm chí những đồng sự đã làm việc với anh hơn hai năm tại công ty cũng không hề biết rõ anh ở đâu.

- Lưu Vân Hiên. - Tuy nhiên, anh vẫn trả lời cô.

- Anh ở tòa nào? Nghe nói ở tòa tháp phía đông bên trong còn có cả cửa hàng và siêu thị nữa à? - Cô thuận miệng hỏi.

Cô đã rào đón thế rồi, tiếp theo, không biết anh có thông minh nghĩ ra việc nên mời cô đến nhà tham quan một chút không?

- Anh ở khu A... - Anh trả lời như chiếu lệ.

Tự nhiên cô có cảm giác giận dỗi kỳ lạ. Làm bạn bè kiểu gì thế? Anh có điều gì phải kiêng dè? Hay là sợ sau khi cô biết địa chỉ sẽ cứ đến cửa nhà anh mà đứng? Cô bỗng nhiên thấy việc hôm nay cứ đứng đợi mãi ở công ty anh thật là ngốc nghếch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui