Chí Tôn Chiến Thần


Đúng như dự đoán của Giang Sách, hai nhà cung cấp khác cũng đã gọi điện và từ chối việc hợp tác với Giang Sách.
Lý do giống nhau: hàng hóa của họ đã được bán cho Reeves.
Biểu hiện trong điện thoại của Giang Sách cực kỳ đau thương, nhưng sau khi cúp máy, trên mặt anh tràn đầy niềm vui chiến thắng.
Trở lại công ty, anh thu hồi nụ cười, giả vờ rất buồn bước vào văn phòng rồi đóng sầm cửa văn phòng, cho thấy anh đang rất tức giận.
Đương nhiên, cảnh tượng này cũng bị người của Viên Nhai Vĩ nhìn thấy.
Viên Nhai Vĩ vui mừng khôn xiết sau khi biết Giang Sách thất vọng và bực bội, ngay lập tức mở một chai sâm panh để ăn mừng.
Chó săn Thường Dương cầm trên tay ly rượu đỏ, trên mặt mang theo nụ cười, hớn hở nói: "Lần này Giang Sách xem như hoàn toàn gặp hạn, phải mất hơn một tuần mới phân loại được nguyên thạch thượng phẩm, thế mà bị người ta chặn ngang như vậy, cậu ta không kiếm được chút lợi ích nào, thật là sảng khoái nha!"
Viên Nhai Vĩ gật đầu: "Chứ còn gì nữa! Thằng nhóc này đắc ý mà khoe khoang lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt cậu ta chịu thiệt rồi.

Ông không biết đâu, vừa trở về Giang Sách đã tức giận đóng sầm cửa lại.

Đây là chuyện đã chưa bao giờ nhìn thấy trước đây."
Càng nói chuyện, họ càng vui vẻ, thậm chí còn chạm ly với nhau.
Thường Dương tò mò hỏi: "Sếp Viên, lần này chúng ta đã giúp Reeves rất nhiều.

Bên cậu ta ít nhất cũng phải chia cho chúng ta một phần phí vất vả chứ nhỉ?"
Viên Nhai Vĩ cười ha ha: "Yên tâm đi, không thiếu phần của ông đâu.

Cậu ta đã hứa với tôi là sẽ chia cổ tức 10% cho chúng ta, tức là nếu lô hàng này có thể bán được mười tỷ, hai người chúng ta sẽ có thể được chia một tỷ, một người năm trăm triệu."
Điều này khiến Thường Dương rất vui.
Năm trăm triệu, có nhiều tiền như vậy, còn đi làm làm gì nữa? Chỉ cần nghỉ hưu và tận hưởng cuộc sống là được!

Viên Nhai Vĩ tự nhiên cũng rất vui vẻ, chỉ là trong lòng vẫn có chút không vui.
"Mặc dù lần này Giang Sách đã bị tra tấn đủ nhưng không gây ra bất kỳ thiệt hại đáng kể nào cho cậu ta."
Rốt cuộc, chỉ ăn chặn hàng hóa của Giang Sách, không tốn một xu nào trong 2,5 tỷ tiền mua hàng của anh.

Nếu cũng có thể lừa được số tiền 2,5 tỷ tiền mua hàng của anh thì quá tốt rồi.
Thường Dương xua tay: "Ôi, tổng giám đốc của tôi ơi, lòng người không đủ nuốt voi.

Lần này chúng ta cướp hàng của Giang Sách, vỗ béo Châu báu Thiệu Anh, cũng đã xem như thành công rực rỡ rồi, đừng không biết đủ."
"Về phần tiền mua hàng 2,5 tỷ thì không cần lo."
"Có đối tác vàng là hai chúng ta ở đây, ông sợ rằng không có cơ hội để quét sạch cậu ta sao?"
Viên Nhai Vĩ cũng nghĩ thấy cũng phải, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này, Giang Sách cũng mở một chai sâm panh trong phòng làm việc, cùng Chủ tịch Kỳ Chấn uống một ly, vô cùng vui vẻ.
"Tất cả hàng hóa đã được Reeves mua hết.

Lần này, mục đích của chúng ta đã đạt được." Kỳ Chấn nói.
Giang Sách nhấp một ngụm rượu và nói: "Về cơ bản, chúng ta đã loại bỏ được tai họa Reeves này.

Tiếp theo, chúng ta cần nhổ sạch đám tay sai của Viên Nhai Vĩ trong công ty."
Nói rồi, Giang Sách lấy ra một cuốn sổ, trong đó ghi chi tiết tất cả thông tin về đám tay sai của Viên Nhai Vĩ.
Anh nói: "Đây là tư liệu tôi thu thập gần đây.

Tôi đã sắp xếp người điều tra kỹ lưỡng công ty từ trên xuống dưới.

Tay sai của Viên Nhai Vĩ đã đóng góp rất nhiều trong hành động làm phản này.

Về cơ bản, mọi bộ phận đều có người của ông ta."
Kỳ Chấn cầm lấy quyển sổ xem kỹ, càng nhìn, trong lòng càng lạnh.
Ông ta biết công ty về cơ bản là do Viên Nhai Vĩ kiểm soát, nhưng không ngờ nó lại bị kiểm soát sâu đến vậy, thật kinh khủng.

Tất cả quản lý các bộ phận đều có người của Viên Nhai Vĩ.
Vả lại không chỉ ban lãnh đạo, mà nhiều nhân viên bình thường cũng đã bị Viên Nhai Vĩ thu mua.
Kỳ Chấn không hiểu: "Sắp xếp người trong ban quản lý thì tôi hiểu, nhưng ngay cả những nhân viên bình thường cũng bị thu mua.

Vậy là sao?"
Giang Sách mỉm cười: "Đây là chỗ cao minh của Viên Nhai Vĩ.

Chi phí mua nhân viên bình thường thực ra rất nhỏ, kém xa so với việc sắp xếp quản lý.


Nhưng vai trò của những người này là vô cùng to lớn."
"Những nhân viên bình thường này làm việc và sinh sống ở tầng trệt quanh năm, họ nắm rất rõ hướng gió ở phía dưới của công ty.

Ngay khi có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, họ có thể thông báo trước cho Viên Nhai Vĩ."
"Thậm chí, họ có thể châm ngòi thổi gió, khoe khoang về Viên Nhai Vĩ, tấn công đối thủ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Bộ mặt của những người này cực kỳ khó coi, lời ghê tởm cỡ nào cũng có thể nói ra."
Điều này không sai.
Người ở cấp quản lý phải ăn nói có trách nhiệm, không thể nói tùy tiện.

Song người ở cấp dưới có thể tung tin đồn thất thiệt mà không kiêng nể gì.
Điều đáng sợ hơn nữa là những người này đã thành lập băng nhóm và phá hỏng bầu không khí của cả công ty.
“Hả?” Kỳ Chấn đột nhiên nhìn về phía Giang Sách: “Tôi nói này cậu em Giang, cậu suốt ngày đấu đá với Viên Nhai Vĩ.

Theo lý thuyết, cậu nên bị những tên chó săn cấp thấp này sắp xếp rõ ràng, sao tôi không nghe được tiếng mắng nào về cậu chứ?"
Giang Sách cười tủm tỉm: "Bởi vì bọn họ không dám."
"Tại sao?"
"Bốn chữ: Giết gà dọa khỉ."
Giang Sách nhấp một ngụm rượu và giải thích: "Trước đây, một nhân viên cố tình bịa ra tin đồn về tôi và nói những điều không tốt về tôi, nhưng tôi không hàm hồ.

Đầu tiên là làm sáng tỏ trước mặt mọi người, sau đó tự tay tống kẻ đó vào ngục giam, phán tám năm tù có thời hạn, đồng thời yêu cầu hắn bồi thường cho tôi một trăm sáu mươi vạn tiền tổn thất tinh thần."
"Sau này gia đình hắn ta đến gây rối, tôi cũng không khách khí, tống tất cả bọn họ vào, người nhẹ nhất là nửa năm tù."
Có nghĩa là, gia đình của nhân viên đó đã bị tận diệt rồi!
Kỳ Chấn hít vào một hơi khí lạnh: "Cậu em Giang, nhìn ra được thủ đoạn của cậu tàn nhẫn như vậy nha."
Tàn nhẫn sao?
Đối với Chiến thần Tu La mà nói, anh đã làm những điều còn độc ác gấp mười lần thế này.
Giang Sách nói: "Có một số việc phải làm.


Tôi sẽ đối phó với nhân viên đồn thổi ác ý này bằng biện pháp nghiêm khắc nhất, đó là giết gà dọa khỉ.

Sự thật đã chứng minh rằng sau khi tôi làm như vậy, không có nhân viên nào dám bịa đặt tôi nữa.

Dù có người bàn luận về tôi thì cũng ít đi rất nhiều, sợ nói sai điều gì đó."
Đây là uy tín.
Vừa là quản lý vừa là giám đốc mua hàng, Giang Sách có vô số người ghen ghét đố kỵ, nếu không có biện pháp tạo dựng uy tín thì ngày nào anh cũng sẽ là tâm điểm của dư luận.
Về điểm này, ngay cả Kỳ Chấn cũng bội phục sát đất.
Giang Sách có một mặt dịu dàng và cũng có một mặt cứng rắn, sử dụng những cách khác nhau để đối phó với những người khác nhau.

Khả năng này không phải ai cũng có được.
Kỳ Chấn rót đầy ly của mình: "Cậu em Giang, vậy chúng ta hãy lập tức động thủ nhổ bỏ vây cánh của Viên Nhai Vĩ, được không?"
Giang Sách lắc đầu: "Không."
"Sao vậy, cậu có kế hoạch khác à?"
"Không, tôi chỉ muốn xem diễn trước khi hành động."
"Xem diễn?"
Khóe miệng Giang Sách nhếch lên: "Đúng vậy, chủ tịch, chẳng lẽ ông không muốn xem Reeves sẽ phản ứng như thế nào sau khi bỏ ra ba tỷ để giành hàng của chúng ta sao?"
Kỳ Chấn cũng vui vẻ: "Sao không muốn xem cho được? Vở diễn này nhất định phải xem! Vậy nghe lời cậu, xem diễn trước, sau đó lại nhổ cỏ."
"Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui