Kinh thành, Ngọc phủ.
Lý thị đang ngồi trên giường êm, cầm chuỗi ngọc như ý Ngọc Giai Nhàn mang từ trong cung về, nghĩ đây là tam hoàng tử ban cho, quý biết bao nhiêu mới có được, trong lòng rất vui vẻ.
Đột nhiên, người làm trong phủ hấp tấp chạy tới, Lý thị liền đưa chuỗi ngọc cho ma ma bên cạnh cất đi.
“Không xong, không xong, phu nhân, tiểu thư ở Lễ Học Viện nháo.....nháo ra chuyện động trời rồi.” Tiểu Lý Tử được Lý thị phái đi Lễ Học Viện đón người, thấy Ngọc lão gia tức giận đáng sợ, sau khi nghe ngóng xong cái gì cũng bất chấp, chạy như bay về báo cho Lý thị đi cứu viện.
“Ta biết bọn tiện chủng đó sớm muộn gì cũng gây ra chuyện mà, chỉ không ngờ là mới ngày đầu đi học, đã có chuyện rồi.” Lý thị nghe vậy, nghĩ ngay là Như Ca gây chuyện, nâng chén trà lên, hất hất lá trà bên trong, không thèm để ý chút nào.
Tiểu Lý Tử nghe vậy, vội vàng giải thích, “Phu nhân, không phải tứ tiểu thư, là nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện. Nhị tiểu thư xúi giục biểu thiếu gia khi dễ tứ tiểu thư, không ngờ bị thế tử Cẩm thân vương vừa hồi kinh bắt gặp, giờ nhị tiểu thư đã bị đuổi học, lão gia mang về rồi, đang ở trong viện lão phu nhân. Nghe lão gia nói muốn đưa nhị tiểu thư đến từ đường đó!”
“Rầm!”, Ly thị nghe vậy, cầm chén trà không vững, rơi xuống đất bể tan tành. Từ đường là nơi bị phạm lỗi nặng nề hoặc nữ nhi bị gia tộc vứt bỏ mới phải đi vào, với tính tình của Bảo Oánh, nếu vào đó.... Lý thị không dám nghĩ nữa. Đẩy Tiểu Lý Tử trước mặt ra, chạy như bay tới Ninh Phúc Đường.
“Phụ thân, ngày đầu tiên đi học tỷ tỷ đã bị chuyện như vậy, xin phụ thân làm chủ, nếu không, nhi tử và tỷ tỷ thật sự là không dám đi học nữa”.
Trong Tây viện, Ngọc Chính Hồng nhìn Ngọc Vân Kiệt và Như Ca đang quỳ, Ngọc Bảo Oánh thì như cá chết cứ nhìn chằm chằm tỷ đệ Như Ca, lại nhìn qua Liệt thị đang ôm Như Ca mà khóc không ngừng, lòng bàn tay, mu bàn tay chỗ nào cũng là thịt, nhất thời không biết thế nào cho phải.
“Lão nhị à, Bảo Oánh thật sự là quá tệ rồi, sao có thể làm chuyện như vậy với muội muội mình chứ. Giờ bị Lễ Học Viện đuổi học, thể diện Ngọc gia coi như mất hết. Ngươi vừa mới nói cho Bảo Oánh đến từ đường, ta thấy cứ làm như vậy đi!”, Trịnh thị nhìn bộ dáng chần chừ không quyết của nhi tử, thầm than, tính tình không quyết đoán gì cả, những chuyện này mà cũng để mình phải ra tay.
“Đúng đó, lão gia, Ngọc gia chúng ta dù gì cũng là thư hương thế gia, về sau phải làm sao gặp người đây! Con chính thê phẩm hạnh như vậy, còn ai dám cưới tiểu thư Ngọc gia nữa. Không chừng ngày nào đó thứ nữ cũng bị bán đi.” Giang thị ngày thường bị nhị tiểu thư này chọc tức không ít, nay có cơ hội liền thừa cơ báo thù.
“Giang thị, tiện nhân này, dám ngồi đây mà khua môi múa mép, rảnh rỗi thì lo mà quản nhi tử suốt ngày chơi bời lêu lỏng trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi đi, nữ nhi của ta không đến phiên ngươi lo.” Nghe thấy lời Giang thị, Lý thị giận điên lên.
“Nương! Ô ô......” Ngọc Bảo Oánh thấy Lý thị tới, ôm Lý thị khóc rống lên.
Lý thị thấy gương mặt sưng vù của Ngọc Bảo Oánh thì lòng đau như bị cắt một khối thịt, nhưng, theo Ngọc Chính Hồng nhiều năm Lý thị biết chuyện này mà la lối om sòm cãi chày cãi cối là không xong.
“Lão gia, nữ nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, dạy dỗ lại là được rồi, phụ thân ta và viện trưởng Lễ Học Viện có chút giao tình, thương lượng một chút là ổn thôi”.
“Như Ca, ngươi là bé ngoan, tỷ tỷ ngươi chẳng qua là giỡn chút thôi, đừng để bụng, ngày mai ngươi theo ta vào trường van nài viện trưởng, mẫu thân sẽ ghi nhớ lòng tốt của ngươi, mai sau nhất định chọn cho ngươi một gia đình trong sạch để gả vào.”
Như Ca nghe vậy, cảm thấy Lý thị thật quá vô sỉ, bây giờ mà còn đe dọa dụ dỗ, muốn dùng hôn sự của mình để trao đổi!
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ nói vậy không phải là làm khó cho đứa nhỏ sao? Trước mặt nhiều người như vậy, Bảo Oánh đã nói là muốn bán Như Ca vào kỹ viện, thế tử cũng đã nghe được, giỡn sao được. Tỷ tỷ không cho mẫu tử người ta tiền tiêu hằng tháng, giờ còn để Bảo Oánh khi dễ người ta, thật làm người ta thất vọng đau khổ đi!” Giang thị chê cười, thường ngày ỷ thân phận chính thê, khi dễ người, giờ cũng có lúc bị nhục.
“Ngươi..... Tiền tiêu hằng tháng ta đều cho hạ nhân đưa qua, Như Ca, ngươi nói đi, rốt cuộc là có hay không?”
“Lý thị!” lão phu nhân giận muốn điên, “Tiền tiêu hằng tháng ngươi không phát còn chưa tính, giờ còn uy hiếp đứa nhỏ, ta thấy cái nhà này ngươi không thể quản được rồi. Sau này giao cho Liệt thị và Giang thị quản đi! Ngày mai đưa Bảo Oánh tới từ đường, tu tâm dưỡng tính hai tháng!”
“Lão phu nhân!” Lý thị hét lên, thấy Ngọc Chính Hồng tựa hồ đang giận, liền im miệng, nhìn Ngọc Bảo Oánh đang nức nỏ, vẻ mặt đau lòng, “Quyền quản gia ta có thể không cần, nhưng Bảo Oánh thì nhất định không thể đưa vào từ đường. Lão gia cứ để nó ở trong phủ đi, chờ chuyện này lắng xuống, ta sẽ xin phụ thân ra mặt, chắc chắn viện trưởng sẽ không làm gắt nữa đâu”.
Như Ca thấy Lý thị che chở cho Ngọc Bảo Oánh như vậy, thầm than, Lý thị rất thương con. Chỉ là tình thương này được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
Ngọc Chính Hồng thấy Lý thị cố chấp như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Bảo Oánh có thể không đi từ đường, cấm túc ở nhà, nhưng ngươi cũng không cần đi cầu nhạc phụ, chắc chắn nhạc phụ sẽ không giúp đâu. Vì chuyện này, hài tử Lý gia đã thành hoạn quan rồi. Còn bị đuổi học. Ta đã nói viện trường ép chuyện này xuống, nhưng người chứng kiến quá nhiều, sợ là không được.”
Nhớ lại cảnh tượng mệnh căn của ba người bị cắt tới tận gốc, lão ngự y còn nói thiến gọn hơn cả Phủ Nội Vụ nữa. Thế tử xuống tay thật độc ác! Chờ anh vợ trở lại, thật không biết phải ăn nói thế nào đây. Chẳng lẽ lại đi tìm thế tử tính sổ. Thế tử mười hai tuổi đã bắt đầu lập chiến công, vừa thắng trận trở về, đừng nói là đánh người, sợ là có giết người thì hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi, huống chi là ba đứa này có lỗi trước.
Liệt thị nghe vậy, nắm chặt tay đến mức móng tay đâm sâu vào da thịt. Mặc dù tính tình mềm yếu, nhưng hai đứa nhỏ là sinh mạng của mình! Lý gia đúng là khinh người quá đáng rồi! Trong mắt Liệt thị có hận ý thoáng qua.
“Lão gia, lão gia nói gì, Ngọc Đình, bị....bị thiến rồi!” Lý thị cảm thấy tim mình sắp ngừng đập rồi.
Lý Ngọc Đình là trưởng tử của đại ca, là nhi tử duy nhất! Vốn cho là chỉ bị đuổi học mà thôi, không ngờ còn bị phế, mà lại do nữ nhi mình xúi giục mà nên. Hơn nữa hai đứa nhỏ khác của Lý gia cũng bị vậy, họa lớn thật rồi!
“Oa” Lý thị chịu không nổi đả kích, lăn ra bất tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...