Đã vào đêm, bầu trời dần dần bị màu đen bao phủ, chẳng biết từ lúc nào tuyết đã rơi từng bông như lông ngỗng. Nữ tử ngồi trên lưng ngựa, không biết đã đi bao xa, không ngừng dốc bầu rượu lên uống vào, trong không khí thỉnh thoảng truyền đến tiếng sặc của nàng.
Gió thổi phần phật bên tai, mạng che mặt bị thổi bay, lộ ra khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Như Ca, bi thương và tuyệt vọng.
Rốt cuộc mệt mỏi, Như Ca dừng lại bên bờ sông Mịch La, giơ lên bầu rượu trong tay không còn nhiều lắm, uống một hơi hết sạch. Lắc lắc, thấy trống không, Như Ca ném bầu rượu xuống sông. Một tiếng “Bùm” vang lên, giống như tâm tình Như Ca bây giờ, vô cùng nặng nề.
Lảo đảo ngồi xuống mép bờ, nhìn dung nhan tinh xảo trên mặt nước, môi đỏ mọng khẽ nhếch làm người phải hồn xiêu phách lạc. Hôm nay Như Ca đã không còn là Ngọc thị xem Âu Dương Thiệu là trời nữa rồi, đã tìm được đường sống trong chỗ chết, từ trong địa ngục vùng dậy, tỉnh khỏi mộng. Sẽ không bao giờ bị tên nam nhân gọi là Âu Dượng Thiệu kia đùa giỡn trong lòng bàn tay nữa. Nhớ tới kẻ ở trước mặt mình thì nói những lời ngon ngọt, xoay lưng thì cho mình một dao, trong đôi mắt long lanh như nước của Như Ca bắt đầu phiếm màu đỏ.
Ánh sáng từ mấy chiếc thuyền hoa hắt xuống chiếu rọi cả mặt sông, trên gương mặt nữ tử mang theo quật cường, cũng đầy đau thương.
Như Ca từ từ đứng dậy, nhưng vì say rượu mà một trận hoa mắt chóng mặt, thân hình lung lay, giống như con bướm hướng về phía có ánh sáng, từ từ rơi xuống nước lạnh.
Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm người cách xa bờ sông mấy thước.
Cảm thấy mình đang ở một nơi cực kỳ ấm áp, mơ mơ màng màng Như Ca cọ cọ giống như mèo nhỏ. Phút chốc cằm đau nhói, bị người bắt lấy nâng lên, tiếng chất vấn mang theo vài phần tức giận của nam tử truyền đến tai.
“Nàng đang khóc vì ai!” Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Như Ca, Tiêu Dạ Huyền cảm thấy ý giận ngút trời. Sao nàng có thể rơi lệ vì nam nhân khác! Trước khi mình tìm được nàng đã có kẻ dám đi vào trái tim nàng, có thể làm cho nàng rơi lệ, rốt cuộc là ai!
“Có phải là tên nam nhân vừa rồi ở dưới tửu lâu không?” Nhớ tới nam tử đi đầu đoàn người ngang qua tửu lâu lúc nãy, mặt Tiêu Dạ Huyền càng âm trầm, tăng thêm sức trên tay, “Nàng thích hắn, phải không?”
Theo điều tra của hắn, vào bốn năm trước từ khi bắt đầu theo nghiệp buôn, nàng vẫn luôn ở trong Phàn Thành, không có quan hệ tình cảm với một nam tử nào, rốt cuộc là vào lúc nào, tên kia chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng nàng, để có thể làm cho nàng đau lòng đến mức này.
“Đau quá!” Như Ca cảm thấy cằm mình giống như sắp bị bóp nát, trong giọng nói mềm mại mang theo âm điệu muốn khóc.
Nghe người trong lòng kêu đau, nam tử vội buông tay ra, cẩn thận vuốt ve vết đỏ trên gò má của nàng, ảo não vì mình đã làm nàng bị thương.
Có lẽ là do say, vốn bình thường luôn giữ bình tĩnh Như Ca đột nhiên khóc òa lên, bắt đầu dùng sức đấm vào người trước mắt “Ta không thích hắn, ta không hề thích hắn, ta....hận hắn,......sao ngươi có thể nói ta thích hắn.”
Nghe rõ ràng lời người trong lòng, tức giận trên mặt nam tử tuấn mỹ nhất thời tan thành mây khói, để mặc cho Như Ca đấm, nháo, cứ như vậy ôm nàng thật chặt.
Như Ca thấy người này bị đánh cũng không có phản ứng, ngẩng đầu nhìn, thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt sâu hút của người này nhất thời ngây ngốc nở nụ cười, “Ta biết ngươi!”
“Nàng biết ta?” Trong giọng nói trầm thấp của nam tử ẩn chứa vui sướng, dụ dỗ nói, “Ta là ai?”
Ở giây kế tiếp, câu trả lời của Như Ca làm mặt nam tử chùng xuống. Rồi lại vì cử chỉ thân mật của nàng mà mừng như điên.
“Ngươi là người xấu!” Như Ca đưa tay ôm mặt nam tử, lời nói đầy bất mãn và uất ức, “Ngươi đoạt Tuyết Lang của ta, rõ ràng nó thích ta hơn, ngươi lại giam nó, không có nó, sẽ không có ai hái thuốc cho ta, ngươi trả Tuyết Lang cho ta, trả Tuyết Lang cho ta.......”
Như Ca thừa dịp say rượu phát tiết bất mãn của mình, âm thanh êm ái này vào trong tai Tiêu Dạ Huyền lại như là tiếng nhạc. Nghĩ đến trong lòng nàng mình còn không bằng một con sủng vật, rất là bất mãn, nhưng nghe được tiếng khóc thút thít của nàng, tim hắn chẳng khác nào bị dao đâm.
Chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ người trong lòng, người hắn tại Bắc Địa nhớ nhưng gần bốn năm. Người cứu hắn từ trong tay tử thần, rồi lại biến mất vô tung vô ảnh.
“Ngươi thả Tuyết Lang ra đi, được không?” Thấy dịu dàng trong mắt nam tử, Như Ca làm nũng thỉnh cầu.
“Được!”, cơ hồ bị bộ dáng ngây thơ của nàng làm say, Tiêu Dạ Huyền cảm thấy không có gì là không thể đồng ý.
Nghe được câu trả lời của nam tử, Như Ca rốt cuộc không làm ầm ĩ nữa, tìm một nơi thoải mái nhất trong ngực nam tử dựa vào ngủ say.
Nam tử cứng đờ người, mặc cho nàng dựa vào. Mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt trên người nàng dần dần tản ra chung quanh hắn. Mùi hương quen thuộc khiến nam tử đặc biệt vui thích.
Một lần kia ở Vân Cương đại chiến với kẻ địch, hắn bị trùng độc xâm nhập, sau khi mấy thái y liên tiếp bị chết, không còn ai dám chữa cho hắn nữa, thậm chí ngay cả người thân của hắn cũng không dám đến gần. Thái y chắc chắn đây là trùng độc của Vân Cương, đau đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ chết. Trong tuyệt vọng, hắn dứt khoát rời khỏi phủ, chạy đến biên giới Bắc Địa. Đau đớn làm hắn như nổi điên chạy không ngừng, chỉ mong tìm được một nơi không người để kết liễu tính mạng, không muốn kéo dài hơi tàn nữa.
Tới một đường nhỏ không người, hắn chống đỡ không nổi nữa, ngã xuống ven đường, trên người vì độc trùng mà trở nên khủng bố dữ tợn, khắp nơi thối rửa, gần như là sắp chết. Trước lúc rơi vào hôn mê, chỉ thấy một bóng trắng xuất hiện trước mắt.
Tỉnh lại, phát hiện toàn thân mình đã được băng bó, một thiếu nữ khoảng 11 tuổi, mang khăn che mặt, đang trị thương cho mình. Động tác nhẹ nhàng cẩn thận như sợ làm hắn đau khiến hắn cảm giác mình yếu ớt giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Vết thương thối rữa cộng thêm trùng độc lại đang không ngừng sinh sôi, thường xuyên đau đến muốn chết, chính lúc ấy giọng nói non nớt không ngừng khích lệ hắn tiếp tục sống. Trong lúc mơ màng mùi máu tanh và vết thương trên cổ tay thiếu nữ làm hắn chấn động. Từ tiếng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ, hắn biết cổ độc của mình đã được ức chế. Để trị liệu cho những chỗ thối rữa cơ hồ thấy được xương của mình, thiếu nữ tự mình lên đỉnh Tuyết Sơn, tìm hai ngày hai đêm mới đem về được một gốc Thất Thải Tuyết Liên có tác dụng lành lại da thịt. Khi dùng hết thuốc, tỉnh lại sau nửa tháng hôn mê thì thiếu nữ cũng đã biến mất không thấy tung tích.
“Bốn năm trước, ta để vuột mất nàng, hiện giờ, nàng đừng mong biến mất lần nữa.”
Bên bờ sông tràn ngập sương đêm, nam tử nhìn Như Ca ngủ, xoa nhẹ đôi môi kiều diễm của nàng, cúi đầu hôn lên, để lại ấn ký thuộc về mình, “Tiểu nha đầu, nàng chạy không thoát đâu.”
Hình như nghe được giọng điệu bá đạocủa nam tử, Như Ca nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Dưới ánh trăng, bóng hai người lẫn vào nhau, kéo một vệt thật dài trên bãi cỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...